Một người từ nhỏ đến lớn chưa từng đụng qua dao bếp như Văn Á, cho dù dành khá nhiều thời gian để học nấu nướng thì cũng cần phải một thời gian khá dài mới có thể thành thạo. Cho đến tận ngày thi Văn Á khó khăn lắm mới có thể nấu được tương đối các món ăn của Tây Vực, còn món ăn của Trung Nguyên thì đối với nàng vẫn là việc ngoài khả năng.
Các món ăn của Tây Vực đa phần là các món nướng và súp, còn các món của Trung Nguyên thì cách nấu đa dạng hơn nên khả năng sáng tạo cũng cao hơn. Văn Á đã nghe mọi người nói qua về khả năng nấu nướng của Lâm Thành. So với việc nghĩ mình sẽ thắng, Văn Á lại cảm thấy tò mò về Lâm Thành sẽ nấu món Tây Vực như thế nào hơn.
Môn thi nấu ăn lần này cũng hạn chế số người tham gia. Thành phần ngoài những người lần trước còn có một số người có kiến thức sâu rộng về mỹ thực hai miền được lựa chọn kỹ càng làm giám khảo. Thái hậu, hoàng đế Đông Vân cùng thái tử Ô Xá cũng ở trong thành phần giám khảo chấm điểm.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thành nấu ăn trước mặt những người khác trong cung mà không phải Tần Thượng Nguyên nên không khỏi có chút hồi hộp. Trong suy nghĩ của hắn cuộc thi này không đơn giản chỉ là đánh bại Văn Á để có thể đường đường chính chính gả cho Tần Thượng Nguyên mà còn là lời khẳng định cho toàn bộ triều đình Đông Vân quốc rằng người mà Thành vương gia lựa chọn gắn bó suốt đời không phải là người bình thường. Cho nên đối với mỗi một môn thi Lâm Thành đều cố gắng rất nhiều. Càng là môn sở trường của hắn, hắn lại càng nỗ lực nhiều hơn. Như môn thi nấu ăn ngày hôm nay hắn không chỉ muốn thắng Văn Á mà còn muốn thắng tất cả các đầu bếp của Đông Vân quốc.
Nội dung của bài thi môn nấu ăn là nấu một bàn ăn có các món ăn của Tây Vực và Trung Nguyên và kết hợp với nhau phải vô cùng hài hòa. Đây có thể xem là một bài thi khó vì phong cách món ăn của hai miền hoàn toàn khác biệt. Đây là bài thi do những giám khảo tự ra đề, Lâm Thành và Văn Á không hay biết gì cả.
Vừa nghe đề bài Văn Á đã muốn xin thua luôn rồi. Nàng cố gắng nấu xong món Tây Vực mà mình thành thạo nhất rồi qua khu vực phía bên kia xem Lâm Thành thi đấu. Lâm Thành nhìn thấy mà ngạc nhiên.
“Công chúa nấu xong rồi sao?”
“Ừ. Xong rồi.”
Lâm Thành ngạc nhiên muốn nhìn qua bên kia xem thế nào thì Văn Á bước qua ngăn lại.
“Ngươi nhìn làm gì? Tập trung nấu đi, không lại không kịp thời gian.”
Lâm Thành chớp mắt vài cái không nói nữa mà tập trung vào nấu. Hắn không hề biết rằng trong suốt quá trình hắn thi đấu Văn Á đứng bên cạnh nhìn hắn đầy thích thú.
Văn Á nhìn không chớp mắt bàn tay Lâm Thành thoăn thoắt sử dụng các dụng cụ nấu nướng một cách thành thạo, đặc biệt là khi thấy hắn nấu các món ăn của Tây Vực nhìn cứ như một đầu bếp của Tây Vực thực thụ vậy. Người này là một tài năng hiếm có.Mất gần hai canh giờ để Lâm Thành hoàn thành bàn ăn khó khăn này. Còn Văn Á chỉ nấu có hai món ăn Tây Vực truyền thống. Chỉ mới nhìn qua mọi người đã biết ai là người thắng rồi. Chưa kể sau đó tất cả những giám khảo ăn thử món ăn của Lâm Thành đều khen tấm tắc. Ngay cả những giám khảo đến từ Tây Vực cũng không thể chê được những món ăn của vùng miền mình do chính tay Lâm Thành làm ra.
Văn Á tuy mới học nấu ăn nhưng hai món Tây Vực mà công chúa nấu khá ngon. Đây cũng có thể xem là thành công. Văn Á cũng đã ăn thử món do Lâm Thành nấu và khen tấm tắc.
“Lâm Thành, ngươi giỏi quá! Sau cuộc thi này nhất định hôm nào đó ta phải đưa ngươi về Tây Vực với ta. Ta muốn giới thiệu ngươi với phụ vương ta.”
“Được thôi.”
Tần Thượng Nguyên ở một bên nghe mà nổi cáu. Sao nghe cứ như người mà Văn Á muốn lấy không phải hắn mà là Lâm Thành vậy?
Văn Á đột nhiên kéo tay Lâm Thành lại gần, thủ thỉ vào tai hắn: “Này, bản công chúa chợt có suy nghĩ như này. Nếu giả như ta thắng được cuộc thi này thì ta không phản đối Thành vương lấy ngươi làm thiếp đâu, cho nên ngươi đừng nên lo lắng quá. Dù thắng hay thua ngươi cũng đều gả được cho hắn.”
Lâm Thành hơi bất ngờ. Không ngờ cô công chúa này suy nghĩ cũng thoáng thật đấy, chỉ có điều cả hắn và Thượng Nguyên đều không muốn như vậy. Hắn đang định trả lời thì Thượng Nguyên đã xen vào lôi hắn ra khỏi vòng tay của Văn Á, trả lời thay hắn:
“Không được. Cả đời này ta chỉ lấy mình A Thành thôi, không lấy thêm ai khác.”
“Ta không hỏi chàng, chàng nhảy ra đây làm gì?” Văn Á chống nạnh mắng Tần Thượng Nguyên: “Kết quả của cuộc thi không phải do chàng quyết định mà là do bản công chúa đây. Chàng còn muốn hủy hôn nữa không?”
“Ngươi…”
Vưu Xuyên che miệng cười nhẹ. Cái cảnh này so với cách đây mấy ngày trước khác nhau một trời một vực. Lần đó sau mấy tháng mới gặp lại Tần Thượng Nguyên, Văn Á cứ bám lấy hắn ta không buông, mừng rỡ vô cùng. Còn giờ thì sao, kéo tay tình địch, còn mắng Tần Thượng Nguyên nữa. Thật không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
...***...
Ngày thi thứ ba là thi bắn cung. Cũng như hai ngày trước, dần dần thái độ thi đấu của hai thí sinh tham gia thi khiến cuộc thi này không còn mang tính đối kháng căng thẳng nữa mà mang tính giải trí cao hơn. Người ta bắt đầu không cá cược nhau xem ai sẽ thắng mà cá xem Thành vương sẽ chỉ lấy một hay lấy cả hai người.
Mỗi người được bắn năm mũi tên. Ai được điểm cao nhất thì chiến thắng. Văn Á bắn được ba trên năm mũi trúng hồng tâm, còn Lâm Thành chỉ được một mũi tên trúng hồng tâm, nhưng bốn mũi tên kia đều vào vòng 8 và vòng 9. Kết quả như vậy đã được xem là rất xuất sắc với một người mới học bắn cung như Lâm Thành. Văn Á tuy chiến thắng nhưng đối với Lâm Thành vô cùng nể phục.
Môn thi vào ngày tiếp theo là viết chữ hay còn gọi là thư pháp. Nói về thư pháp thì cả Lâm Thành và Văn Á đều không phải sở trường, nhưng Lâm Thành rất tự tin là mình sẽ thắng bởi vì thầy dạy của hắn là Cố Y Tịnh.
Trong tiểu thuyết Cố Y Tịnh được miêu tả là người có nét chữ vô cùng đẹp. Cả Đông Vân quốc rất ít người có thể cạnh tranh nét chữ được với Y Tịnh. Hiên tại ở trong trường thi này người duy nhất có nét chữ đẹp sánh ngang với Cố Y Tịnh chỉ có hoàng đế Tần Thịnh Nam. Lúc dạy chữ cho hắn, Cố Y Tịnh đã nói nét chữ của hắn ngay từ đầu đã đẹp rồi nên Y Tịnh chỉ thêm vài điều hắn đã tiến bộ rất nhanh. Hiện tại xét về chữ đẹp chỉ thua Y Tịnh một khoảng cách ngắn thôi.
Văn Á thì không cần phải nói. Một người từ nhỏ đến lớn chỉ rong ruổi trên lưng ngựa như cô nàng mấy cái vụ ngồi hàng giờ luyện chữ thì chẳng khác nào cực hình, chưa nói đến chữ của Văn Á không được đẹp. Văn Á cũng đã cố gắng dành ra hai ngày để luyện chữ nhưng không thành công lắm. Cho nên phần thi viết chữ, Lâm Thành thắng.
Sau bốn môn thi điểm số của cả hai đang là bằng nhau.
...***...
Đêm trước ngày thi đấu môn cuối cùng Lâm Thành nằm trong lòng Tần Thượng Nguyên hỏi hắn:
“Ta nghe nói các mùa đi săn trước đó huynh đều đứng đầu bảng?”
“Ừm. Muốn biết bí quyết?”
“Không. Huynh thì quá tài năng rồi, ai cũng không đấu lại huynh. Ta có nắm được bí quyết cũng không thể làm được. Ta chỉ cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn vì được một người tuyệt vời như huynh yêu thương mà thôi. Trước nay ta luôn nghĩ mình chỉ là một người bình thường, không có gì đặc biệt, nếu có chẳng qua chỉ là có chút năng khiếu nấu ăn mà thôi. Nhưng từ khi yêu huynh ta mới biết hóa ra mình cũng có điểm đặc biệt thu hút người khác như thế. Vì vậy ta luôn cố gắng để mình càng trở nên đặc biệt hơn trong mắt người khác, muốn mình xứng đáng được đứng cạnh huynh, muốn huynh không bao giờ quên được ta. Ta ưm…”
Thượng Nguyên đột nhiên kéo Lâm Thành vào một nụ hôn dài không cho hắn nói hết câu.
“Tự nhiên lại nói mấy lời đó muốn câu dẫn ta hay sao? Ngươi đúng là ác mà.”
Lâm Thành đột nhiên leo lên ngồi trên người Thượng Nguyên, tay bắt đầu giải khai y phục khiến Thượng Nguyên hốt hoảng vội ngăn lại.
“Này, đừng đùa! Mai ngươi không muốn thi nữa à?”
“Thế thì còn phải xem huynh có tiết chế được hay không đã. Thời gian thi sẽ là trưa ngày mai, cho nên huynh liệu mà làm.”
Tần Thượng Nguyên ôm đầu mà thở dài: “Ngươi đúng là biết cách tra tấn người khác. Bắt ta nhịn xuống một tháng trời giờ lại còn bắt kìm chế.”
Lúc này Lâm Thành đã kéo lý y xuống quá vai để lộ gần như toàn bộ thân trên, dùng giọng điệu đầy khêu gợi hỏi hắn:
“Thế huynh có làm không?”
Thượng Nguyên đẩy Lâm Thành nằm xuống giường, tay cũng nhanh chóng cởi đồ ra.
“Ngươi đã bày ra như thế rồi mà ta còn không ăn thì không phải là nam nhân.”