Tiếng gõ cửa bên ngoài càng to hơn, Kỷ Ninh đã không thể phân biệt được mình đang ở đâu, ngón tay nắm lấy vạt áo của người đàn ông, mũi chân như nhũn ra.
Cô rất nhát gan, chưa bao giờ làm chuyện căng thẳng và kích thích như thế này, mỗi lần gõ cửa là tim như ngừng đập.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cuối cùng Kỷ Thời Diễn đã buông cô ra, chóp mũi của hai người tựa vào nhau. Trong bóng tối xen lẫn tiếng hít thở khắp nơi, đôi môi cô ngứa ran.
Người đàn ông thấy hơi thở của cô dần dần trở lại bình thường, cụp mắt xuống và khẽ hỏi: “Anh mở cửa nhé?”
Cô không biết nên nói gì, chỉ gật đầu một cách máy móc. Gật xong lại kịp nhận ra không đúng, vội vàng kéo lấy vạt áo của anh, “Này —— Đợi đã.”
“Sao vậy?”
“Em…” Giọng nói của cô vẫn còn khàn, “Em tô lại son.”
Ý thức cao độ của nữ nghệ sĩ đã khắc vào trong xương tủy. Mặc dù cả người không còn sức lực, nhưng Kỷ Ninh vẫn muốn cố gắng hết sức bước xuống tủ.
Cô ở trên đó di chuyển tới lui giống như con lười cả buổi. Người đàn ông đưa tay ra ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, để cô tiếp đất nhẹ nhàng.
Mặc dù trong đầu có suy nghĩ muốn tìm túi xách, nhưng đầu óc cô thiếu oxy quá lâu nên đã đánh mất tư duy cơ bản và khả năng phân tích. Cuối cùng Kỷ Thời Diễn vẫn là người bật đèn lên, tìm túi xách giúp cô.
Người đàn ông hôn cô xong lại trở về trạng thái hờ hững như ngày thường, giống như lúc nãy anh không phải là người giữ đầu cô, không để cô trốn thoát.
Chỉ có Kỷ Ninh biết cô dựa vào trong góc, bị anh quấn quýt triền miên như thế nào. Người đàn ông trông có vẻ dịu dàng, kiềm chế, nhưng thật ra kiềm nén đã lâu.
Ngày trước thấy anh đều đối xử lạnh nhạt với tất cả nữ nghệ sĩ, cô luôn cho rằng anh rất lạnh lùng, không màng thế sự, lúc này mới phát hiện thì ra không có người đàn ông nào là thần tiên, không có ham muốn.
Kỷ Ninh tô son xong, lấy ngón tay vuốt lại tóc, liếc mắt nhìn sang Kỷ Thời Diễn. Quần áo của anh hơi nhăn nhúm, nhất là cổ áo, giống như bị cô nắm chặt tạo ra nếp nhăn.
Cảm nhận được tầm mắt của cô, người đàn ông cụp mắt xuống, chắc là nghĩ đến gì đó nên bật cười bí ẩn.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Kỷ Ninh xoa đôi tai, “Có gì buồn cười?”
“Không có gì.” Người đàn ông nhướng mày, “Anh mở cửa nhé?”
Luật sư đợi ở ngoài cửa triệu năm suýt nữa hóa đá, cuối cùng được đi vào.
“Tôi còn tưởng hai người không có ở đây.” Luật sư Triệu đẩy gọng kính, “Còn tưởng là phục vụ đã khóa cửa, lúc nãy gõ cả buổi mà không được.”
Kỷ Thời Diễn rất ung dung, bình tĩnh, “Lúc nãy đang nghe nhạc, không nghe thấy tiếng gõ cửa.”
Luật sư Triệu nói chuyện đĩnh đạc hơn nửa tiếng, nói rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp. Kỷ Ninh có thể nghe hiểu chung chung nên không nghiên cứu kỹ, suốt cả buổi Kỷ Thời Diễn lên tiếng nhiều hơn.
Tóm lại, ý của luật sư là thu thập được rất nhiều bằng chứng, tỷ lệ thắng kiện rất cao, hỏi bọn họ về khoản bồi thường cụ thể: “Trước đây cũng có nhiều vụ kiện về quyền danh dự, thu nhập của bị cáo rất thấp, một số minh tinh sẽ miễn giảm bồi thường tùy theo tình hình.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Những kẻ núp sau hệ thống mạng, trắng trợn mắng chửi nghệ sĩ đều là kẻ thất bại. Đa số anti-fan thâm độc thuộc tầng lớp thấp nhất, giành lấy cảm giác vui sướng và sự công nhận nhờ vào những lời nhục mạ.
Thế nhưng bây giờ hướng gió đã thay đổi. Sau khi đổ vốn liếng vào thị trường, bọn họ bắt đầu mời hàng loạt thủy quân rà lướt bình luận bôi nhọ, một bình luận từ một đến ba tệ khác nhau. Nghệ sĩ càng nổi tiếng, giá càng cao, giá cao nhất có thể gấp sáu lần giá thị trường. Rác rưởi nuôi rác rưởi đều như vòng tuần hoàn mà thôi.
“Miễn giảm sẽ không có bài học kinh nghiệm.” Kỷ Thời Diễn nói: “Ác một chút, cần phải bồi thường ra ngô ra khoai, bồi thường được bao nhiêu cứ quyên góp ra ngoài là được.”
Sự lương thiện của một số nghệ sĩ lại là vũ khí được voi đòi tiên của anti-fan.
Kỷ Ninh nói ra suy nghĩ của mình: “Yêu cầu của tôi là nói xin lỗi, bắt Trọng Phi chuyển tiếp từng sự thật, cho đến khi nào những tin bịa đặt của cô ta được làm sáng tỏ mới ngưng.”
///
An Đống Thế Kỷ chính thức sáp nhập vào dưới quyền Kỷ Thời Diễn, danh tiếng càng hùng mạnh.
Quả nhiên Tôn Hà bị ràng buộc tiền bồi thường nên không thể hủy hợp đồng. Trước giờ đại tiểu thư không lo lắng về việc đóng phim giờ đã mất đi sự kiêu ngạo, giậu đổ bìm leo. Tôn An Đống sụp đổ, thế giới của cô ta cũng nghiêng đổ theo.
Kỹ năng diễn xuất gượng gạo, fan vốn dĩ không nhiều đều chạy mất, tin tức tiêu cực tràn lan, ấn tượng chung giảm đến mức thấp nhất. Tôn Hà bỗng chốc rớt xuống tận đáy, ngay cả phim truyền hình chiếu mạng nhỏ lẻ cũng không thể giành được. Sau khi bị dư luận bôi nhọ, các đại diện thương hiệu rối rít hủy hợp đồng với cô ta.
Kỷ Ninh và ê kíp của Giang Nhân cũng gắn bó với nhau suôn sẻ.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Giang Nhân rất có trách nhiệm, làm xong việc sẽ tới đoàn làm phim trao đổi với Kỷ Ninh, còn mang theo một số tài nguyên.
“Bên này có một kịch bản của 《Yên Chi Chử Tửu》, có hai nữ chính, chế tác siêu đỉnh, cô về xem thử rồi quyết định muốn nhận hay không.” Giang Nhân thảo luận với cô, “Nếu nói có mặt tốt thì chắc chắn là kịch bản hay, đạo diễn giỏi, chế tác xuất sắc, nhưng ngặt nỗi có hai nữ chính, đến lúc đó hơi khó giải quyết vấn đề thứ hạng diễn viên.”
“Nhưng mà cô yên tâm, dựa vào thành tích phim điện ảnh của cô sẽ không khó thương lượng. Tôi sẽ giúp cô đàm phán một kết quả tốt đẹp.”
Kỷ Ninh gật đầu, nhận lấy kịch bản.
Thật ra cô không quan tâm đến thứ hạng diễn viên cho lắm, nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến một số tài nguyên sau này của nghệ sĩ. Thứ hạng diễn viên càng ở đầu thì tất nhiên càng như dệt gấm thêu hoa.
Bây giờ, cô đã yên tâm giao những vấn đề này cho ê kíp của mình.
“Chẳng phải trước đây cô nói với tôi là muốn thử phim chính kịch sao? Tôi cảm thấy tốt nhất nên bắt đầu ma sát với vai phụ, cô thấy sao? Vì theo tình hình trước mắt, cô không cần phải vội vàng chuyển đổi hình tượng, có thể dành chút thời gian thử nghiệm.” Giang Nhân nói.
“Tôi cũng định bắt đầu từ vai phụ, tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm, nếu không khán giả sẽ bài xích. Thứ hai là chính tôi cũng không gánh vác nổi vị trí vai chính.”
Chu kỳ quay phim của vai phụ khá ngắn, cô có thể thử nhiều lần để tìm kiếm con đường đóng phim chính kịch cho mình, sau đó quyết định con đường sau này nên đi như thế nào.
“Gần đây, 《Nửa Vầng Trăng Tròn》 đang chọn diễn viên. Đó là phim truyền hình thực tế thể loại gia đình, đúng lúc vai phụ nhỏ là vị trí học sinh. Nếu cô có ý định thì tôi sẽ ngỏ lời giúp cô, tôi có quen biết phó đạo diễn đó.” Giang Nhân nói: “Vẫn chưa duyệt đâu, tôi sẽ nói sơ qua, cô tự suy xét nhé?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Hình tượng nhân vật là gì?”
Giang Nhân đã chuẩn bị trước tài liệu, “Không cùng chung chí hướng với những gì cha mẹ thích, sống cho cha mẹ rất lâu để hoàn thành ước mơ cho họ, cuối cùng muốn phản kháng. Hãy xem nó như là ảo tưởng va chạm với thực tế, dễ dàng làm khán giả cảm thấy như lạc vào trong đó.”
Vậy thì tốt, khá giống với những gì cô từng trải qua, dễ dàng phát huy hơn.
Kỷ Ninh đồng ý, “Vậy tôi có thể thử xem sao. Tôi cần phải quay tư liệu gì nữa không?”
“Không cần, bên tôi đã làm sơ yếu lý lịch và có video rồi.” Giang Nhân cười, “Cứ để đó cho tôi.”
Hiệu suất làm việc của Giang Nhân rất cao, chẳng mấy chốc lại giúp cô thương lượng xong một thương hiệu đại diện.
Vụ kiện giữa Kỷ Ninh và Trọng Phi đã đưa ra xét xử đúng lịch trình. Nắm giữ rất nhiều bằng chứng, hiển nhiên có kết quả tốt.
Trọng Phi bị phạt một khoản tiền lớn, còn phải đăng số chứng minh nhân dân và thư xin lỗi lên tài khoản anti. Thư xin lỗi dài đến năm nghìn chữ, nghe nói Trọng Phi đã viết trong nước mắt.
Khóc không phải là vì không cam lòng, mà là vì hai người chống lưng cho cô ta đã sớm bốc hơi khỏi thế giới sau khi chuyện bị bại lộ. Bây giờ chỉ còn lại một mình cô ta đối mặt với số tiền phạt lớn và bị dư luận chỉ trích, may mà Trọng Phi cũng biết mình bị gài bẫy.
Để miễn giảm một phần tiền phạt, cô ta chủ động làm video xin lỗi, đọc lại thư xin lỗi mấy nghìn chữ trong video.
Tất nhiên, thứ quan trọng nhất là tối hôm đó, Trọng Phi đã theo dõi Bộ Máy Làm Sáng Tỏ Tin Đồn của Kỷ Ninh, chuyển tiếp từng sự thật trong Bộ Máy Làm Sáng Tỏ.
【Liên quan tới xóa nền: Xóa nền là điều cần thiết để quay các tình tiết có hiệu ứng đặc biệt, không phải là vì nhận thù lao rồi không đến trình diện, hoàn thành trong phông nền xanh. Tôi xin lỗi vì tung tin đồn.】
【Liên quan tới thế thân: Cái gọi là “Thế thân” là nhân vật chị em gái được thêm vào trong quá trình cải biên 《Nơi Này Có Ngôi Sao》, không phải là thế thân quay hộ. Lúc đó Kỷ Ninh vừa quay xong một phân cảnh, đứng đợi ở một bên để vào diễn. Tôi xin lỗi vì tung tin đồn.】
【Liên quan tới cướp micro: Lúc đó, người nhận được giải thưởng trước đó đã phát biểu xong, vì liên tục khóc nên quên đưa micro cho Kỷ Ninh. Kỷ Ninh là người phát biểu cuối cùng, không phải là cướp micro. Tôi xin lỗi vì tung tin đồn.】
【Liên quan tới nhân phẩm: Tất cả hình ảnh xem thường, trợn mắt lên với người hợp tác đều do tôi cắt câu lấy nghĩa, không liên quan đến Kỷ Ninh. Hầu hết các video đã trải qua quá trình xử lý hậu kì. Tôi xin lỗi vì tung tin đồn.】
Suốt cả đêm, sau khi Trọng Phi chuyển tiếp hết tất cả bài viết sự thật, Tống Du yêu cầu cô ta sắp xếp các sự kiện theo mức độ chú ý, ghim bài đăng lên đầu trang, để tất cả mọi người nhấp vào là có thể thấy được toàn bộ sự việc.
Trọng Phi không có chỗ dựa, càng không có đường lui, lúc này điều duy nhất có thể làm là nghe lời. ——
【Do tôi nhất thời hồ đồ và bị lợi ích cám dỗ, vì vậy đã khiến cô Kỷ Ninh hứng chịu bạo lực mạng và lời nhục mạ từ hệ thống mạng suốt một năm. Tôi vô cùng hối hận và xin lỗi vì đã xuyên tạc sự thật. Tôi cũng thành khẩn cầu xin cô Kỷ Ninh cho tôi một cơ hội để hối cãi.】
【Đồng thời xin mọi người phân biệt rõ các tài khoản anti-fan chuyên nghiệp, không thể tin lời nói từ một phía, video có thể ghép nối, hình ảnh có thể chỉnh sửa. Đằng sau mỗi cư dân mạng anti đều có nhà đầu tư đổ dầu vào lửa, tự cho rằng cư dân mạng chính nghĩa có thể bị đưa ra làm công cụ đả kích người khác. Lúc đối mặt với tin đen của nghệ sĩ lại rất giỏi tìm tòi và phân tích toàn bộ sự kiện. Đừng để nghệ sĩ vô tội chịu tội.】
Trọng Phi nói xin lỗi nhanh chóng lên top hot search, độ thảo luận rất cao:
【Lúc đó bôi nhọ Kỷ Ninh, hô hào theo tiết tấu rất giỏi, cảm giác tự vả mặt mình có sướng không?】
【Quả thật các tài khoản anti rất kinh tởm, lợi dụng mặt tối của bản chất con người để thổi phồng. Có người cảm thấy tài khoản anti không là gì, dù sao cũng không phải là idol của mình, mình vẫn có thể mượn cơ hội trút giận, nhưng khi đến lượt mình lại không cười nổi. Vẫn là câu nói kia, làm người tốt đi.】
【Trọng Phi nên bị mắng chửi, nhưng không cần phải bị tất cả mọi người mắng chửi. Nhà đầu tư đằng sau cũng kinh tởm giống vậy. Ai lại đi đặt điều khi không có lợi ích chứ? Quá mệt mỏi.】
【Trong thư xin lỗi này còn có Hàn Mịch và Đào Tương kìa, hai cô ả đâu rồi? Chẳng phải lúc trước còn rất tích cực nâng mình đạp Kỷ Ninh sao?】
【Chẳng trách đóng phim bao lâu nay mà vẫn không tìm thấy người này trong giới, lại còn lên hot search nhiều lần nhờ nuôi tài khoản anti Kỷ Ninh. Ai đã xem mà không nói một câu Kỷ Ninh thật hot.】
【Có thể thấy Trọng Phi thực sự hối hận, rơi vào kết cục này cũng đáng đời. Hai kẻ hèn nhát đằng sau thấy có biến đã chạy mất dép, cô ta cũng chỉ có thể tỏ thái độ tốt hơn.】
【Xin lỗi rồi mà tôi vẫn ghét cô ta, lúc làm những chuyện này có nghĩ đến ngày hôm nay không? Cho rằng có thể chạy trốn nên chỉ làm những chuyện ngấp nghé giới hạn thôi hả? Biết rõ mà cố tình vi phạm nên bị xử tử một trăm lần.】
【Mị mãi mãi tin vào nghiệp quật.】
Kỷ Ninh nhìn Bộ Máy Làm Sáng Tỏ liên tục tăng thêm fan, còn Trọng Phi liên tục bị hủy theo dõi. Lần đầu tiên, cô thực sự cảm thấy nhiều người qua đường đã thấy rõ hiện thực.
Cuối cùng bóng tối trước bình minh đã qua.
Ngày mai tươi sáng và mới mẻ sắp đến.
///
Thay đổi ê kíp xong, xử lý tài khoản anti xong, sự nghiệp của Kỷ Ninh càng chuyển biến tốt hơn.
Thương hiệu đại diện tăng nhiều, lời mời làm việc tăng lên gấp đôi, có nhiều kịch bản để lựa chọn hơn.
Siêu chủ đề của cô bắt đầu ổn định ở ba vị trí đầu. Fan qua đường và fan tăng mạnh.
Trong hoàn cảnh này, 《Huyễn Dũ》 đã đóng máy.
Sau một tuần nghỉ ngơi, cô phải vào đoàn làm phim 《Yên Chi Chử Tửu》.
Đây là phim truyền hình hay mà cô và Giang Nhân nhất trí công nhận. Cho dù có hai nữ chính, chút khuyết điểm này vẫn không ảnh hưởng đến kịch bản hay, vì vậy cô đã ký hợp đồng.
Cuối tuần là sinh nhật của Thịnh Tinh Vũ.
Kỳ lạ là cô và Thịnh Tinh Vũ từng hợp tác làm việc trước đó đã lâu, năm đó Thịnh Tinh Vũ cũng không mời cô đến tiệc sinh nhật, năm nay lại đột nhiên nhờ Thịnh Thiên Dạ gửi thiệp mời cho cô.
Nếu đã là em trai của Thịnh Thiên Dạ, cô nhất định phải giữ chút thể diện.
Cuối cùng Thịnh Thiên Dạ còn nói: “Cậu có thể dẫn Giang Nhân đi theo không?”
Kỷ Ninh khựng lại vài giây, nhanh chóng biết được lý do, “Được, mình sẽ cố gắng.”
Xem ra lời đồn Giang Nhân và Thịnh Tinh Vũ từng có câu chuyện không phải là giả. Năm nay Thịnh Tinh Vũ mời mình đến tiệc sinh nhật chắc là vì nhờ cô dẫn theo Giang Nhân nhỉ?
Mặc dù quen biết nhau chưa được bao lâu, Kỷ Ninh và Giang Nhân hợp tác rất vui vẻ, mối quan hệ giữa hai người khá tốt.
Hiển nhiên Giang Nhân biết là sinh nhật của Thịnh Tinh Vũ nên luôn từ chối, nói mình có việc làm. Kỷ Ninh lấy chủ đề tài nguyên làm lý do, cuối cùng mới gạt được cô ấy lên xe.
Suốt cả buổi tiệc, Thịnh Tinh Vũ vẫn không xuất hiện. Sau đó Kỷ Ninh và Giang Nhân ngồi nói chuyện phiếm trên bãi cỏ bên ngoài. Hai người đang cười nói thì có giọng nói vừa do dự, vừa kiên định vang lên sau lưng. ——
“Giang Nhân.”
Nụ cười của Giang Nhân vẫn chưa vụt tắt, nhưng chậm chạp không quay đầu lại.
Vì nhường lại không gian cho hai người, Kỷ Ninh chủ động đứng dậy, “Tôi còn có việc nên đi trước.”
Sau khi rời đi, cô vừa đi ra ngoài vừa nhắn tin cho Kỷ Thời Diễn: 【Anh đến đâu rồi?】
Anh nói tối nay tới đón cô.
【Sắp rồi, em gửi vị trí cho anh đi.】
Kỷ Ninh gửi vị trí, lúc ngẩng đầu lên thì liếc nhìn thấy một chiếc xe Bentley, nhìn kỹ lại —— Sao người ngồi trên ghế phụ giống Thịnh Thiên Dạ vậy nhỉ?
Ánh sáng trong xe mờ ảo, chỉ thoáng thấy hai người dựa vào nhau rất gần. Cô còn chưa kịp thấy rõ người lái thì thấy người đó nghiêng người qua, chẳng nói chẳng rằng đã hôn lên môi Thịnh Thiên Dạ.
Kỷ Ninh hơi mơ màng, nheo mắt nhìn kỹ lại, thầm nghĩ sao câu chuyện của tối nay ngày càng thú vị nhỉ?
Vài giây sau, cuối cùng Thịnh Thiên Dạ giãy giụa như chợt nhớ ra. Cô ấy mở cửa xuống xe, ném áo khoác vào mặt người đàn ông đối diện qua cửa kính xe, tức giận nói: “Anh là Phó Tu thì sao?!”
Sau khi lên xe của Kỷ Thời Diễn, Kỷ Ninh mới nhớ ra mình đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó.
Phó Tu là ông chủ trực tiếp của Thịnh Thiên Dạ, tổng giám đốc của công ty giải trí Hoa Ngạn.
Quen biết với Thịnh Thiên Dạ đã lâu, cô vẫn cho rằng Thịnh Thiên Dạ rất cẩn thận và giỏi nhẫn nại. Theo lý mà nói, Thịnh Thiên Dạ sẽ không thể nào mắng chửi BOSS trực tiếp và ném áo vào mặt người ta.
Những chuyện xảy ra của tối nay hơi nằm ngoài tầm hiểu biết của Kỷ Ninh. Cô không nhịn được liên tục quay đầu lại, nhìn đến chỗ Phó Tu.
Kỷ Thời Diễn hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Hình như người lúc nãy là Phó Tu, là ông chủ của Thịnh Thiên Dạ.” Kỷ Ninh thuận miệng nói, “Không ngờ còn rất đẹp trai.”
Các ông chủ của công ty giải trí ngày càng béo phệ dưới phông nền của nghệ sĩ. Nhưng lúc nãy liếc mắt nhìn thử, không ngờ gương mặt của Phó Tu lại khá ổn, hình ảnh ở cạnh Thịnh Thiên Dạ cũng xem như thuận mắt.
Không ngờ cô vừa mới nói xong, cửa kính xe đang hạ xuống bỗng bị kéo lên, cảnh vật bên ngoài cửa sổ bị che phủ bởi tấm kính tối đen.
Nhất thời cô chỉ có thể thấy hình bóng phản chiếu của Kỷ Thời Diễn trên cửa kính xe, hơi giật mình.
“Có gì đẹp chứ.” Giọng nói không vui của người đàn ông lan truyền đến mọi ngóc ngách, “Ông chủ của em cũng rất đẹp trai.”
HẾT CHƯƠNG