Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

chương 125

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + Beta: Đào Mai

Có người đưa khăn tay cho La Thận Viễn, hắn tiếp nhận lau máu trên tay, tùy ý lại đưa trở về. Hỏi Đình ca nhi,

- "Đệ thích xem hầu tử sao?"

Đình ca nhi nhận biết La Thận Viễn, tuy rằng không rất quen thuộc. Trên mặt nó mang theo nước mắt gật gật đầu:

- "Hầu nhi chơi vui..."

- "Lần sau chớ để cho chúng nó quá gần, cho đồ ăn cũng không cần cầm ở trên tay mà cho."

La Thận Viễn dặn dò nó, sau đó hắn đứng lên, hộ vệ chuẩn bị theo hắn rời đi.

- "Huynh cũng thích hầu tử sao?" Đình ca nhi vội vàng hỏi.

La Thận Viễn nghe xong nghĩ nghĩ, sau đó cười nói:

- "Ta không có gì mà thích."

Đình ca nhi có chút nghi hoặc nhìn hắn. Nghi Ninh cũng xa xa nhìn hắn, cho dù nay hắn có quan hàm trên thân, tay cầm quyền thế, nhưng giống như bình thường cái gì cũng đều không có.

Lúc này có một hắc y nhân vượt qua thềm đá, đi đến trước mặt hắn quì một gối:

- "Đại nhân, Hình bộ Lưu thị lang phái người tới thỉnh ngài..."

Hắn thấp giọng dặn người này cái gì, ngẩng đầu liền nhìn thấy Nghi Ninh đứng ở dưới thềm đá cách đó không xa.

Nghi Ninh nhất thời không biết nên lấy cái biểu cảm gì đối mặt với hắn.

Nghi Ninh hít một hơi thật sâu, gọi người mang Đình ca nhi trở về phòng khách, để cho Ngụy lão phu nhân coi nó miễn cho lại nhiễu loạn ra cái gì. Sau đó mới đi về hướng La Thận Viễn:

- "Tam ca, tay của huynh cần phải nhanh chóng băng bó lại?"

Nàng đi đến trước mặt La Thận Viễn, cũng không có hộ vệ ngăn chặn nàng.

Nghi Ninh đã bắt lấy tay bị thương của hắn nhìn xem, là bị hầu tử cào ra một đạo vết máu, còn thâm đen.

La Thận Viễn để cho nàng cầm lấy tay của mình không nói gì. Nghi Ninh liền đoán không ra kết quả là hắn đang nghĩ cái gì, hết thảy rất rõ ràng người này nàng là quen thuộc nhất, hiện tại lại càng ngày càng đoán không ra.

Nàng nghĩ nghĩ tiếp tục nói:

- "Tam ca, huynh xem huynh này miệng vết thương là thật sâu, cũng không thể liền như vậy bỏ mặc, muội giúp huynh xử lý đi..."

Nghi Ninh buông tay hắn, lấy ra khăn tay muốn đơn giản buột vết thương cho hắn.

Bất ngờ không kịp phòng bị, tay nàng lại đột nhiên bị hắn nắm ngược lại.

La Thận Viễn tay phải bởi vì bị thương mà không thể nắm nàng, nhưng tay trái khí lực lại rất lớn, như kìm sắt cầm lấy.

Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn là khuôn mặt tuấn lãng đến cực điểm, mũi cao thẳng, nàng cơ hồ chính là đột nhiên tiến vào trong ánh mắt thâm như cổ đàm của La Thận Viễn, nghe được trong thanh âm ẩn nhẫn của hắn lộ ra một tia đạm mạc:

- "Nghi Ninh, muội muốn làm cái gì?"

- "Nếu không thích ta, chán ghét ta —— muội nên cách ta rất xa."

La Thận Viễn tiếp tục nói,

- "Bằng không chuyện đêm đó còn sẽ phát sinh, ta sẽ không chỉ làm tam ca của muội."

Nghi Ninh bị hắn nhìn chòng chọc có chút hoảng loạn, cả người cương cứng.

- "Muội như thế nào sẽ chán ghét huynh ——"

Nghi Ninh tránh đi ánh mắt có loại thâm trầm nóng bỏng của hắn.

Cảm xúc của nàng đối La Thận Viễn rất phức tạp, thương hại, ỷ lại. Nàng vô cùng tín nhiệm La Thận Viễn, nhưng là để cho nàng từng bước một hiểu biết ý tưởng chân thật của La Thận Viễn, sau khi hắn ở trên người bản thân làm chuyện đó, nàng liền bắt đầu có chút trốn tránh.

Cái này cùng khi nàng hồi nhỏ giống nhau, có lẽ đây là nàng tự bảo hộ mình. Hồi nhỏ không có mẫu thân, nàng liền cho tới bây giờ không ở trước mặt người khác đề cập đến mẫu thân của chính mình, đem kế mẫu trở thành mẫu thân thân sinh mà cẩn thận cung kính.

Kế mẫu sinh muội muội không thích nàng, nàng sẽ tận lực xem nhẹ muội muội đối với nàng chán ghét, nói với chính mình thái độ của muội muội đối với ai cũng đều là như vậy, sau đó cùng muội muội ở chung. Bằng không còn có thể làm sao bây giờ đây?

Nàng muốn liều lĩnh chỉ vào muội muội răn dạy cho thông suốt, nhưng kế mẫu khẳng định là yêu thương nữ nhi thân sinh còn hơn nàng, không có người che chở, nàng dám quát lớn muội muội sao?

Trong nhà có lão sư đến giảng《 Xuân Thu 》, thích nàng còn hơn thích muội muội, thường xuyên hướng phụ thân khích lệ nàng. Ánh mắt kế mẫu nhìn nàng liền lộ ra ba phần hàn ý, nàng liền ngay cả lão sư này đều xa lánh.

Ngày đó lúc La Thận Viễn đột nhiên thân cận nàng, nàng cũng rất sợ, hoặc nói đúng hơn là sợ hãi mà không biết, sau khi hắn đã đi thật lâu cả người nàng còn phát run.

Nàng còn đang thất thần, La Thận Viễn lại tới gần Nghi Ninh, ngữ khí trầm thấp:

- "Sợ sao?"

‘Đương nhiên sợ —— đừng đến gần mà!’

- "Tam ca, muội cũng không biết nên nói như thế nào..."

Nàng nhắm hai mắt lại, những việc khác nàng đều có thể làm một cách lưu loát sạch sẽ, duy độc nhất loại sự tình này nàng lại trì độn dong dài dây dưa.

- "Muội thật sự cũng không chán ghét Tam ca, nhưng Tam ca, huynh đừng như vậy."

Bộ dáng của nàng giống như thật sự rất sợ, có chút đứng không vững, lần trước hắn liền cảm giác được.

Cái này coi như là chỗ mà Nghi Ninh không muốn người khác biết, nghĩ thật có chút đáng yêu.

- "Nếu về sau muội gần gũi ta chút nữa, ta liền sẽ không giống trước kia... Hiểu không?" La Thận Viễn nói tiếp.

Nghi Ninh lắc lắc đầu, không biết vì sao đột nhiên có chút muốn khóc. Nàng cảm thấy như vậy bị buộc khóc thật sự rất không có mặt mũi, chính mình đều khinh thường bản thân mình, nhưng thân thể đã có ý chí của bản thân. Bất giác liền một cỗ chua xót tràn ngập hốc mắt, trước mắt có chút mơ hồ.

La Thận Viễn thực kinh ngạc, sau đó mới lui về sau mấy bước, tựa hồ không nên bức nàng như vậy, hay là nên từng bước một từ từ sẽ đến. Hắn thở dài nói:

- "Được rồi, ngồi xuống rồi nói nữa đi."

Nàng quay đầu nhìn núi xanh nước biếc ở phía xa xa, nhìn qua giữa những sườn núi, còn có mạch điền xanh mượt chưa thu hoạch, có những nông gia đang đuổi phía sau xe trâu, có tiểu đồng cởi truồng ở trong sông tắm rửa. Có khói bếp tà tà tỏa ra, ẩn ẩn nghe được âm thanh nông phụ lớn giọng kêu hài tử về nhà. Cũng là, sắp đến trưa.

Nàng quay đầu lại nhìn La Thận Viễn, chính hắn đã băng bó tay phải một chút, một đoạn lăng bố màu trắng quấn lấy. Lấy tay phải cầm chén trà, tựa hồ tự giễu nói:

- "Đừng sợ, vô luận nói như thế nào, ta vẫn là tam ca muội."

- "Muội biết."

Nàng yên lặng nói. Sau đó nhấc lên ấm trà, La Thận Viễn cũng đang muốn đi nhấc ấm trà. Nàng liền kéo ấm trà đến gần mình, không để cho hắn lấy đi.bg-ssp-{height:px}

La Thận Viễn nhíu mày, sau đó đột nhiên liền nở nụ cười:

- "Nghi Ninh, huynh là muốn châm trà cho muội!"

Nghi Ninh che giấu lúng túng bèn ho khan một tiếng, uống một ngụm trà, sau đó đứng lên ủy khuất hành lễ nói:

- "Tam ca đã không có chuyện gì khác, vậy Nghi Ninh trước hết cáo từ."

- "Đợi chút." Ngón tay hắn gõ gõ trên bàn đá, "Huynh còn có chuyện chưa nói."

Nghi Ninh chỉ có thể lại ngồi trở lại, nhìn La Thận Viễn trầm tư thật lâu.

- "Ngày ấy chuyện trên cung yến huynh đã biết rồi."

Hắn nói,

- "Phụ thân muội lo lắng không phải không có lý, bất luận là hoàng hậu muốn cho muội cùng Tam hoàng tử định ra hôn nhân, hay là hoàng thượng có khả năng là có tâm tư khác, đối với muội đều rất bất lợi.”

- “Tam hoàng tử yếu đuối, khẳng định là phù lên không nổi, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế vĩnh viễn là ngươi chết ta sống, mà Tam hoàng tử ẩn nhẫn so với hoàng thượng năm đó còn không bằng một phần mười, huynh cũng không xem trọng hắn.”

- “Về phần vế sau... Hoàng thượng không tính hoa mắt ù tai, huynh thì cảm thấy ông ta sẽ không làm ra chuyện rất hoang đường. Chính là lời đã nói ra khỏi miệng, nếu không nói viên mãn, ngày khác cho người thu thập tính sổ muội sau, hoặc là vạn nhất có một ngày hoàng thượng muốn thanh toán trâm anh thế gia, tội khi quân kia là tránh không được."

Đế vương là người vô tình nhất, hôm nay ngươi vì hắn tranh đấu giành thiên hạ, hắn đối đãi ngươi là sủng thần. Một ngày nào đó cảm thấy ngươi uy hiếp đến hắn, trừ bỏ ngươi cũng là không một chút do dự.

- "Muội minh bạch, hiện nay phụ thân là đang suy tư việc này."

Nghi Ninh nói. Bọn họ đều minh bạch, chính là không giống tư duy của La Thận Viễn một châm kiến huyết như vậy.

Ngụy Lăng ngày đó vội vàng cứu nàng, kỳ thật là để lại một cái tai hoạ ngầm to lớn, là cái tội khi quân. Nếu không giải quyết thỏa đáng, tai hoạ ngầm này thủy chung là một mũi dao cắm vào trong ngực.

- "Muội hiện tại không có biện pháp khác, cũng chỉ có thể lập tức tiếp nhận một mối hôn nhân. Huynh nghe nói tổ mẫu muội thậm chí còn chọn một Hạ nhị công tử gì đó!."

La Thận Viễn thản nhiên nở nụ cười.

Đối với hắn mà nói, loại mới đậu cử nhân, còn chưa có bước nữa chân vào quan trường, cái gọi là thanh niên tài tuấn, là tuyệt đối không để vào mắt.

- "Có huynh ở đây, muội làm gì phải ủy khuất gả cho những người này."

Dừng một lát, La Thận Viễn ngẩng đầu nhìn nàng, ngữ khí thế nhưng ôn hòa một ít:

- "Nghi Ninh, huynh cưới muội như thế nào?"

Nghi Ninh kinh ngạc mở to mắt.

Ngữ khí La Thận Viễn không tính là cường ngạnh, chính là đang quất vào trong gió núi, nghe thấy là phi thường kiên định.

Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên nữa bên người La Thận Viễn, nữa bên kia lại giống như ở giữa bóng ma, chiếu ra đường cong kiên cố. Nàng đột nhiên có loại cảm giác tim đập như trống bỏi.

- "Tam ca —— cái này sao được!"

Nghi Ninh không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên nói như vậy, nàng há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì. Trong lòng khiếp sợ không ít hơn đêm đó bao nhiêu.

- "Gả cho huynh không tốt sao, "

Khóe miệng hắn mang theo ý cười thản nhiên,

- "Huynh là tiến sĩ hai bảng, sắp tiếp nhận chức Công bộ thị lang, chính tam phẩm. Không phải so với Hạ nhị công tử cường hãn hơn rất nhiều sao?"

Đương nhiên cường hãn hơn rất nhiều. Trước mặt, người này là thừa tướng nội các ngày sau —— lấy Hạ nhị công tử so sánh với hắn, thật sự là rất vũ nhục hắn.

Năm đó nàng hao tổn tâm cơ để làm người tốt, tỏ vẻ thực lòng để lấy lòng mấy năm nay, hiện tại nói muốn cưới nàng.

Bảy năm trước nàng khẳng định không thể tưởng tượng sẽ có một ngày như vậy!

Nhưng là bảy năm tình nghĩa huynh muội này, nàng đã sớm coi La Thận Viễn trở thành huynh trưởng. Hắn dạy nàng đọc sách viết chữ, che chở nàng, ở thời điểm nàng gặp nguy nan liền cứu nàng. Ở trong lòng nàng chính là một người huynh trưởng. Liền tính là sự tình bất đắc dĩ, nàng như thế nào có thể gả cho hắn? Sau khi gả cho hắn làm thế nào để coi hắn trở thành trượng phu để ở chung?

La Thận Viễn nhìn sắc mặt Nghi Ninh vừa đỏ vừa trắng, tựa hồ phi thường do dự.

Hắn tiếp tục nói:

- "Tam ca cũng là muốn giúp muội né qua kiếp nạn này. Muội vội vàng gả cho người khác, nếu gặp phải cái người phẩm hạnh không tốt muội sẽ làm cái gì bây giờ? Nếu hắn ta nạp thiếp, dưỡng ngoại thất, muội như thế nào biết? Nhưng tính tình của huynh muội cũng đã biết. Muội nếu thật sự... trong lòng thủy chung không qua được, vậy huynh vẫn là tam ca của muội, lấy tư cách huynh muội ở chung, thẳng đến lúc muội nguyện ý tiếp nhận huynh mới thôi. Hoặc là chờ muội gặp được người mà muội thích..."

Hắn dừng một chút, ngữ khí cực chậm chạp nói:

- "Vậy đến lúc đó thương lượng là được."

Nghi Ninh thật cảm thấy lời này nghe có vài phần quen tai.

La Thận Viễn nói đích xác thực có đạo lý, nàng vội vàng lập gia đình đích xác không tốt. Tam ca không tốt như thế nào cũng là tam ca của nàng, sẽ không thương tổn nàng. Chính là lấy hôn sự của hắn đi giúp mình, có phải hay không rất phiền toái hắn?

Dù sao việc hôn nhân không phải trò đùa, hắn cuối cùng sẽ phải cưới thê tử chân chính của chính mình. Hơn nữa bọn họ nguyên vốn là huynh muội cùng nhau lớn lên, cho dù đối ngoại nói là nàng được nuôi dưỡng ở La gia, cho nên hai người từ nhỏ đính hôn. Nhưng mà như thế nào nói rõ ràng với Lâm Hải Như cùng Ngụy Lăng đây?

Thứ nhất nàng đối với loại tình cảm huynh muội với Tam ca này rất coi trọng, thứ hai nàng cũng không có thể ích kỷ như vậy, đi lợi dụng hôn sự người khác để đổi lấy an ổn chính mình.

- "Tam ca, nếu như huynh về sau... hối hận thì phải làm sao?"

Nghi Ninh rốt cục bình tĩnh lại, nàng suy xét một chút, tiếp tục hỏi:

- "Nếu người khác mà biết nội tình, lấy cái này đi hãm hại Tam ca, làm cho sĩ đồ của huynh bị trở ngại thì làm sao được?"

La Thận Viễn đi đến trước mặt nàng, cúi người nhìn nàng, nói:

- "Nghi Ninh, huynh đều có mưu tính, những đều đó sẽ không phát sinh. Không cần buồn lo vô cớ.”

Gió núi lại thổi tới, thời tiết còn có chút oi bức, bên ngoài trong rừng núi tiếng ve kêu vang vọng, tim đập giống như gióng trống.

Sau khi hắn nhìn nàng thật lâu, khóe miệng hơi mím, nhẹ nhàng mà còn nói một lần:

- "Huynh đến cưới muội, như vậy muội sẽ không cần ưu sầu."

Hắn cưới nàng, về sau ai dám coi khinh nàng, ai dám nói nàng gả không tốt?

Nàng mới nhập môn còn có chính tam phẩm cáo mệnh chờ nàng.

Trên đời này có mấy người làm được?

......

Truyện Chữ Hay