Edit + Beta: Đào Mai
Nghi Ninh khiếp sợ nhìn Ngụy Lăng, thật lâu cũng không có hồi thần được.
Trong tay nắm chén trà không tự giác run run, một ít nước trà đổ ra. Nàng liền buông chén trà xuống, có thế này mới hỏi:
- "Ngài —— ngài nói cái gì?"
- "Phụ thân vừa mới hỏi qua Trình Lang, hắn nguyện ý cưới con."
Ngụy Lăng mỉm cười nói,
- "Con cảm thấy hắn như thế nào? Phụ thân cũng biết thật nhiều cô nương gia đều thích hắn. Con nếu cũng đồng ý gả cho Trình Lang biểu ca của con, hai nhà chúng ta sẽ bắt đầu thương nghị hôn sự, cũng phải để cho Trình gia chuẩn bị sính lễ thật chu đáo mới được. Dù sao phụ thân là hiểu rõ hắn, con gả cho Trình Lang, lui tới phủ chúng ta cũng rất tiện."
Nghi Ninh không biết nên nói cái gì mới tốt.
Gả cho Trình Lang! Chuyện này đối với nàng mà nói thật ra là rất bất khả tư nghị, Trình Lang là tiểu hài tử nàng từ nhỏ nhìn đến lớn. Nhưng hiện tại vô luận nàng dùng lý do gì cự tuyệt cũng không được, nàng cảm thấy cảm xúc có chút hỗn loạn, hơi bình tĩnh một chút nói:
- "Phụ thân, không vội. Con muốn cùng Trình Lang biểu ca trò chuyện... Hắn ở nơi nào?"
(Chú thích: Bất khả tư nghị nghĩa là không thể tưởng tượng ra nổi, không thể giải thích nổi)
- "Hắn ở bên ngoài chờ đấy." Ngụy Lăng nói, rồi phái gã sai vặt đi thỉnh Trình Lang vào.
Trình Lang ở bên ngoài chờ Ngụy Lăng, ánh mặt trời đẹp như vậy, chiếu toàn bộ thế giới đều thực tươi đẹp. Trình Lang đứng thẳng tắp, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười.
Đợi đến lúc phải đi vào gặp nàng, hắn mới sửa sang lại áo của mình.
Vào gian Tây Thứ phát hiện nàng dựa vào giường la hán đang uống trà, ánh mắt mờ mịt không biết lạc ở nơi nào.
- "Ngồi đi."
Nghi Ninh chỉ chỉ ghế con ở đối diện.
Trình Lang không có ngồi xuống ở trên ghế con, mà là đột nhiên đi đến phía trước nàng.
Nghi Ninh bị hành động của hắn làm cho phát hoảng, đã thấy hắn ở trước mặt mình nửa ngồi xổm xuống, nắm giữ tay nàng.
Nghi Ninh lần này muốn rút ra, hắn lại kiên định, so với dĩ vãng càng dùng sức nắm, mặt tuấn nhã nâng lên nhìn nàng, ngữ khí nghiêm cẩn:
- "Nghi Ninh, ngài hãy nghe ta nói, chuyện này không phải nửa khắc một khắc là có thể quyết định."
- "Người khác không biết, ngươi với ta lại không thể không biết..." Nghi Ninh nhìn hắn nói, "Ngươi như thế nào có thể lấy ta?"
- "Hiện tại tình cảnh của ngài nguy hiểm như vậy, nếu Anh quốc công gả ngài cho người khác, ngài làm sao mà biết hắn đối với ngài có tốt hay không?" Trình Lang nói.
Chỉ cần nghĩ đến ngày sau có thể danh chính ngôn thuận ở cùng với nàng, thậm chí còn tự cho mình là trượng phu của nàng, trong lòng hắn liền tràn ngập chờ mong.
- "Ta biết Anh quốc công từng suy nghĩ qua Nhị công tử của Hạ gia, hắn trúng cử nhân, lại đã cùng nha đầu của chính hắn có qua lại. Người như vậy ngài như thế nào có thể gả cho? Sau khi ngài gả cho ta, ta cũng có thể che chở ngài thật tốt, chiếu cố ngài. Nếu ngài không đồng ý —— vậy không có viên phòng chi lễ là được, ta hiện tại cũng là muốn giúp ngài. Trừ bỏ ta ra, ngài cũng không có người nào thích hợp hơn để chọn."
Hắn hơi hơi cười, lại mang theo chút tự tin nói:
- "Ta không tốt sao, ngài có biết hay không có bao nhiêu người muốn gả cho ta?"
- "Ngươi tự nhiên rất tốt."
Nghi Ninh nói, không biết thế nào, nàng lại nghĩ đến Tạ Uẩn, thậm chí nghĩ đến Trình Lang đối Tạ Uẩn lạnh lùng.
Trình Lang là muốn giúp nàng, hơn nữa chính theo như lời hắn, không có ai so với hắn thích hợp hơn.
- "Sau khi ngài gả cho ta, còn có thể thường xuyên trở lại Anh quốc công phủ ở một chút, đến lúc đó ta liền cùng ngài cùng nhau trở về."
Trình Lang nói:
- "Ngài đừng hiểu lầm, ta không có ý khác. Ngài là đối ta có ân tình rất lớn, lúc này là thời điểm ta báo ân. Đối với ta…..hôn sự với ngài là mang đến vinh quang —— được không?"
Nghi Ninh nhìn ánh mắt hắn, lời nói cự tuyệt thủy chung khó mà nói ra khỏi miệng. Hắn thật là một mảnh hảo tâm.
- "Ta trở về nói tổ phụ hỗ trợ chuẩn bị sính lễ." Hắn nói, "Trong vòng nửa tháng là có thể cưới ngài vào cửa."
- "A Lang, việc này còn phải thương lượng đã." Nghi Ninh buông ra tay hắn, "Nhưng vô luận như thế nào, vẫn là phải cám ơn ngươi đã sẵn lòng hỗ trợ."
Trình Lang thực minh bạch chính mình đang nói cái gì, hắn tính kế rất rõ ràng, nói cái gì mới khiến cho Nghi Ninh không thể cự tuyệt. Lời đã nói như thế, nói thêm nữa sẽ quá mức. Hắn hướng Nghi Ninh cáo từ.
Nghi Ninh xa xa nhìn thấy hắn ở ngoài cửa chuyện trò vui vẻ cùng Ngụy Lăng. Ngụy Lăng vỗ vỗ vai hắn.
Nàng lẳng lặng nhìn một lát, sai nha hoàn cầm giấy bút vào, chuẩn bị viết phong thư gửi Trưởng tỷ.
Ở Tân kiều phố nhỏ trong La phủ, Lâm Mậu lôi kéo Cố Cảnh Minh vội vàng tới thỉnh an Lâm Hải Như.
Lâm Hải Như đang phát sầu nhìn mấy con hạc trong viện, gân xanh nổi đầy trán. Nên đem mấy con hạc này nấu ăn thôi, chúng nó cùng một cái tính tình như Lâm Mậu, còn kiêng ăn, còn làm ầm ĩ, thật sự là phiền không chịu nổi.
Nhìn thấy Lâm Mậu lôi kéo Cố Cảnh Minh đến thỉnh an, bà cũng không hoà nhã, hỏi:
- "Các ngươi thế nào giống như cái hài tử sinh đôi vậy, cả ngày ở chung một chỗ với nhau?"
Lâm Mậu cười tủm tỉm nói:
- "Nếu không là ta kéo hắn bỏ đi, hắn liền thảm —— nương của hắn buộc hắn kết hôn đấy."
Cố Cảnh Minh không khách khí ghê tởm Lâm Mậu một phen, hắn đối trưởng bối cũng rất khách khí, chắp tay cười nói:
- "Thật sự hổ thẹn, mẫu thân trong nhà sốt ruột hôn sự của ta, đã tới trong kinh thành tìm ta."
Lâm Hải Như luôn luôn thích Cố Cảnh Minh, nghe nói hắn phải kết hôn, liền nói:
- "Vậy thì mẫu thân ngươi nên hảo hảo chọn cho ngươi mới được!"
Cố Cảnh Minh nghe xong gật đầu:
- "Nếu cô có người trong sạch giúp đỡ ta lưu ý một chút, nương ta chọn đều là có chút tiểu thư khuê các, ta không thích. Nhưng nếu là người ta chọn, bà lại không vừa lòng. Thực tại huyên náo làm ta đau cả đầu."
Lâm Hải Như nghe đến đó nhãn tình sáng lên. Nhưng cẩn thận tính toán trên đỉnh đầu lại không có người thích hợp, có chút tiếc hận. Kêu nha hoàn dâng chút trà bánh lên cùng hai người ăn.
Nghe xong chuyện của Cố Cảnh Minh, Lâm Hải Như lại nghĩ đến việc hôn nhân của Lâm Mậu, bà nghiêng đầu hỏi Lâm Mậu:
- "Đúng rồi, nương ngươi lần trước đã viết thư cho ta, nói ta ở kinh thành tìm kiếm một mối hôn nhân cho ngươi. Ta nhìn ngươi làm quan cũng không biết điều, đi đâu tìm việc hôn nhân! Không bằng nói bà ở Dương Châu tìm kiếm mối tốt cho ngươi. Thanh mai trúc mã với ngươi hồi nhỏ ở Dương Châu, thứ nữ của tri huyện nhà kế bên cũng được."
- "Cô, việc hôn nhân của ta đã tìm xong rồi."
Lâm Mậu đang đùa với Nam ca nhi ở trong lòng nhũ mẫu đang ăn điểm tâm, ngẩng đầu nói,
- "Ta hôm nay đã đi cầu hôn."
Lâm Hải Như cũng đang ăn điểm tâm, nghe xong liền sặc.
Nha hoàn liền vỗ lưng cho bà lại đưa trà, tốt xấu là nuốt xuống.
Sau đó bà hít sâu một hơi, hỏi:
- "—— ngươi nói cái gì?"
Lâm Mậu cảm thấy cô cô của mình có chút mạc danh kỳ diệu, hắn buông điểm tâm trong tay, vỗ vỗ bột phấn bánh ngọt trên tay nói:
- "Nghi Ninh, phụ thân của nàng đã trở lại, ta đã đi cầu hôn."
(Chú thích: Mạc danh kỳ diệu là chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra)
Hắn lại hỏi một câu:
- "Ta không phải đã sớm từng nói với ngài sao?"
Lâm Hải Như cầm khăn lau miệng, đúng rồi, Lâm Mậu thời điểm thiếu niên đã có quyết định này.
- "Ngươi thế nào không thương lượng với ta, Anh quốc công phủ người ta là trâm anh thế gia, chính ngươi tới cửa cầu hôn rất không hợp cấp bậc lễ nghĩa."
Lâm Hải Như nói,
- "Ta xem người ta cự tuyệt ngươi làm sao bây giờ."
- "Có được hay không phải thử qua mới biết được."
Lâm Mậu cười tủm tỉm nói,
- "Bất thành cũng không ngại, ta dù sao là thử qua, huống hồ Anh quốc công còn rất thích ta."
Người này thật sự là phi thường tự tin người khác có thể thích hắn, không biết tự tin của hắn là đến từ chỗ nào, trên thực tế ở rất nhiều chỗ cá nhân hắn đều là chọc cho người muốn đánh.
- "Tam thiếu gia, ngài thế nào ở bên ngoài không đi vào..."
Ngoài đình hóng mát đột nhiên vang lên tiếng của Thụy Hương.
La Thận Viễn đã trở lại?
Lâm Hải Như sau một lúc lâu mới nhìn thấy La Thận Viễn mang theo tùy tùng đi vào ngồi xuống, tựa hồ cũng không có biểu cảm gì?
Lâm Mậu cùng hắn chào hỏi, hắn thản nhiên vuốt cằm. Sau đó để cho Cố Cảnh Minh cùng hắn đi.
Cố Cảnh Minh thường bầu bạn tả hữu với hoàng thượng, bồi hoàng thượng đọc sách, hoàng thượng nếu là có hứng thú cưỡi ngựa đi săn hắn cũng đi theo. Đối với hoàng thượng tâm ý nghiền ngẫm so với người khác rõ ràng vài phần, hai người thường xuyên trao đổi.
Cố Cảnh Minh nói chuyện Trình Lang sắp thăng chức Thiêm Đốc Ngự sử. Trình lão ông năm đó chính là xuất thân ngôn quan, hiện tại Đô Sát Viện phó đô Ngự sử là môn sinh đắc ý nhất của ông.
Mắt thấy Trình Lang là đột nhiên thăng chức, nhưng sau lưng hẳn là làm không ít công phu. Đô Sát Viện nay cơ hồ bị thế lực phe phái Uông Viễn khống chế, Trình Lang coi như là phân nửa phe cánh Uông Viễn.
- "Mẫu thân ta gần đây muốn tìm cho ta một mối hôn nhân..."
Cố Cảnh Minh từ từ nói:
- "Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không có người thích hợp, chẳng bằng đi cầu cưới Nghi Ninh biểu muội là được rồi. Nghi Ninh biểu muội là nữ nhi của cô, mẫu thân ta thích cô như vậy, khẳng định sẽ đồng ý."
Cố Cảnh Minh vừa dứt lời, liền nhìn thấy La Thận Viễn quay đầu nhìn mình, ánh mắt của hắn thật sự không xem như hiền lành, đó là lạnh như băng không thèm che giấu.
- "Chỉ đùa một chút, ta đối Nghi Ninh biểu muội nhưng không có gì!"
Cố Cảnh Minh mỉm cười nói,
- "Chính là có cái gì ta cũng không dám đâu."bg-ssp-{height:px}
- "Lâm Mậu tuy rằng thông minh, nhưng là đối với chuyện nam nữ cũng rất trì độn, có thể sánh không quá công tử ta a."
Cố Cảnh Minh mở chiết phiến lắc lắc, gặp biểu cảm của La Thận Viễn có chút chưa biến đổi, hắn mới thấp giọng nói:
- "La đại nhân, ta coi như là phụ tá đắc lực của ngươi, Lâm Mậu nói với Nghi Ninh là tình yêu nam nữ —— ta xem vị tất không phải, hắn chính là cảm thấy Nghi Ninh chơi vui mà thôi."
La Thận Viễn thu liễm luồng lãnh ý kia, hắn dừng một chút nói:
- "Không có cách nào."
La Thận Viễn uống ngụm trà lại tiếp tục:
- "Ta sắp thăng nhiệm Công Bộ, coi như là người lãnh đạo trực tiếp của Lâm Mậu. Hắn với tính tình này thật sự không thích hợp làm Cấp sự trung, rất dễ dàng đắc tội với người. Để hắn đắc tội vài tên lang trung trong Công Bộ, chẳng bằng đi làm cái quan phụ mẫu địa phương —— Tri Châu Sơn Đông Giao Châu sắp về hưu, Lâm Mậu nếu là trước làm Tri Huyện huyện Cao Mật, vài năm sau liền có thể với chiến tích của mình thăng nhiệm Tri Châu."
- "Lời tuy nói như thế, nhưng từ Cấp Sự Trung biến thành Tri Huyện..."
Giai phẩm tuy rằng là giống nhau Thất phẩm, nhưng một người là quan ở kinh thành, chưởng quản dây dưa với quan viên Công Bộ. Một người là quan ở địa phương, như thế nào có thể so sánh?
La Thận Viễn nói:
- "Ngươi cho là ta đang lấy quyền mưu cầu riêng tư sao?"
Cố Cảnh Minh miễn cưỡng cười:
- "Ta tự nhiên không dám nhận như vậy."
‘Không phải không tiếp thu, mà là không dám tiếp thu như vậy.’
La Thận Viễn liền tiếp tục nói:
- "Anh quốc công rất là yêu thương Nghi Ninh. Nhà Lâm Mậu ở xa tận Dương Châu, lại có sáu vị huynh đệ, Anh quốc công sẽ không đồng ý cửa hôn nhân này."
- "Vậy ngươi..." Cố Cảnh Minh có chút chần chờ hỏi, "Ngươi lại có cái gì phải sợ?"
- "Ta không có sợ." La Thận Viễn vỗ về chén trà, chậm rãi nói, "Tốt rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Chờ sau khi Cố Cảnh Minh ra ngoài, liền có thám tử vào thư phòng La Thận Viễn. Nhìn thấy La đại nhân chính là dựa vào ghế bành nhắm mắt, thân ảnh cao lớn bị ánh mặt trời gần lặn kéo thật sự dài, tay nắm chặt ở trên tay vịn ghế gỗ tử đàn, khớp xương rõ ràng hữu lực, không nhẹ nhàng mà là nắm chặt.
Cái này chứng minh hắn đang suy nghĩ chuyện gì? Thám tử đứng ở một bên yên lặng chờ, không dám quấy rầy hắn đang suy tư.
Qua một lát La Thận Viễn mới mở to mắt, hỏi:
- "Tìm hiểu rõ ràng rồi à?"
- "Đều đã rõ ràng."
Thám tử cung kính đưa lên phong thư cho hắn, chính mình lại mở miệng báo cáo,
- "Trình đại nhân cũng là một người thông minh, trong vạn bụi hoa đi qua một lát mà không dính thân, cũng là thật sự lợi hại. Trừ bỏ có nghe chút lời đồn trong chuyện phong nguyệt, dưỡng qua một mã gầy, cái khác liền không có gì! —— đúng rồi, hắn năm mới giống như có giết người qua, lúc đó có Lục đô đốc che chở, không có người dám chỉ chứng hắn."
(Chú thích: mã gầy - sấu mã là những người được kĩ viện nuôi từ nhỏ cho học chữ, để bán với giá cao)
Phái Thanh lưu thư từ lui tới, tình báo trao đổi đều qua nơi này của La Thận Viễn. Có việc gì quan trọng La Thận Viễn đều phải nhất nhất kiểm tra.
Giết người qua cũng không tính là gì, hắn còn giết người qua đấy!
La Thận Viễn xem qua phong thư lại ngừng lại, nhìn mặt trời gần lặn bên ngoài tấm bình phong nghĩ đến một sự tình.
Đêm đó Nghi Ninh thật sự khiếp sợ, động tác đẩy hắn ra luôn luôn quanh quẩn tại trong đầu không tan, nàng hẳn là bị hắn đột nhiên dọa rồi.
Hắn luôn luôn đè nén cảm xúc chính mình, kì thực nội tâm hắn rất mẫn cảm, dễ dàng bị ảnh hưởng bởi nhất cử nhất động của người khác, đêm đó ngẫm lại thật là rất xúc động.
Về phần Lâm Mậu... Nếu đặt ở dĩ vãng, Anh quốc công khẳng định sẽ không đồng ý Lâm Mậu cầu hôn. Nhưng mà mới xảy ra chuyện trên cung yến, tình cảnh Nghi Ninh hiện tại rất nguy hiểm, Anh quốc công hoảng loạn không cần chọn lựa người cũng có khả năng.
Trên cung yến rất nhiều thế gia đều ở đó, Anh quốc công muốn vì nàng tìm một mối hôn nhân để tuyệt hậu hoạn, nhưng qua cung yến, có mấy người dám cưới nàng?
Ngụy Lăng chỉ có thể tìm công tử trong gia đình quan lại hơi xuất sắc một chút.
Hắn hiện tại là có thể giúp nàng, hắn xuất sắc hơn nhiều so với những người đó.
Nhưng bọn hắn thủy chung có quan hệ huynh muội nuôi dưỡng, nếu là hắn hiện tại liền đề xuất. Nghi Ninh... lần đó phản ứng của nàng đã lớn như vậy, nếu là hắn vội vàng đi cầu hôn, chỉ sợ nàng còn không biết sẽ thế nào?
La Thận Viễn xem trên bàn bày bút sơn, nhớ tới thời điểm Nghi Ninh còn nhỏ, hắn mang theo nàng viết chữ. Hắn bao phủ nàng ở trong ngực. Nàng vùi đầu, mặt non nớt nghiêm cẩn mà chấp nhất. Ngẩng đầu cười kêu hắn: "Tam ca."
La Thận Viễn đột nhiên thản nhiên nở nụ cười, nói với thuộc hạ:
- "Truyền lời xuống, ngày mai ta ra ngoài."
Sáng sớm Nghi Ninh mới vừa ở trên giường tỉnh lại, chợt nghe thấy ma ma Phương Tụng cận thân của Ngụy lão phu nhân tới.
Ngụy lão phu nhân muốn dẫn nàng đi chùa Hoằng Nghiễm thắp hương bái Phật, khoảng thời gian trước đích xác Anh quốc công phủ không yên ổn.
Đình ca nhi ầm ĩ đòi theo Nghi Ninh cùng đi thắp hương. Khó được xuất môn, nó bị kích động ghé vào thành xe ngựa nhìn phố xá cùng cửa hàng bên ngoài nhoáng lên một cái qua một cái.
Đợi đến chùa Hoằng Nghiễm, nó lại muốn xem ở phía sau núi, chùa đang nuôi dưỡng khỉ núi.
Nghi Ninh phái hai tên hộ vệ đi theo nó, cũng dặn dò nói:
- "Không thể để cho thế tử đi lên núi, cũng không thể quá thân cận với hầu tử."
Hầu tử trời sanh tính bất hảo, sợ đã thương đến Đình ca nhi. Nó là một người rất quý giá.
Hộ vệ chắp tay nói:
- "Tiểu thư đừng lo lắng, có chúng ta đi theo mà!"
Nghi Ninh lúc này mới yên tâm một chút, đuổi kịp cước bộ Ngụy lão phu nhân.
Ngụy lão phu nhân mang nàng đi dâng hương bái Quan Thế Âm bồ tát trước.
Nghi Ninh khoanh tay đứng, rõ ràng nhìn thấy lão phu nhân xuất ra bát tự cho sư phụ đứng bên cạnh xem.
Đó là ngày sinh tháng đẻ của nàng, lão phu nhân thật sự đã nóng vội bắt đầu hợp bát tự rồi?
Sư phụ tiếp lấy bát tự lão phu nhân đưa qua, niệm phật hiệu, kêu sư phụ tiếp khách dẫn bọn họ đi phòng khách.
Phòng khách được xây ở bên sườn núi, trong viện có một gốc cây đa cổ thụ rất lớn, bóng râm che phủ khắp nơi, có rất nhiều nha đầu bà tử khoanh tay đứng.
Mẫu thân của Ngụy Anh Tống thị, còn có Phó lão phu nhân dắt cháu dâu Định Bắc hầu phủ —— La Nghi Tuệ ở chỗ này chờ Ngụy lão phu nhân.
Tống thị là lão phụ nhân với khuôn mặt uy nghiêm, có một giọng nói vang vọng. Nghi Ninh thỉnh an với bà, bà còn cười tủm tỉm cho Nghi Ninh một túi kim đậu, giống như cho tiểu hài tử vậy.
Ba lão phu nhân vào bên trong phòng nói chuyện, cho La Nghi Tuệ cùng Nghi Ninh ở trong sân nói chuyện.
Ngày hôm qua Nghi Ninh đã viết thư riêng gửi cho Trưởng tỷ gọi nàng đến gặp mình.
Thời điểm Nghi Ninh được gặp Trưởng tỷ không nhiều lắm, La Nghi Tuệ hiện tại vừa lo liệu công việc của Định Bắc hầu phủ, vừa phải chiếu cố Ngọc nhi, không có biện pháp phân thân.
Thời điểm Ngụy Lăng xảy ra đại sự, Định Bắc hầu phủ cũng dâng tấu chương cầu tình cho Ngụy Lăng, nhưng bị Hoàng thượng bác bỏ, Phó Bình liền bảo người trong nhà đều điệu thấp một chút, hai nhà ít lui tới.
La Nghi Tuệ nhìn thấy Nghi Ninh đã yêu kiều duyên dáng giống như thiếu nữ, nghĩ tới trước kia tiểu hài tử Nghi Ninh còn nằm ở trên đầu gối của mình, muốn mình giúp nàng sơ bím tóc, thế nhưng bộ dáng cũng đã lớn như vậy, có chút cảm khái. Nàng vuốt tóc Nghi Ninh nói:
- "Tỷ nhận được thư của muội, liền lập tức chờ đến gặp muội. Nghi Ninh chúng ta đã đến tuổi dậy thì, không lo tìm không được phu quân tốt! Nói không chừng liền cơ hội này còn có thể kết thành một cọc nhân duyên đấy, không nên gấp gáp."
Nghi Ninh thực minh bạch chính mình hiện tại cái tình cảnh gì? Nàng cùng Trưởng tỷ giống nhau kỳ thật không có gì gấp —— Anh quốc công phủ trọng trách quá nặng, vẫn là Ngụy Lăng mới chọn được tốt, sau khi Ngụy Lăng trở về vẫn là để cho ông quản. Hiện tại nàng chỉ cần quản việc vặt trong nhà là được.
Huống chi lần trước sau khi lập uy trong phủ không có ai dám ngỗ nghịch với nàng nữa, quản sự trong phủ thấy nàng đầu đều phải cúi thấp vài phần, chuyện phân phó xuống không có người dám chậm trễ.
Nàng chính là suy nghĩ chuyện Trình Lang mà thôi.
- "Muội đã lâu không được gặp Ngọc nhi!"
Nghi Ninh cầm đậu phộng rang đặt ở bên cạnh lột cho trưởng tỷ ăn, nàng nhớ được trưởng tỷ thích ăn phần trắng, phần da hồng bị nàng tinh tế trừ bỏ đưa cho La Nghi Tuệ, nàng cười hỏi:
- "Ngọc nhi hiện tại chắc cũng đọc sách rồi?"
La Nghi Tuệ liền nói với nàng:
- "Ngọc nhi hiện tại đi theo nhị thúc của nó đọc sách, nhận được chữ rất nhanh."
Đang nói chuyện phiếm, bên ngoài có một hộ vệ bước nhanh đến, tới bên người Nghi Ninh cúi người nói:
- "Tiểu thư, tiểu thế tử lấy đồ ăn chọc hầu tử… ty chức nhất thời không cẩn thận, để cho tiểu thế tử bị hầu tử dọa..."
Nghi Ninh nghe xong nhíu mày:
- "Không phải bảo các ngươi phải coi chừng tiểu thế tử cẩn thận sao? Tiểu thế tử có bị gì không?"
Hộ vệ cũng thực áy náy, chắp tay nói:
- "Do tiểu thư nhắc nhở nên chú ý, chính là hầu tử kia cực kì linh hoạt, đột nhiên liền từ trên cây nhảy xuống..."
Hắn ngưng một chút, lại vội vàng nói:
- "May mắn La đại nhân đi ngang qua cứu tiểu thế tử, tay La đại nhân bị hầu tử càu bị thương, tiểu thế tử bị dọa đến thẳng khóc, ngài cùng ty chức đi qua xem đi!"
La đại nhân... Tam ca hắn thế nào đến đây!
Nghi Ninh cũng không có hỏi nhiều, lập tức mang theo hộ vệ đuổi tới phía sau núi.
Phía sau núi có một khối cự thạch bằng phẳng như mặt bàn, dọc theo thềm đá hướng trên núi đi lên liền đến, trên mặt bằng đó có lập một tấm bia đá và một đình hóng mát, đứng ở trên đó có thể nhìn thấy non xanh nước biếc, cỏ cây xanh um tươi tốt, trên núi đá bên cạnh kia liền nuôi dưỡng không ít hầu tử.
Nguyên là một đám khỉ hoang, tăng nhân trong chùa thấy đáng thương, mới nuôi dưỡng ở trong này, cũng để cho chùa có thêm chút linh khí.
Thời điểm Nghi Ninh đến gần, mới nhìn thấy rất nhiều hộ vệ đeo đao đang canh gác tại chỗ này, không cho người khác tới gần, trong đình một thân ảnh cao lớn đang ngồi, hẳn là hắn, Đình ca nhi ngồi đối diện hắn.
Còn chưa có đi tới gần, cước bộ Nghi Ninh liền hơi ngừng lại.
Nàng nhớ tới đêm mưa ngày đó, hai người chạm môi, nhiệt độ hơi thở của hắn gây nên cảm giác áp bách.
......
- -----oOo------