Hách Thuần nhìn Helen, nói: “Helen, nếu có người muốn giết em, em sẽ giết người đó à?
Helen nhìn Hách Thuần chăm chú rồi đáp: “Em sẽ. Nếu người đó thật sự muốn giết em, em sẽ giết người đó để người đó sau này không thể giết em được nữa.”
Hách Thuần nghe câu trả lời của Helen thì lập tức sầm mặt, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi tiếp: “Tại sao em lại cho rằng người đó thật sự sẽ ggieets em? Lỡ đâu họ chỉ muốn bắt em hoặc vì nguyên nhân nào đó mới đến giết em hoặc bắt em? Em vẫn sẽ giết người đó à?”
Helen vẫn bình thản trả lời: “Em vẫn sẽ giết người đó.”
Hách Thuần ngơ ngác nhìn Helen: “Tại sao?” (Editor: Bạn không hiểu lắm nên khúc này có lạ lạ thì cũng chịu, cứ thấy logic nó sai sai thế nào, cái kiểu viết câu lặp lại nhiều lần của tác giả nữa.)
Helen thở dài, nói: “Kẻ mạnh sẽ được sống. Mặc kệ người đó bị ép hoặc do bất cứ nguyên nhân gì, chỉ cần biết một điều người đó muốn giết chị. Người đó có thể giết chị vì một nguyên nhân nào đó, vậy sao chị phải chịu chết vì người ta? Hơn nữa, người ta muốn giết mình thì không có lý do gì mình không thể giết ngược lại hết, đây gọi là phản kích! Cũng được gọi là bảo vệ bản thân! Hách Thuần, em biết chị vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này, nhưng em không hiểu tại sao chị lại không thể chấp nhận sự thật? Chúng ta không phải là thánh nhân!”
Hách Thuần im lặng, đúng, ai là thánh nhân?
Hách Thuần tiếp tục nói: “Người thân của người đó chắc sẽ rất khổ sở!”
Helen lập tức đáp trả: “Nếu chúng ta chết người thân chúng ta sẽ khộng khó chịu sao!”
Hách Thuần cúi đầu, bắt đầu từ từ chấp nhận sự thật, tất cả những điều này chỉ vì tốt cho mình thôi. Đây không phải xã hội pháp luật mà là thế giới của kẻ mạnh! Chỉ những người thích ứng được mới có thể sống sót!
Hách Thuần thở dài, nói: “Vậy chị cũng chỉ có thể trở thành kẻ mạnh mà thôi!”
Helen biết cô đã hiểu, nàng nói: “Chúng ta phải làm kẻ mạnh, có vậy mới không bị người ta khi dễ!”
Hách Thuần nghe thế thì cười thật to: “Những người đó chính là kẻ mạnh ăn hiếp người yếu thế, một đám bại hoại!”
Vậy cô có thể chấp nhận chuyện giết người nhưng không chấp nhận việc vô duyên vô cớ giết người. Hách Thuần nói ngay: “Chị phải xin lỗi đám người Darklin thôi.”
Helen nhìn Hách Thuần: “Chị nên để họ bình tâm một thời gian, dù sao bọn họ cũng coi chị là bạn bè thân thiết, chị không cảm thông cho họ như vậy chắc chắn họ sẽ rất đau lòng. Hoàn thành nhiệm vụ mỹ nhân ngư này rồi chị về đó xin lỗi họ là xong! Đám Pu Nasen cũng không phải loại người hẹp hòi.”
Hách Thuần vội hỏi: “Vậy Helen, em muốn đi ngay hay là từ từ đi với chị?”
Helen suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Nếu em và chị cứ từ từ đi, trên đường thể nào cũng sẽ đụng phải sự đuổi giết của hai công hội kia, nhưng biên giới Điệt Anh bên kia chắc chắn cũng sẽ có người của họ mai phục. Việc này em cũng không thể lựa chọn.”
Hách Thuần cũng nghĩ kỹ rồi nói: “Chúng ta cứ từ từ đi thôi, hoặc cứ né tránh một thời gian đã, đợi những người đó thả lỏng cảnh giác chúng ta lại thoát ra.”
Helen hít sâu một hơi, sau đó nói với Hách Thuần: “Hách Thuần, em có chuyện muốn nói với chị!”
Hách Thuần mỉm cười nhìn Helen: “Em nói đi, chị cũng có một cái bí mật.”
“Hách Thuần, em bị bọn họ tranh đoạt đã một thời gian, em mong chị có thể tha thứ vì em đã mang đến những khó khăn và tổn thương cho chị. Em biết chị là một người rộng lượng mà.”
Trong lòng Helen lại nghĩ: Hi vọng Hách Thuần tha thứ vì mình đã gạt cô ấy.