Pu Ji đã biết Megiya đã hỏi Darklin và Pu Nasen về sự việc xảy ra giữa mọi người, ông cũng hiểu những điều Megiya lo lắng, bạn bè lâu năm bỗng dưng ai cũng tỏ ra bực bội thế này là sao? Việc này khiến Megiya cảm thấy không yên chút nào, nàng nhờ một hội viên đi tìm Ferrero, còn nàng theo hội trưởng về văn phòng.
Pu Ji nhìn Megiya, nói: “Chuyện này cô không giải quyết được đâu, chỉ có thể đợi họ nghĩ thông suốt mà thôi.”
Nghe những lời này, Megiya giận dữ nói: “Darklin ngày nào cũng ngơ ngẩn trốn trong nhà không chịu ra, đó là Darklin mà tôi quen ư! Kẻ ngốc cũng nhìn ra cô ấy có vấn đề! Còn nữa, hội trưởng, chúng ta không chỉ là một tập thể, mà còn là một tập thể có tình bạn mười năm ràng buộc, chuyện như vậy tôi có thể yên tâm được sao! Thế nên tôi phải hiểu rõ chuyện này, dù tôi không giải quyết được thì tôi cũng muốn được chia sẻ với họ!”
Pu Ji im lặng, ông không muốn để Megiya biết chuyện này, bởi vì nàng là một người khá manh động, nếu nàng biết chắc chắn sẽ chạy tới chỗ Hách Thuần làm lớn chuyện! Pu Ji phiền não vuốt mặt, lát sau Ferrero cũng đến, Megiya đón Ferrero vào và nói: “Ferrero, cậu cũng hỏi về chuyện của bọn Darklin nhỉ? Chúng ta cùng chờ câu trả lời của hội trưởng.”
Pu Ji thở dài, nói: “Chuyện này chủ yếu là vì Hách Thuần không thể chấp nhận việc những người khác giết người. Thế nên đám Pu Nasen mới về trước để Hách Thuần bình tâm suy nghĩ, chuyện này các cô cậu không giúp được đâu.”
Megiya ngẩn ra, Hách Thuần không thể chịu nổi cảnh đám Orpheus giết người? Megiya không hiểu nổi tại sao Hách Thuần lại không chịu được, nhưng cũng đâu đến mức Orpheus vẫn đám Pu Nasen kéo về hết, ngay cả Darklin cũng trở nên như vậy?
Ferrero cũng không hiểu, hỏi: “Giết người gì có gì đâu mà không chấp nhận được? Hách Thuần không chấp nhận cái gì cơ?”
Pu Ji nói ngay sau đó: “Hai người cứ về trước đi, chuyện này chỉ có thể đợi chính Hách Thuần về giải thích với mọi người, lúc cô ấy về chắc cũng sẽ nghĩ thông thôi.”
Megiya còn định hỏi gì đó nhưng đã bị Ferrero kéo ra ngoài.
Megiya trừng mắt nhìn Ferrero, gắt lên: “Cậu kéo tôi ra ngoài làm gì? Không phải cậu cũng không hiểu à?”
Ferrero nhìn vẻ sốt ruột của Megiya, nói: “Bây giờ cách tốt nhất là hỏi Darklin chứ không phải ở đây làm ầm lên với hội trưởng. Cô không phát hiện gần đây hội trưởng rất phiền muộn sao? Nếu hội trưởng muốn nói thì đã nói hết với cô ngay từ lúc cô hỏi rồi. Hơn nữa, cô cũng hiểu Hách Thuần vốn là người lương thiện, sẽ không làm ra việc gì có lỗi với đám Pu Nasen đâu.”
Megiya cũng đã xuôi cơn giận, nàng nói: “Xem ra chúng ta chỉ có thể đến hỏi Darklin, nhưng hẳn là sẽ khó lắm, lúc trước tôi đã hỏi rồi, cô ấy không chịu nói gì cả.”
Ferrero thở dài: “Trước mắt chúng ta chỉ có thể chờ Darklin thấy khá hơn rồi lại khuyên giải cô ấy. Hội trưởng cũng đã nói chỉ có thể đợi họ suy nghĩ cẩn thận mà!”
Cuối cùng Megiya đành phải thỏa hiệp, Ferrero thở một hơi dài thật dài, hai người cùng quay về làm việc của mình.