Hách Thuần vẫn che mặt, Darklin cảm thấy ngủ cũng che mặt đúng là kỳ cục nhưng nàng cho rằng Hách Thuần làm vậy là có mục đích riêng. Darklin bắt đầu nói chuyện phiếm với Hách Thuần về Helen.
“Em cảm thấy nàng không có uy hiếp gì à?” Darklin kể Hách Thuần nghe những điều mà bọn Giles băn khoăn lúc nãy nhưng cũng không nói thẳng Helen là gian tế.
Nàng tâm sự: “Chị cũng nghĩ giống em nhưng chị thấy họ nói cũng có lý, Pu Nasen bảo chúng ta cứ quan sát nàng một thời gian rồi hãy kết luận.”
Sau khi nghe những điều Darklin nói, Hách Thuần cũng có chút dao động vì chính bản thân cô cũng cảm thấy Helen có phần hơi lạ nhưng lại không biết là lạ ở đâu!
Hách Thuần im lặng suy nghĩ, Darklin thấy cô như vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Hách Thuần thở dài: “Em cũng biết nàng có hơi kỳ lạ nhưng em tin nàng, chúng ta không nên ngờ vực vô căn cứ, sống như vậy chị không thấy mệt mỏi sao?”
Nghe câu hỏi của Hách Thuần, Darklin cũng cảm thấy cứ đoán tới đoán lui như vậy, đúng là quá mệt mỏi.
Darklin chốt lại: “Chị cảm thấy Pu Nasen là người rất trầm ổn, nàng không kết luận quá sớm mà đề nghị quan sát một thời gian.”
“Em cũng cảm thấy vậy, chị Pu Nasen trầm ổn hơn chúng ta nhiều, sau này chúng ta nên nghe ý kiến của Pu Nasen nhiều hơn, Giles và Orpheus có hơi quá khích.”
“Em nói cũng đúng.” diễn đàn Lê qUÝ đON
Hách Thuần không nói thêm gì nữa, cô rúc vào mền, thiếp đi.
Tại phòng ngủ chính của Hách Thuần, Helen ngồi dậy, uống ly nước ở bên cạnh sau đó vén mền lên, để lộ ra đôi chân của nàng. Sau đó, Helen dùng chút nước xoa lên chân mình, trên giường cũng vẩy một ít nước.
Hách Thuần đang ngủ rất sâu, còn Darklin cứ lo lắng Orpheus sẽ làm ra chuyện gì đó. Giles vốn rất có chừng mực nên sẽ không làm ra chuyện gì đáng lo nhưng Orpheus thì khác. Lúc đến công hội, Orphues là một người ngoại tộc, thích gì làm đó khiến hội trưởng và những hội viên khác vô cùng đau đầu, hắn tự cho mình là trung tâm, rất ít khi nghe người khác nói! Một khi hắn đã quyết định điều gì thì chín trâu cũng không kéo lại được, nhưng bây giờ cũng không có cách nào, thực lực của hắn khó dò lắm! Darklin thở dài, ổn định tâm tình của mình, chuẩn bị ngủ. Trước khi ngủ, nàng còn nghĩ: Tốt nhất Giles không hùa theo tên Orpheus gây chuyện ồn ào.
Lúc Hách Thuần còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, cô cảm thấy thật lười nhưng còn phải đi trông Helen nữa. Hách Thuần đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt rồi mang sữa và bánh mì vào phòng ngủ. Vừa vào phòng, cô thấy Helen đã dậy nhưng dường như nàng có vẻ rất mệt mỏi. Hách Thuần đặt thức ăn xuống, hỏi thăm: “Em có cảm thấy không khỏe ở đâu không? Sắc mặt của em hôm nay sao kém thế?.”
Helen nhìn Hách Thuần, trả lời: “Không sao đâu ạ, chỉ là em thấy khát nước quá.”
Hách Thuần nhìn sang ấm nước bên cạnh, phát hiện trong đó đã hết sạch nước. Chắc là do Helen đã không uống nước một thời gian dài nên bây giờ cô bé rất thiếu nước, nhưng cứ uống nước suông thế thì không được. Cô cho Helen ăn sáng, sau đó vào bếp đó pha một bình nước muối ấm rồi mang vào phòng cho Helen: “Chị không biết em uống có quen không nhưng chị có cho chút muối vào, uống nước muối sẽ tốt cho người bị thiếu nước.”
Kết quả là Helen uống ừng ực, một hồi là hết luôn. Hách Thuần lại khuyên Helen: “Em nên ăn thêm chút gì đi, nếu không hợp khẩu vị của em thì em nói cho chị biết em thích ăn gì đi, chị sẽ làm cho.”
Helen đặt cốc nước ấm xuống đầu tủ bên cạnh, sau đó vô cảm nói: “Em muốn ăn thịt băm, trước kia em thích nhất là ăn thịt, em cực kỳ ghét ăn rau.”
Hách Thuần nghe thấy thế mới hiểu, thì ra cô bé này kén ăn, khó trách nàng không thích ăn thức ăn do mình làm.