Bây giờ Hách Thuần và Darklin đang đứng trên cùng một chiến tuyến. Darklin cũng cho rằng một người yếu ớt như Helen không thể gây ra điều gì bất lợi cho bọn họ.
Giles và Orpheus lại hoài nghi Helen là gian tế, nhưng vấn đề là nàng sẽ truyền tin ra ngoài bằng cách nào? Trừ miếng vải đen quấn lấy nàng, nàng chẳng có gì nữa cả.
Không biết Giles và Orpheus có nghĩ tới những điều đó chưa nhưng khi Darklin đặt vấn đề, Giles cho rằng: “Muốn truyền tin đi cũng không thể truyền lúc này được, chắc chắn nàng ta sẽ cố gắng lấy được sự tin tưởng của chúng ta, dùng vẻ ngoài nhu nhược đó để che dấu bản thân, khiến chúng ta thả lỏng cảnh giác. Còn nữa, nàng ta nói nàng ta nhận nhiệm vụ mỹ nhân ngư, còn vì cái nhiệm vụ này mà bị người ta để mắt tới? Chúng ta lại “vừa khéo” cứu được nàng! Chuyện này trùng hợp quá nhỉ! Hách Thuần đúng là đã nhận nhiệm vũ mỹ nhân ngư, tuy không rõ đám xấu xa kia muốn thứ gì nhưng chỉ mình nàng ta mà lại nhận nhiệm vụ mỹ nhân ngư? Mọi người nghĩ cả cái đại lục Gilifi này có bao nhiêu người dám nhận nhiệm vụ mỹ nhân ngư? Người nhận nhiệm vụ này thực lực phải thế nào? Thế mà lúc đánh đám xấu xa kia chúng ta chỉ cần hai ma pháp sư cấp cao thôi đó!”
Pu Nasen và Darklin cẩn thận nghĩ lại.
Orpheus lại tiếp tục thêm vào: “Nàng ta nói nàng ta biết thông tin về mỹ nhân ngư hẳn là mồi câu, nhằm khiến Hách Thuần tin nàng ta thật sự đã nhận nhiệm vụ mỹ nhân ngư. Lỡ đâu khi chúng ta đến biên giới Điệt Anh, Hách Thuần thật sự tin tưởng và làm theo những gì Helen nói thì sao? Rất đơn giản, nàng ta chỉ cần đưa ra một chỉ dẫn sai, Hách Thuần sẽ phải chết.”
Darklin vẫn có phần không tin, lúc này, Pu Nasen lại nói: “Tôi hi vọng Giles và Orpheus đừng kết luận quá sớm, dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của hai cậu, biết đâu đó chỉ là sự trùng hợp? Chẳng lẽ những gì trùng hợp đến với chúng ta đều là do con người tạo ra hết sao? Tôi muốn tất cả chúng ta dành một khoảng thời gian để quan sát Helen rồi mới đưa ra kết luận. Tôi tin tưởng với thực lực và những người theo dõi do Hách Thuần tạo ra, tin tức của nàng ta không thể nào truyền ra được đâu.”
Darklin cũng thêm vào: “Đúng là Hách Thuần có người theo dõi gì đó, sợ cái gì?” Nói rồi nàng cười nhẹ nhõm.
Pu Nasen thở phào một hơi, nàng cảm thấy Darklin và Hách Thuần đều quá tốt bụng. Mà đó vốn là bản tính của Darklin, không đổi được. Còn Hách Thuần thì chưa có kinh nghiệm từng trải nên không biết tàn nhẫn là cái gì. Nếu cô ấy hiểu rõ về thế giới này, không biết có trở nên lạnh lùng như Orpheus hay không? Nàng thì luôn có Giles ở bên để trao đổi, tới đâu tính tới đó quen rồi. Thế nên Pu Nasen vô cùng lo lắng, sợ Hách Thuần sẽ mất đi sự đơn thuần vốn có, nhưng nàng cũng không muốn biến Hách Thuần thành một người cho rằng ai cũng là người tốt, vì người như vậy sẽ dễ dàng bị người mà họ cho là thân thiết nhất lừa gạt. diễn đàn Lê Quý Đôn
Khi Pu Nasen vẫn còn đang tự hỏi, Giles và Orpheus cũng ngẫm lại những điều mình vừa nói có thiếu chân thật quá hay không, dù thế nào thì cũng không thể rửa sạch sự hiềm nghi của họ đối với Helen. Hai người sẽ không làm gì nàng ta nhưng cũng phải quan sát một đoạn thời gian, hôm nay họ nói với các nàng những điều này chủ yếu là muốn các nàng đề cao cảnh giác, tránh bị Helen lừa gạt, cho rằng ai cũng là người tốt!
Trong phòng, Hách Thuần thấy Helen ngủ không được ngon nên nấu cho nàng ít nước sôi để trên tủ đầu giường, còn đặt trên đó rất nhiều hoa quả, sợ nàng nửa đêm tỉnh dậy sẽ thấy đói. Cô làm xong tất cả mọi thứ rồi ra khỏi phòng ngủ, rửa mặt, chuyển chỗ ngủ.
Bên ngoài, đám người Pu Nasen cũng đã thảo luận xong, Orpheus không ở trong thùng hàng mà ra ngoài dựng lều ngủ, Giles thấy thế mới hỏi hắn sao lại muốn ngủ ở ngoài?
Orpheus trả lời: “Giường và sofa êm quá ngủ không được.”
Giles thầm mắng hắn đúng là có phúc mà không biết hưởng, thế thì anh ta khỏi phải chen chúc với ai.
Hách Thuần quyết định sang ngủ chung với Darklin, cho Pu Nasen độc chiếm một chiếc giường. Vốn lúc đầu Darklin muốn ngủ chung với Pu Nasen, sợ Hách Thuần nằm chỗ chật sẽ không ngủ được nhưng Hách Thuần cứ muốn ngủ chung với Darklin nên cuối cùng Darklin cũng đành thỏa hiệp.