Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

chương 94: ngược cảnh giới cao nhất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai ngày trước, sau khi Joy tỉnh lại từ trong trạng thái hôn mê, hắn không có hỏi qua một câu nào về bất cứ cái gì liên quan đến Ám Dực Tộc. Hắn thật sự đã xóa bỏ quá khứ, lấy một tư thái hoàn toàn mới đứng ở trước mặt mọi người.

Nói thật ra đối với quyết định của Joy, mọi người đều giật mình. Hắn chủ động yêu cầu xóa bỏ ký ức cũ, đồng thời làm mới toàn bộ trí nhớ của mình, từ đầu óc một người trưởng thành thoái hóa thành đầu óc của trẻ con. Hết thảy đều phải bắt đầu học lại từ đầu, một lần nữa nắm bắt quyền làm chủ bản thân.

Hắn không sợ bị người khác hãm hại sao? Ví dụ như người ta xóa sạch trí nhớ thành tờ giấy trắng, rồi dựng nên một thân thế khác cho hắn, hoặc là lợi dụng sự ngây thơ vô tri của hắn mà tẩy não huấn luyện thành nhân vật có tư tưởng xấu xa gì đó.... Phải biết rằng Thủ lĩnh Dark Clan Sullivan chính là người vẫn luôn có ý tưởng đem Joy gia nhập vào đội ngũ trung thành Dark Clan, bằng không cũng sẽ không cố sức cứu hắn.

Bất quá thực tế, Joy rất may mắn có được một người bạn tốt có khả năng ngăn chặn hành động của vị Thủ lĩnh biến thái kia, bảo vệ hắn an toàn. Hắn không cần lo lắng khi mình ở trong tình huống không hiểu rõ mọi thứ bị người ta đem bán còn giúp người ta kiếm tiền.

Nghĩ đến bộ dáng Thủ lĩnh luôn rình rập thực hiện ý đồ xấu, lại không có tìm được cơ hội xuống tay, thì Anson thực không phúc hậu cười ra tiếng.

Hắn đã thật lâu không có nhìn thấy qua biểu tình mặt thối hoắc của Thủ lĩnh. Không thể không nói thực hoài niệm và thích thú. (Anson đúng là đã học hư rồi).

Joy liếc mắt nhìn Anson đang nói chuyện lại đột nhiên cười quỷ dị.

Sao nhìn Anson giống như thấy chuyện gì đó khoái trá lắm?

Joy lại quay đầu nhìn về phía Gia Lôi còn đang cào tay vịn của ghế ngồi. Mí mắt hắn giật giật.

Hoá ra ở đây không có ai bình thường. Nếu là người có khẩu vị bình thường, sao Anson có thể thích một người có suy nghĩ và hành động quái dị như Gia Lôi?

Thử nói xem, hắn cũng đã lựa chọn quên đi những ký ức đau đớn không vui trong quá khứ, sao Gia Lôi còn làm mọi thứ muốn giúp hắn nhớ rõ? Càng tồi tệ hơn chính là phương thức Gia Lôi dùng để giúp hắn nhớ rõ thật kỳ quặc. Tất cả sự kiện từ lúc hắn sinh ra đến khi trưởng thành, rồi đến lúc hóa thân thành sứ giả báo thù được đơn giản hoá tóm gọn thành một bài văn xuôi. Từng câu từng chữ được Gia Lôi dùng giọng đọc diễn cảm truyền đạt lại cho hắn. Hắn bị ép nghe đến đau cả ruột, mà Gia Lôi còn cố tình ép buộc.

"Ta cũng là vì tốt cho ngươi, vạn nhất ngươi nghe người khác nói bừa nói loạn, rồi lại bị người Ám Dực Tộc hại thì làm sao đây."

Biểu tình kiên định kia của Gia Lôi làm hắn nghiến răng nghiến lợi. Chỉ sao ba lần bốn lượt nói cảm tạ, Gia Lôi mới câm miệng buông tha cho hắn. Nhưng đến lúc ấy hắn cũng đã nghe xong lần thứ bảy.

Là bảy lần đó, không phải chỉ là bảy câu!

Một phen lau đi nước mắt chua xót, Joy xoay người đi ra ngoài.

Sau hai ngày học tập lại tri thức, não hắn cũng bị nhồi nhét đến sắp biến thành gỗ. Cũng may bản năng tiếp thu của hắn cũng không tồi, rất nhiều kỹ năng và kiến thức phải học lại từ bước đầu tiên nhưng cũng không trở ngại. Cuối cùng hắn cũng không cần giống một đứa bé to xác phải nhờ người khác giúp đỡ mới giải quyết được mọi việc.

Đi xuống phi thuyền, Joy tìm chỗ có bóng râm mát ngồi. Hắn vừa cắn một quả táo ăn, vừa bắt chéo chân lắc lư.

Nơi này là chỗ tiếp tế, các loại phi thuyền cùng chiến hạm đến đây để bổ sung năng lượng và lương thực đếm không hết. Sau khi rời khỏi chỗ này, phi thuyền của bọn họ có thể trực tiếp bay đến hành tinh Thủ Đô.

Nơi Thần Thú trong truyền thuyết ra đời có phải đẹp hơn so với hình ảnh trong tưởng tượng hay không?

"Joy......"

Một giọng nói rất nhỏ như là ở trên đầu lưỡi, vang lên từ phía sau. Joy nghi hoặc quay đầu. Một người với ánh mắt tràn đầy áy náy cùng hối hận rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt. Khuôn mặt này làm hắn suy nghĩ một chút.

Người này hình như tên Anselm?

Gia Lôi đã từng cho hắn xem qua hình người này, còn phóng đại hình ảnh vài lần.

Ấn đường của Joy bất tri bất giác thành hình chữ xuyên (川), dạ dày lại bắt đầu co thắt.

Không có biện pháp, vừa thấy người Ám Dực Tộc, bên tai Joy liền sẽ không tự chủ được vang lên giọng nói có phần khoa trương của Gia Lôi. Mấy câu kia bị lập đi lập lại bảy lần, tương đối giống bùa chú.

Cảnh tượng khi hắn cùng anh trai gặp mặt đặc biệt làm hắn chịu không nổi.

"Ah, Thiếu tộc trưởng tuấn mỹ phi phàm như vầng thái dương kia chính là anh trai của ta sao? Xin hãy chấp nhận tình cảm anh em thuần thuần của em đi, không chấp nhận em... em sẽ thống khổ mà chết."

"Ah, anh trai thân yêu của em, sao anh có thể bán đứng em. Tim em rất đau, đau sắp chết mất."

Thật muốn nâng chân đá vỡ mồm Gia Lôi, cứ tiếp tục nghe nữa hắn thật sự sẽ chết thôi.

Đem trái táo cắn mấy cái, ăn sạch sẽ, tùy tay ném cái hột đi, Joy vỗ vỗ tay đứng lên, mặt không biểu tình nhìn Anselm.

Xin tha thứ cho hắn không lịch sự, dạ dày co thắt quá lợi hại, hắn sợ lộ ra biểu tình quá dữ tợn huỷ hoại hình tượng tốt đẹp vừa mới tạo ra.

"Ngươi là nô lệ?"

Liếc mắt đánh giá chiếc vòng trên cổ Anselm. Đó là dấu hiệu nhận biết nô lệ. Bất cứ ai là bị tròng cái vòng này đều sẽ thành kẻ thấp hèn, tùy ý người khác đùa nghịch, tướng mạo càng tốt càng đáng thương, không hề có quyền làm chủ bản thân.

"Không có người dạy ngươi sao? Nô lệ không có sự cho phép của chủ nhân mà có thể tùy tiện nói chuyện sao? Muốn chết thì đi sang một bên chết đi, đừng phá hư tâm tình ăn uống của ta."

"...... Thực xin lỗi."

Giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, Anselm gắt gao nắm chặt nắm tay, đôi mắt lại lưu luyến không muốn dời khỏi mặt Joy.

Từ khi nào, người cao cao tại thượng như hắn lại biến thành nô lệ, bị người khác xem thường. Còn Joy lại thành chủ nhân có thể chi phối vận mệnh của bọn họ.

Người Ám Dực Tộc đều thành nô lệ, chuyện này ít nhiều nhờ lòng "nhân từ" của Sullivan. Hắn chịu cho bọn họ một con đường sống. Dù cho hắn có đem người lớn tuổi tàn tật xử lý toàn bộ, hay đem những giống đực có năng lực biến thành sát thủ làm những công tác nguy hiểm, không có nhân quyền lao động miễn phí phục vụ Dark Clan. Nhưng vì những đứa trẻ cùng người nhà, bọn họ vẫn phải mang ơn đội nghĩa vì Sullivan cho họ sống sót, dù cho tôn nghiêm bị người ta đem đạp dưới lòng bàn chân cũng phải mặt dày mày dạn mà tồn tại.

Mà cuộc sống như vậy Joy đã từng chịu suốt mười năm.

"Ta cảnh cáo ngươi, còn dám lăng lăng nhìn ta, ta liền đem ngươi ném tới Phòng Khổ Hình chịu phạt đó."

Phòng Khổ Hình là phòng tối, nơi nhốt những thành viên Dark Clan sai phạm, vào đó để ăn năn. Người nào ít nhất cũng một hai lần vào đó, họ chịu riết cũng thành quen. Nhưng đối với nô lệ mà nói, nơi đó so với địa ngục thì không tốt hơn bao nhiêu.

Sắc mặt trắng bệch, Anselm khiếp sợ nhìn Joy. Hắn đã từng đến Phòng Khổ Hình một lần, cũng đủ cho hắn nhớ kỹ nửa đời người.bg-ssp-{height:px}

Joy hận hắn đến như vậy sao?

Bị nhìn tương đối không sảng khoái, Joy đi tới chỗ thành viên Dark Clan phụ trách trông giữ nô lệ đứng cách đó không xa, cất giọng nói:

"Người anh em, phiền toái ngươi đem vị nô lệ không biết gọi là gì này mang đi, hắn quấy rầy ta nghỉ ngơi."

"Nô lệ số , lập tức lăn lại đây."

Chỉ cần một câu liền chú định Anselm trong vòng vài ngày cũng đừng nghĩ sẽ có thời gian yên ổn.

Joy không nhìn Anselm, có chút hậm hực đi trở lại phi thuyền. Hắn sờ sờ cái bụng còn có chút đói, đi đến nhà ăn.

"Thật tuyệt tình nha."

Ghé vào cửa sổ nhìn một màn náo nhiệt nãy giờ, Gia Lôi cười tủm tỉm, cảm thán.

Xem ra việc ta giúp Joy nhớ về những chuyện ở quá khứ của hắn cũng không sai. Ký ức sẽ gợi lên cho người ta những cảm xúc vui buồn yêu hận. Mà "biết" tất cả thì có thể khiến lý trí phán xét chuyện gì đúng chuyện gì sai. Nếu đã đúng rồi thì vui vẻ một chút, nếu đã sai thì dứt khoát không lập lại nữa.

Joy đang ở Dark Clan, sớm muộn gì sẽ cùng người Ám Dực Tộc chạm trán. Quan hệ của hắn cùng Ám Dực Tộc xem như một nửa người của Dark Clan đã biết. Chỉ có thể phòng ngừa trước mới có thể cho Joy trăm phần trăm không bị thương tổn.

Xem ra ta làm rất tốt phải không?

"Nhớ rõ" mọi sự tình, Joy vẫn hung hăng đem Anselm ngược, ngược đến ruột gan hắn đứt từng khúc lại không mang theo một chút vướng bận rời đi. Đây mới gọi là ngược cảnh giới cao nhất hiểu không?

"Anson."

Không có quay đầu lại, Gia Lôi biết Anson đứng ở phía sau.

"Các ngươi đã xử trí Burley cùng nhà Brooke như thế nào?"

Đột nhiên rất muốn biết người nhà Brooke thế nào. Có một số việc không để ý tới thì không có nghĩa là không tồn tại. Giống như là về cha mẹ ruột, cùng đứa em trai thiếu chút nữa cường bạo kia.

"Em mềm lòng?"

Thấy người yêu rốt cuộc chịu để ý tới mình, Anson lập tức vươn tay, đem người chỉ cách mình một bước chân, chặt chẽ ôm vào trong lòng ngực.

Đều do Thủ lĩnh, vừa thấy trên cổ Gia Lôi có dấu hôn liền ăn dấm bậy bạ, cũng làm cho bọn họ mất đi cơ hội rất tốt thân cận bảo bối. Suốt hai ngày, hắn chỉ biết nhìn mà thèm khát.

"Yên tâm, gia chủ nhà Brooke nói như thế nào cũng là cha ruột của em. Chúng ta dù câm giận hành vi hỗn trướng của Burley cũng sẽ không lấy nhà Brooke ra trút giận. Mà Burley cũng đã tự xin đi lưu đày đến hành tinh Chất Thải, tháng trước đã bị đem đi đến đó rồi."

Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Gia Lôi biết, trước khi ném Burley đến hành tinh kia, bọn họ đã động qua tay chân, khiến cho Burley vĩnh viễn không thể biến thành hình thú. Mà một kẻ phế vật có diện mạo tuấn mỹ ở hành tinh Chất Thải, muốn sống sót trừ bỏ bán "thịt" còn có thể làm gì?

Burley không phải thích cường bạo sao? Cả anh trai song sinh cũng hạ thủ được, có thể thấy được bản thân hắn chính là thứ không có bị ngược sẽ không vui. Vừa đúng lúc ở hành tinh Chất Thải cái khác không có, người tinh thần bất thường chỗ nào cũng có, đủ cho Burley hưởng thụ cả đời.

Đem cằm để ở trên đỉnh đầu Gia Lôi, Anson nắm thật chặt cánh tay.

"Từ khi thân phận của em phơi bày ra ánh sáng, gia tộc Brooke đã được nâng lên cao tới tận trời. Nhưng từ khi hành vi của Burley bị vạch trần, lại lập tức ngã vào vũng bùn dơ bẩn. Uy tín và danh dự của người gia tộc Brooke ở Liên Bang thiếu chút nữa vứt đi ở trên tay Brooke, còn có ai dám lôi kéo lấy lòng người gia tộc Brooke? Dân chúng bình thường sở dĩ còn chưa biết chuyện xấu xa của Burley cũng là vì mọi người muốn nhìn thái độ của em mới ra tay mà thôi. Bất quá......"

Đang nói thì dừng lại một chút, Anson do dự một chút mới nói tiếp:

"Gia chủ của gia tộc Brooke đã đi thỉnh cầu Thú hoàng. Ông ta nói Burley chỉ là nhất thời hồ đồ. Lúc ấy Addis cũng đứng ở bên cạnh Thú Hoàng, hắn đã hỏi gia chủ của gia tộc Brooke là nhất thời hồ đồ sao Burley có thể hai lần lấy xuân dược ép anh trai song sinh của mình uống?"

"Ông ta trả lời như thế nào?"

Rũ mi mắt xuống, Gia Lôi lẳng lặng nhìn mặt đất dưới chân.

"Ông ta nói là ông ta không có giáo dục tốt, còn lần nữa cường điệu là Burley mới hai mươi hai tuổi, làm việc khó tránh khỏi sẽ xúc động. Addis nói không muốn dễ dàng buông tha Burley vì đã tổn thương giống cái quý hiếm. Cuối cùng Gia chủ của gia tộc Brooke nói "Hai đứa đều là con ta, đó là chuyện của nhà Brooke chúng ta, không có quan hệ cùng người ngoài" Addis mới không còn mở miệng."

Trầm mặc, chỉ chốc lát sau Gia Lôi lại khẽ cười, gật gật đầu.

"Gia chủ gia tộc Brooke là một người cha tốt. Trên đời này người cha vì con cái mà từ bỏ vinh hoa phú quý có rất nhiều, nhưng vì một đứa con phế vật rõ ràng đã hủy hoại sự vinh quang của gia tộc, không màng mất địa vị là khó gặp được. Burley thực hạnh phúc."

Buồn cười là Burley lại luôn ồn ào là chính mình không ai thương.

"Đừng đau lòng Gia Lôi. Em còn có chúng ta, chúng ta sẽ đem em đặt ở vị trí quan trọng nhất, vĩnh viễn đều như vậy."

Nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống ở trên gò má mịn màng của Gia Lôi, Anson kiềm chế không được sự đau lòng.

"Ai nói ta đau lòng? Ta cũng đâu có tính toán nhận lại cha mẹ. Bọn họ yêu thương đứa con trai duy nhất có cái gì sai? Đứa con trai lớn Karen của nhà Brook đã chết từ lâu. Ta là Gia Lôi, đạo tặc Gia Lôi."

Đẩy cánh tay Anson ra, Gia Lôi xoay người đi trở về ghế ngồi.

"Đừng quên ngươi cùng Sullivan đã đáp ứng với ta rồi. Trước khi ta chưa có gật đầu đồng ý, các ngươi không được tùy tiện động tay động chân."

Anson......

Gia Lôi chuyển đề tài quá nhanh. Không đúng, Gia Lôi cũng cho ta ôm hôn, sao còn lôi chuyện xưa ra nói không chịu bỏ? Sao còn trêu đùa với ta?

Mím chặt môi, Anson cúi đầu nhìn bàn tay tựa hồ còn lưu lại hơi ấm của người yêu.

Ta chỉ mới ăn một chút đậu hủ...... Còn nghĩ sẽ an ủi thêm một chút... Không chừng có thể bò lên giường...... Ta nguyện ý dùng thân thể mình chữa lành tâm hồn bị tổn thương của Gia Lôi. Thật sự đó!

Truyện Chữ Hay