Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

chương 93: khó mà nói trước được

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại một lần nữa lộ ra nụ cười phong hoa tuyệt đại, Addis nắm tay Gia Lôi dắt khỏi đình hóng gió, sau đó thực nghiêm túc buông tay, làm động tác mời.

Ta cho em không gian tự do, nhưng em vẫn như cũ ở trong phạm vi giám sát của ta. Đây là một cuộc theo đuổi ngọt ngào.

Gia Lôi liên tiếp liếc mắt nhìn Addis.

Ta cảm thấy mình không hiểu được Addis chút nào. Sao cứ thấy thực bất an. Cảm giác bất an nơi đáy lòng hình như càng lúc càng nghiêm trọng nha!

"Ngươi muốn cùng ta đi làm gì?"

Đừng đi theo ta có được không? Ta chính là đi mượn gió bẻ măng, là đi vơ vét tài vật đó, mang theo ngươi làm cái gì?

"Em không phải muốn đi tìm báu vật sao? Anh sẽ giúp em lấy."

Chớp chớp đôi mắt trong veo, Addis nở một nụ cười đặc biệt ngây thơ. Hắn hiện tại giống như đứa bé muốn cùng người bạn thân bắt đầu một chuyến thám hiểm.

Chỉ nháy mắt không còn nhìn ra vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng đẫm máu của một Đại Hoàng tử.

Trình độ thẩm mỹ của Gia Lôi thực bình thường. Addis làm bộ bày ra một khuôn mặt ngây thơ vô tội để lừa đảo cũng không có tác dụng.

Đột nhiên ngươi biến thành người bạn tốt tinh nghịch gì đó làm chi vậy. Cho dù là Thần thú cũng không giúp được gì cho ngươi đâu nha!

Cũng may Gia Lôi đã từng vô số lần bị Anson dùng chiêu này "tôi luyện" thành trái tim gan lì. Với lại buổi tối qua ở cùng Joy một hồi, người có diện mạo không hề thua kém so với Addis, Gia Lôi vạn phần gian nan lôi thần trí mơ mơ hồ hồ trở lại. Vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, Gia Lôi xoay người, tỏ ra như bình thường hướng xuống dưới chân núi mà đi.

Addis cũng không trông cậy vào việc chính mình tùy tiện giả ngốc có thể lừa đảo được Gia Lôi. Tướng mạo của hắn phải nói là khó ai sánh kịp, đáng tiếc không phải loại hình mà Gia Lôi đánh giá cao.

Gia Lôi thích loại chân dài, eo nhỏ, mông lớn, đôi mắt cũng phải to tròn, giới tính còn cần thiết là nữ...... Ngẫm lại liền đau đầu.

Trên đỉnh núi.

Cuộc chiến của hai con sói đang đến hồi kết thúc. Một chân của Joy bị thương đến mức cơ hồ không đứng được. Ansel thảm hại hơn, ngực bị móng vuốt cào một đường sâu, nằm lệch qua một bên trên mặt đất không dậy nổi.

Khôi phục hình người, Joy bước từng bước một đi đến trước mặt Ansel. Vì một chân bị thương, nên hắn đi rất chậm. Máu tươi theo đầu ngón tay từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, khóe miệng lại mang một nụ cười hàm chứa vui vẻ.

"Joy."

Phía sau vang lên giọng Tộc trưởng. Joy dừng bước chân, thản nhiên xoay người.

"Ông muốn cầu xin? Tộc trưởng tính toán dùng thân phận gì để cầu xin? Một người cha sao?"

"Là cha, nhưng không phải cha của ngươi."

Tộc trưởng đối với Joy là căm ghét, cũng sẽ không bởi vì Joy thắng lợi mà thay đổi. Ở trong lòng ông ta, Joy vĩnh viễn đáng ghê tởm, là rác rưởi không nên tồn tại.

"Buông tha Anselm cùng những người còn lại trong Ám Dực Tộc, ta sẽ dùng một bí mật của Dị tộc trao đổi cùng các ngươi."

Dị tộc?

Sullivan cùng Anson liếc mắt nhìn nhau một cái, âm thầm trao đổi bằng ánh mắt.

"Thì ra còn có át chủ bài sao? Ta thích đó. Nói đi, ngươi đem bí mật nói ta nghe thử, xem có đáng giá để ta cho Ám Dực Tộc một con đường sống hay không. Nếu nói không dễ nghe thì......"

Cổ tay áo bị máu từ vết thương do đạn bắn trúng nhiễm đỏ tươi. Sullivan ưu nhã nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía Đại trưởng lão đang thở dốc dựa vào đầu vai Lục trưởng lão.

"Ta đây liền bắt đầu từ người lớn tuổi nhất đi. Từng người từng người một sẽ được đem ra chơi, sẽ nhắc nhở cho ngươi biết trò chơi xuất phát từ nội tâm dơ bẩn là gì. Cảnh tượng đó tuyệt đối đẹp mắt, khiến người xem suốt đời khó quên."

Chơi? Nhìn người đàn ông dùng giọng điệu say mê nói về khổ hình đầy máu tanh, những người Ám Dực Tộc có mặt tại đây đều sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Sẽ không có ai hoài nghi lời nói của Sullivan. Hắn nói xuất phát từ nội tâm dơ thì khẳng định sẽ không xé cánh tay ngắt cái chân. Dark Clan có thể trở thành một trong ba lực lượng mạnh nhất, ngang hàng cùng Liên Bang, tác phong tàn nhẫn quyết đoán chính là điều mấu chốt không thể thiếu.

Bọn họ biết phong cách làm người của Sullivan, càng hiểu rõ thủ đoạn đối đãi kẻ địch tàn nhẫn của Dark Clan, cho nên mới càng thêm minh bạch nỗi khổ tâm của Đại trưởng lão. Giống đực Ám Dực Tộc còn lại không nhiều lắm, chết một người liền ít đi một hơi. Nếu bọn họ đều chết, ai sẽ bảo hộ những đứa trẻ chưa trưởng thành? Ai sẽ vì Ám Dực Tộc chiến đấu cho một ngày mai?

Cho nên bọn họ không thể liều đánh nhau, chỉ có thể chịu đựng. Từ hôm nay trở đi phải nhẫn nhịn. Nếu phải chết vào ngày hôm nay, bọn họ cũng hy vọng Chính Phủ Liên Bang có thể vì bọn họ đưa tay chịu trói mà đối xử với những đứa trẻ nhẹ tay một chút.

"Không cần phải lo lắng, mạng sống của những người Ám Dực Tộc đều nắm trong lòng bàn tay của các người, ta đâu có to gan mà dám nói dối?"

"Ngươi hiểu thì tốt. Nói đi, ta cho ngươi một cơ hội lưu lại chút hương khói."

Tùy ý tìm một cục đá ngồi xuống, Sullivan lười nhác nâng cánh tay.

"Phía dưới chân núi, người Ám Dực Tộc đều đã bị bắt lại, hiện tại đối phó với Dị tộc đều là người các ngươi. Ngươi không đề phòng cẩn thận một chút, những người đó cũng sẽ chẳng còn dư lại mấy người."

"Ngươi nói vậy có ý gì?"

Nheo lại đôi mắt, Sullivan ngồi ngay ngắn.

"Ý ta là nói, tộc trên người Dị tộc có điểm trí mạng chỉ có ta biết, không từ nơi đó công kích, các ngươi chết bao nhiêu người cũng không diệt được Dị tộc."

" Phụt "

Đại trưởng lão lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Tộc trưởng... Nếu ngài đã sớm biết như thế sao không tiêu diệt Dị Tộc? Vì cái gì không nói cho chúng ta biết? Ngài biết người của chúng ta chết ở trên tay Dị tộc bao nhiêu không? Nếu bọn họ còn sống......"bg-ssp-{height:px}

Nếu bọn họ còn sống, Ám Dực Tộc ít nhất còn có thể liều mạng, đâu cần khuất phục cầu người ta!

Thầm hận chính mình không biết nhìn người, đem súc sinh khoác da người nâng đỡ vào vị trí Tộc trưởng, Đại trưởng lão không thở ra hơi, tức giận đến suy yếu gục ở trong lòng ngực Lục trưởng lão.

"Tâm địa thật là tàn nhẫn. Người Ám Dực Tộc theo ngươi xem như vận xui tám đời đổ máu vô ít. Thôi, ngươi đem điểm trí mạng của Dị tộc nói ra đi, ta sẽ giữ lại tánh mạng của những đứa trẻ Ám Dực Tộc."

Đem những đứa trẻ huấn luyện thành đội ngũ chiến đấu trung thành là việc làm hắn thích nhất.

"Không được. Những người Ám Dực Tộc chưa đến một trăm tuổi đều sống sót."

"Đừng cho thể diện lại không cần. Ta và ngươi nói điều kiện là không nghĩ thủ hạ của ta mất tánh mạng oan uổng, cũng không phải là để ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước. Cùng lắm thì để cho người của Chính Phủ Liên Bang xử lý, ta đi mang một phi thuyền thuốc nổ tới sang bằng Ám Dực Tộc thành đất bằng, cũng không tin Dị tộc không chết."

Không lời gì để nói, Tộc trưởng cúi đầu nhận điều kiện của Sullivan.

"Dùng dao laser thọc vào hậu môn, phá nát nội tạng, thực mau Dị tộc sẽ chết."

Anson......

Sullivan......

Đó là bạo cúc? Thật ghê tởm.

Thăm dò được điểm trí mạng, Dị tộc nhanh chóng bị giải quyết. Khống chế, dùng hai thanh dao laser đâm vào trong hậu môn của Di tộc, phá hủy nội tạng. Dị tộc tru lên, rồi ngã quỵ ở trên mặt đất. Mọi người ở đây mặc dù đều là người chiến đấu thâm niên, có tình thần cứng như sắt thép, cũng chịu không nổi, vì Dị tộc mà rơi một giọt nước mắt. (Hai vị anh hùng nào mà hung tàn như vậy?)

"Ha ha ha, đã chết, thật sự đã chết. Sullivan, ngươi cũng sắp chết rồi. Người khắp thiên hạ cũng sắp chết rồi. Các ngươi cùng nhau tới chôn cùng ta đi. Ta ở trong địa ngục chờ các ngươi!"

Điên cuồng cười, Tộc trưởng dùng sức hướng đến vòng laser quanh cổ. Trong phút chốc máu tươi phun ra, một cái đầu người nhanh như chớp lăn xuống mặt đất.

Ám Dực Tộc huy hoàng cùng vị Tộc trưởng điên cuồng cuối cùng có chung một điểm, triệt để rời khỏi vũ đài tranh đoạt thiên hạ. Không có người nào biết phải bao nhiêu năm nữa Ám Dực Tộc mới có thể trở lại, mà có quật khởi trở lại được hay không cũng chưa biết. Hiện tại họ đang phải đối mặt với thách thức lớn nhất, là làm như thế nào mới có thể giữ lại được càng nhiều người bình an sống sót càng tốt.

Những lời trước khi chết của Tộc trưởng không khác gì sự nguyền rủa. Tộc trưởng Ám Dực Tộc là đang hù dọa người, khiến người nghe câm hận đến nghiến chặt hàm răng.

Là Tộc trưởng mà không vì người trong tộc lưu một con đường sống sao? Cố gắng hết sức cũng phải đem mọi người đẩy vào con đường chết mới cam tâm?

Mà Sullivan cùng Anson lại là lưu tâm nhớ kỹ, chỉ là bất hạnh tìm không ra huyền cơ từ lời nói của Tộc trưởng, lúc này mới kiềm chế không có nói gì.

Nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho Sullivan thu gom chiến lợi phẩm. Ai cũng biết Ám Dực Tộc là một trong ba thế lực lớn nhất Hệ Ngân Hà, khẳng định của cải phong phú. Những thứ đó giấu ở nơi nào chỉ có những người cấp cao trong Ám Dực Tộc mới biết. Bình thường muốn từ trong miệng bọn họ moi ra của cải cũng không phải là chuyện dễ dàng, bất quá hiện tại bị nắm nhược điểm, hết thảy liền đơn giản hơn rất nhiều.

Gia Lôi không có đi tham gia chia của cải cùng Sullivan và Addis. Khụ khụ, không đúng, là hành động thu hoạch thành quả thắng lợi. Một mình Gia Lôi lười nhác dựa vào lưng ghế suy tính tương lai của chính mình.

Thứ Gia Lôi muốn kỳ thật rất bình thường. Có một công việc ổn định, nuôi dưỡng đứa con đáng yêu, có năm ba người bạn tốt thỉnh thoảng tới nhà ngồi chơi, đến kỳ nghỉ lại mang theo con mình đến nhà Vũ Khan chọc ghẹo ức hiếp cha con nhà bọn họ. Nếu có thể hơn nữa, thì tìm một người vợ xinh đẹp hàng đêm ân ái, vậy thì càng hoàn mỹ.

Chỉ tiếc là mục tiêu này đối với người khác thì rất nhẹ nhàng, có thể thực hiện, nhưng sẽ là loại suy nghĩ xa xỉ đối với Gia Lôi.

Điều thứ nhất là công việc. Có thể tìm được công việc ổn định ở Tân Dân Cục, làm người "thổi bong bóng" chứa phôi thai, phải thổi mấy cái khó mà nói trước được.

-_-b

Điều thứ hai là con cái. Rất có thể nuôi dưỡng không chỉ một đứa con, có mấy đứa thì cũng khó mà nói trước được.

-_-‖

Điều thứ ba là những người bạn. Bình thường bạn tới chơi nhà là bạn tốt, nhưng ở đây tuyệt đối sẽ không phải là bạn tốt mà là bọn người có tâm tư xâu xa kia. Bọn họ xác thật sẽ tới nhà "ngồi". Nhưng chết tiệt là bọn họ có chịu "ngồi" một lúc rồi đi sao? "Ngồi" thời gian bao lâu cũng khó mà nói trước được. Chỉ xem xét về thể lực, từ người "suy nhược nhất" Addis là có thể đủ suy luận về vài người khác, vững vàng, đẩy không ngã.

Sắc mặt trắng bệch nhích nhích mông, Gia Lôi tưởng tượng đến nơi đó sẽ bị làm thành cửa động, tâm trạng liền căng thẳng, cúc hoa nhói đau.

Điều cuối cùng là hàng đêm đều có mỹ nữ làm bạn. Khó mà nói trước được, phỏng chừng không giết chết hết bọn người kia thì cả đời này cũng đừng ảo tưởng. Gia Lôi lại lần nữa dịch dịch mông.

Tưởng tượng là sẽ đau cỡ nào!

Đại khái duy nhất chỉ có một điều làm Gia Lôi cao hứng chính là mang theo con đi ức hiếp nhà Vũ Khan. Điều này dễ làm, không hề có áp lực.

Không phải đem tương lai nghĩ quá bi quan, cũng không phải đã tiếp nhận sẽ sinh con cho đám người kia, Gia Lôi chỉ là đang đứng từ góc độ khách quan, tận lực dùng lý trí của bên thứ ba mà phân tích. Kết quả chính là về sau sẽ có phát tình, mà phát tình thì phải tìm người X X X.

Nếu mà muốn có một cuộc sống an tĩnh thì chọn Addis một dạ đến già. Nhưng Sullivan sẽ chính là kẻ đầu tiên chạy đến trói lại bắt sinh con cho hắn. Cái tên biến thái kia mà giảng đạo lý là hoàn toàn không thông. Anson từ trước đến nay luôn nghe lời, hơn nữa còn lôi kéo được một người cùng chiến tuyến là Garfield. Còn có người cũng đang dần có chiều hướng biến thái là Leopold. Lấy thân thể yếu ớt của Addis đối kháng nhiều kẻ địch như vậy được sao?

Bực bội trở mình, nằm nghiêng ở trên ghế dài, Gia Lôi dùng móng vuốt ra sức cào cào tay vịn. Đây là phi thuyền của hoàng gia, chính là loại hiện đại cao cấp nhất. Chỉ một cái ghế nho nhỏ cũng đều là hàng chất lượng tốt. Móng tay Gia Lôi ở trên hoa văn cào cào tạo ra âm thanh "kít kít", ở thật xa cũng có thể nghe được rành mạch.

Cùng lắm thì tới Liên Bang sẽ tìm Thú Hoàng đàm phán. Đầu tiên lợi dụng thế lực của Thú Hoàng để chống lại bọn Sullivan. Chờ xác định trạng thái lần phát tình sau thế nào lại quyết định bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Nheo đôi mắt lại, hung hăng dùng móng vuốt cào cào.

Nỗ lực lên Gia Lôi, ngươi làm được!

"Gia Lôi làm sao vậy?"

Hắn không cảm thấy chói tai sao? Joy dùng cánh tay đẩy đẩy Anson bên cạnh, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.

"Hắn đang tự hỏi."

Tự hỏi làm như thế nào mới vứt bỏ được bọn họ, để sống theo ý mình. Liếc mắt nhìn thành viên mới gia nhập Dark Clan một cái, ngữ khí của Anson thật bình thản trả lời.

Truyện Chữ Hay