Chương :
Cố Minh bị Quan Dĩ Đồng kéo vào phòng, cô ấy không giãy ra, "Chị đợi chúng tôi đi ăn chung đi, chúng tôi cũng sắp đói chết rồi."
"Hai người cũng đói à?" Cố Minh không chút hiếu kì, cô ấy đứng bên cửa, căn bản không có ý định bước vào trong, hai người này không biết xấu hổ dám làm loạn trong văn phòng của bản thân, vừa nghĩ tới lần trước gặp hai người trong văn phòng, Cố Minh liền kích động, Cố Minh không có sở thích kì quái ấy, cô ấy đứng ngay ngắn ở đó, nhưng có lẽ thường ngày Quan Dĩ Đồng đã ỷ lại với cô ấy thành quen, lại quay lại nắm lấy tay Cố Minh, "Đợi chúng tôi một lúc, chị đừng chạy đi một mình đấy."
Cố Minh bị Quan Dĩ Đồng kéo như thế, cũng không tiện giãy ra, Cố Minh, thật sự, về cơ bản, cả đời này, tất cả những hành vi mà bản thân làm ra về phương diện tranh chấp với người ta đều có liên quan tới Quan Dĩ Đồng.
Cố Minh đập tay Quan Dĩ Đồng, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy một bờ mông trắng trẻo ở đó, tiếng hét của Cố Minh đã trào lên trong cổ họng, nhưng vòng một vòng, không phát ra tiếng, chỉ nghẹn lại, di chuyển khỏi bờ mông kia nhìn ra cửa sổ, cửa sổ không đóng chặt, chỉ đóng một nửa, cách đó không xa chính là mặt hồ đen kịt, ban nãy khi ở phòng mình, Cố Minh đã nhìn thấy mảnh trăng lưỡi liềm trên bầu trời, ánh trăng lạnh lẽo, Cố Minh nghĩ, thì ra khi ở một mình, người ta sẽ rất quan tâm tới thời tiết, lúc này, cũng không biết ánh trăng hay ánh đèn led trên đường phố Bắc Thành Thiên đang chiếu lên bờ lưng trần trụi của Mộc Dao, thấy Mộc Dao sắp quay người lại, Cố Minh vội quay người đi, mắng, "Cậu dám quay qua đây à? Xong chưa hả? Hai người? Có thể mặc quần áo xong rồi hẵng gặp người không? Hả? Quan Dĩ Đồng, cô có bệnh đúng không? Cô kéo tôi vào đây, là để nhìn cậu ấy khỏa thân à? Tôi không có hứng thú với cậu ấy."
"Cố Minh..." Người sau lưng quát lên, Mộc Dao vừa nghe tiếng là biết Cố Minh tới rồi, cũng không để ý.
"Tên chết tiệt này, mấy giờ rồi? Cô? Không phải nói đi ăn cùng nhau sao? Đã chín giờ rồi, còn ăn gì nữa?" Cố Minh tức muốn chết, hai người này không biết xấu hổ.
"Được rồi, được rồi, đừng giận, chúng tôi thay quần áo xong, thì đi luôn được chưa?" Quan Dĩ Đồng lắc tay Cố Minh, "Tôi cũng không cố ý, lúc tôi ra ngoài, chị ấy vẫn còn đang tắm, nào biết có một lúc mà chị ấy đã tắm xong rồi, được rồi được rồi, đừng giận nữa, lát nữa gương mặt nhỏ này sẽ đỏ lên đó."
Muốn Quan Dĩ Đồng ngon ngọt dỗ dành người ta như thế, cũng chỉ lúc tâm trạng cô ấy tốt đẹp, mới làm thế với Cố Minh.
Cố Minh tức giận không thôi, vứt lại một câu, "Tôi đợi hai người năm phút, năm phút nữa còn không ra thì tôi đi đây."
"Người bạn tốt này của chị, rất dễ tức giận." Quan Dĩ Đồng cởϊ áσ tắm xuống, thay quần áo sạch.
"Em hiểu cậu ấy mà, phái bảo thủ." Mộc Dao ôm lấy eo Quan Dĩ Đồng từ sau lưng, dính lên tai cô ấy, "Đó là bạn tốt nhất của tôi, tôi phải dỗ cậu ấy, ai bảo em chọc tức cậu ấy."
Vành tai Quan Dĩ Đồng nóng hừng hực, có chút ngứa, "Không phải tôi ra ngoài xem chị ta còn ở trong phòng không à? Nào biết đúng lúc gặp chị ta, chị còn không buông tôi ra, năm phút nữa không ra kịp đâu."
"Vậy chúng ta không đi nữa." Mộc Dao vùi vào hõm vai Quan Dĩ Đồng.
"Chị cảm thấy liệu chị ta có gϊếŧ hai chúng ta không?" Quan Dĩ Đồng mặc đồ lót lên, nói.
Mộc Dao bình tĩnh nghĩ lại, lập tức buông Quan Dĩ Đồng ra, nhanh chóng mặc quần áo.
Trong thang máy, Cố Minh đứng bên tay vịn, sắc mặt có chút khó coi, hai người phụ nữ độc ác, thật là đáng ghét.
"Phó tổng Cố?" Trì Úy từ gần đó đi tới nhìn thấy Cố Minh đứng ở đây, vội đi tới, "Phó tổng Cố, chị ăn tối chưa? Ngại quá, em có chút chuyện riêng nên quên mất giờ giấc, phó tổng Cố, chị đói chưa ạ?"
Cố Minh vừa bị hai tên khốn khiếp chọc tức, sắc mặt tái đi, đương nhiên, lúc này Trì Úy đụng phải, Cố Minh cũng không cho sắc mặt tươi cười, nhưng trước giờ, Cố Minh là người rất biết cách khống chế cảm xúc, việc quá đỗi tức giận như thế rất ít khi xảy ra, cô ấy chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng, rồi nhìn Hứa Nặc ở cách đó không xa, Hứa Nặc không biết tại sao, tự nhiên lại được phân chia tới chiến tuyến của Trì Úy, cũng khom lưng, học theo Trì Úy, khẽ khàng xin lỗi nói, "Xin lỗi chị Minh, để chị đợi lâu rồi."
"Em..." Cố Minh xua tay, cũng không nhiều lời, trước giờ Hứa Nặc rất ngoan ngoãn, cũng không nỡ to tiếng với cô gái này, trước đây từng nghe Mộc Dao nhắc tới một số chuyện gia đình của Hứa Nặc, cảm thấy cô gái này rất hiểu chuyện, chịu không ít khổ cực, Hứa Nặc đã nói như thế, Mộc Dao cũng mềm lòng, vẫy tay với Hứa Nặc, bảo cô đi tới, "Tôi không sao, chúng ta đi thôi." Để hai người này đi cùng bản thân là được, hai người còn lại thì mặc đi. Chỉ là khi thang máy sắp đóng lại, Quan Dĩ Đồng khoác vai Mộc Dao luồn vào.
"Hi, đầu bếp nhỏ, em cũng tới đây à? Đi chung sao?" Quan Dĩ Đồng thấy Hứa Nặc càng thêm vui vẻ, cô ấy không vì Trì Úy là cấp dưới mà có kiêng kị gì, ngược lại dựa lên người Mộc Dao như người không xương.
"Cô Quan." Hứa Nặc khách sáo gật đầu.
"Đầu bếp nhỏ, tại sao mặt em đỏ thế? Mới mấy ngày không gặp tôi, sao mặt lại đỏ thế rồi?" Quan Dĩ Đồng nhìn thấy Hứa Nặc nên rất vui, rất muốn trêu đùa cô, Hứa Nặc ấy mà, bị Quan Dĩ Đồng nói như thế, mặt càng thêm đỏ.
"Ái chà, không được rồi, em giống như bị hâm nóng, lúc nữa là hầm chín rồi, sao lại có đứa trẻ xấu hổ tới vậy chứ, tốt xấu gì em cũng ở nhà tôi mấy tháng rồi." Nói xong Quan Dĩ Đồng liền muốn sờ mặt Hứa Nặc.
"Tổng giám đốc Quan..." Quả thật Trì Úy không nhịn được nữa, kéo Hứa Nặc tới bên cạnh mình.
Một bên khác, Mộc Dao cũng nắm lấy tay Quan Dĩ Đồng, quay mặt cô ấy, "Đừng trêu chọc Tiểu Nặc nhà tôi nữa, nếu chán quá, thì nhìn tôi là được."
Không khí trong thang máy rất không ổn, Cố Minh cảm thấy rất chướng mắt, bình thường Cố Minh chưa từng thấy hai người này chướng mắt như thế.
"Tổng giám đốc Quan, phó tổng Cố, mọi người muốn ăn gì ạ?" Trì Úy là thư kí nhỏ, đương nhiên phải hỏi ý kiến hai vị lãnh đạo trước, "Đừng ăn lẩu là được." Hai vị lãnh đạo đồng thanh trả lời, tuy tới Trùng Khánh, nhất định phải ăn lẩu, nhưng mấy hôm nay, quả thật ăn quá nhiều, hơn nữa, dù lẩu Trùng Khánh và lẩu Thành Đô có khác nhau cỡ não, về Thành Đô cũng có thể ăn được lẩu Trùng Khánh, huống hồ vị lẩu Trùng Khánh quá nặng, gần đây Quan Dĩ Đồng phải mua rất nhiều quần áo, hoàn toàn là vì không chịu nổi mùi. Giặt rồi cũng ghét bỏ, liền mua cái mới.
"Vâng vâng vâng, không ăn nữa, mọi người có muốn tới nơi nào không?"
"Tới Nam Sơn đi."
"Gần đây đi."
Lần này ý kiến của Quan Dĩ Đồng và Cố Minh không thống nhất, Cố Minh chỉ muốn tùy tiện tìm gì đó để ăn, cô ấy đói rồi. Người phụ nữ kia lại còn chọn chỗ, còn muốn tới Nam Sơn.
"Nam Sơn xa quá, tôi không muốn đi, tôi đói rồi." Lúc này Cố Minh đã không có thời gian quan tâm tới tính uy hiếp của Quan Dĩ Đồng, thẳng thừng phản bác.
"Không xa, lái xe một lúc là tới, chị tới đây nhiều ngày vậy rồi, còn chưa tới Nam Sơn ngắm cảnh đêm Trùng Khánh, đẹp lắm đấy, đẹp hơn Thành Đô." Quan Dĩ Đồng khuyên ngủ, không lâu sau, không biết Mộc Dao mua được một chiếc hăm-bơ-gơ ở cửa hàng bánh bao nào, "Ăn tạm đi, lót dạ, lát nữa sẽ ăn đồ ngon."
Cuối cùng đa số thắng thiểu số, lên xe, vì người đông, không cần Tiểu Triệu lái xe, trực tiếp lên xe của Mộc Dao, chở mọi người tới Nam Sơn.
Nam Sơn Trùng Khánh là một điểm ngắm cảnh đêm nổi tiếng, Quan Dĩ Đồng quen đường quen lối chỉ đường cho Mộc Dao, thấy mọi người đã đói, nhanh chóng tìm một nhà hàng ở đường Tuyền Thủy Kê, lát nữa phải lái xe về, Mộc Dao không uống rượu, thấy Quan Dĩ Đồng uống vội, không nhịn được trách móc, "Gần đây em uống ít lắm hả? Uống ít chút đi được không?"
Quan Dĩ Đồng nhìn Mộc Dao một cái, không khí có chút căng cứng.
"Ở đây cũng không có rượu ngon, muốn uống, về khách sạn, tôi uống với em, được không?" Mộc Dao đau lòng Quan Dĩ Đồng, vỗ lên vai cô ấy.
Quan Dĩ Đồng ngây ra, rồi nhanh chóng cười với Mộc Dao, "Chị nói đấy nhé."
"Ừ, tôi nói, nhưng phải uống ít lại."
"Được."
Cố Minh xoa ấn đường, quay mặt đi, dưới núi là toàn bộ Trùng Khánh, Cố Minh có chút sửng sốt, ánh đèn của cả thành phố sáng trưng chiếu lên mặt hồ, Trùng Khánh khác với Thành Đô, Trùng Khánh có sông hồ kênh rạch, đặc biệt là văn hóa sông nước hình thành nơi đây, cho dù có là ban đêm, cũng rất khác với đêm ở Thành Đô, cách đó không xa, có khách du lịch đang chơi bao búa kéo, túm năm tụm ba, nam nữ thành phố, dùng tiếng Trùng Khánh lưu loát mắng mỏ nhau, trong tiếng mắng còn có tiếng cười nói vui vẻ, rất có hương vị vùng miền, so với những người trước mắt, chẳng thà Cố Minh ngắm cảnh vẫn hơn.
Trùng Khánh vào lúc này, cũng rất đẹp, gió đêm thổi tới, rất mát mẻ, ở dưới gầm bàn, chân Quan Dĩ Đồng và Mộc Dao không ngừng quấn lấy nhau, dường như, giữa hai người, chỉ cần không nghiêm túc bàn luận danh phận, nói một câu bắt đầu, cuộc sống như thế vẫn có thể tiếp tục, là bắt đầu từ lúc nào? Mà hai người họ, bắt đầu từ lúc nào? Không ai biết được, cũng chưa từng để ý, có lẽ, Quan Dĩ Đồng, trong lòng vẫn còn người kia, vị trí đã từng bị lấp đầy đó, tất cả đều là cát, suốt những năm qua, tích tụ từng chút từng chút, cũng không có cách nào có thể đào lên sạch sẽ giống như xúc kem, khi ta đào, cũng chỉ là cát, đào được một chút, thỉnh thoảng cũng sẽ lọt ra ngoài theo kẽ hở. Cố Minh nói với Mộc Dao, không gạt đi được, thì để nó như sơn thủy bất tương phùng, đời này không gặp lại, Mộc Dao nghĩ, Quan Dĩ Đồng sẽ không gặp lại Nhan Bái San nữa, oán thán, hận thù, tình yêu đó, tất cả mọi thứ liên quan tới người kia, vẫn còn đọng lại trong trái tim khiến trái tim Quan Dĩ Đồng mục nát, những chuyện phiền lòng ấy được ngâm trong rượu tới khi lên men, say sưa nhiều đêm như thế, có một số chuyện, đã không nhớ nổi nữa.
"Chị nhìn mặt trăng kia đi, tròn ghê." Quan Dĩ Đồng nằm trên vai Mộc Dao, chỉ về phía đường chân trời.