Chương :
Mộc Dao chỉ cảm thấy mặt mày nóng tới đáng sợ, thì ra những hành động ban nãy, những lúng túng ban nãy, toàn bộ đều bị người ta thu vào đáy mắt, đầu óc cô thật sự bị cửa kẹp rồi, mới nghĩ tới việc bước chân tới cửa còn quay đầu đi mua hoa, khuôn mặt Mộc Dao không cảm xúc, "Cho nên em nhìn thấy hết rồi à?"
"Ừm!" Quan Dĩ Đồng dính trong vòng tay Mộc Dao, si mê cười lên, "Đúng thế, từ lúc chị ra khỏi tiệm hoa kia đã thấy rồi, ban đầu tôi còn tưởng mình hoa mắt, sao có thể là chị chứ? Kết quả không thể nhìn rõ, chị biết không? Tôi còn không buồn ngủ nữa." Cô ấy giữ lấy cổ áo sơ mi của Mộc Dao, dáng vẻ rất đắc ý.
Hôm nay Mộc Dao mặc sơ mi lụa, màu xanh sẫm, cổ áo sắp bị Quan Dĩ Đồng kéo hở, lộ ra nội y viền ren màu tím bên trong, đúng thật là lẳng lơ không thôi, bên dưới còn mặc váy, hoàn toàn không có dáng vẻ của dân văn phòng, đặc biệt là khi mặc thế này, rất dễ khiến người ta nghĩ sang một hướng khác, Quan Dĩ Đồng vuốt ve dọc theo chân Mộc Dao mấy cái, Mộc Dao vội vàng giữ lấy bàn tay đang đặt dưới váy của cô ấy, "Nói cho tôi biết, mấy hôm nay em đã uống bao nhiêu rượu?"
Tay Quan Dĩ Đồng bị giữ lại, liền bò ra ngực Mộc Dao, mềm nhũn nói, "Uống một chút, không phải rất nhiều, nhưng, tôi nói chị nghe này, gần đây có một quán bar, bartender ở đó pha chế một loại rượu rất ngon, tối nay tôi mời chị tới thử nhé?"
Còn mời cô đi thử, Mộc Dao tức giận miết lấy cằm Quan Dĩ Đồng, nhưng cũng không dùng lực, suy nghĩ chuyển động, cô biết, có những thứ sau khi đã nghiện thì không thể cai, ví dụ như rượu, ví dụ như thuốc phiện, ví dụ như người, đương nhiên, còn có tìиɦ ɖu͙ƈ, nhìn thấy khóe mắt tái xanh của Quan Dĩ Đồng, Mộc Dao vô duyên vô cớ đau lòng, rõ ràng người phụ nữ trước mắt không ngoan, nên bị "trừng phạt" thích đáng, nên bị "ngược đãi" thích đáng, nên khiến người này không chịu nổi khi ở lên giường, khiến cô ấy cầu xin cô, hoặc là đưa ngón tay vào, khiến cô ấy muốn dừng cũng không thể dừng được, khóc lóc xin cô dừng lại, Mộc Dao miết lấy cằm của người trước mắt, trong đầu lại nghĩ tới chuyện "chà đạp" Quan Dĩ Đồng Sau đó Mộc Dao hoàn hồn, ôm Quan Dĩ Đồng vào lòng, dịu giọng nói, "Cố Minh nói cả tuần này em không ngủ ngon, đồng hồ sinh học hỗn loạn, ban ngày ngủ, ban đêm lại ra ngoài chơi bời, sức khỏe của em sao mà chịu được chứ? Hứa Nặc khó khăn lắm mới dành ra mấy tháng tới giúp em bồi dưỡng sức khỏe, em lại bắt đầu buông thả, em có xứng với em ấy không? Hả?" Mộc Dao không nhịn được cằn nhằn, nhưng lần này không lôi bản thân vào, lấy Hứa Nặc làm bia đỡ đạn, giống như nếu cô Quan đây thật sự có chuyện gì, người đầu tiên khóc tới chết, sẽ là Hứa Nặc.
Cũng không biết là sự xuất hiện đột ngột của bó hoa kia hay là Mộc Dao, khiến tâm trạng của Quan Dĩ Đồng tốt hẳn lên, cô ấy không tranh chấp với Mộc Dao, cũng không mất kiên nhẫn với những lời của cô, chỉ đùa nghịch cúc áo sơ mi của Mộc Dao, cởi ra từng nút từng nút, lại đóng lại từng nút từng nút, "Ôi chao, chỉ là, tới Trùng Khánh chán quá, cũng không có gì vui, Cố Minh lại bắt tôi tham dự quá nhiều cuộc họp, có lúc tôi biết tôi không thể không tham dự, cho nên cũng đi, cho nên, nếu không tới quán bar uống rượu, chơi gì đó, tôi sắp không sống nổi nữa."
Mộc Dao bị Quan Dĩ Đồng cởi từng cúc áo ra, hô hấp dần trở nên không đều, chuyện tặng hoa ban nãy, khiến toàn thân cô đã nóng nực, mà trong phòng, điều hòa mở rất vừa vặn, khi đầu ngón tay của Quan Dĩ Đồng lướt qua da mình, Mộc Dao không khống chế được run lên, "Em còn cởi nữa, lát nữa không ra ngoài nổi đâu."
"Thật sao? Tại sao?" Một chân Quan Dĩ Đồng vuốt xe lấy đôi chân mịn màng của Mộc Dao.
"Vì... thời gian không đủ dùng." Mộc Dao nói xong, một tay đã trượt vào trong áo tắm của Quan Dĩ Đồng, nắm lấy nơi căng tràn, còn người phụ nữ không biết xấu hổ Quan Dĩ Đồng kia ngửa đầu để bản thân dính lên cổ cô, Quan dĩ Đồng dường như mất đi trọng tâm, cứ mềm nhũn ngã xuống, Mộc Dao vội vàng đỡ cô ấy lại, cúi người, ném lên giường, cô đi giày cao gót, quỳ trên người Quan Dĩ Đồng, tay luồn vào trong theo cổ áo rộng rãi của chiếc áo tắm, Quan Dĩ Đồng ngồi dậy, lại tiếp tục cởi nút áo sơ mi cho cô, "Không công bằng, chị mặc nhiều thế này."
"Vậy em cởi giúp tôi đi." Mộc Dao ỷ thế nói, vì đầu ngón tay đã chạm vào chiếc qυầи ɭóŧ bằng lụa.
Khi Quan Dĩ Đồng cởi tới nút cuối cùng đã không còn sức lực, hai tay mềm nhũn ôm lấy cổ Mộc Dao, chiếc eo trập trùng bất định.
"Em có nhớ tôi không?" Tay Mộc Dao đang ở trong cơ thể Quan Dĩ Đồng, cô phủ bên tai Quan Dĩ Đồng dịu dàng hỏi, dường như một câu tôi nhớ chị đáng để gạt bỏ mọi cản trở.
"Chị thì sao?" Quan Dĩ Đồng ôm lấy đầu Mộc Dao, liếm vành tai cô, những lời tỉ tê, khiến cả cơ thể nóng bỏng.
"Có một chút chút." Mộc Dao chuyển động ở bên trong, cơ thể Quan Dĩ Đồng càng ngày càng căng cứng, nhưng vẫn còn sức cười cợt, "Tôi... mấy ngày... tôi đi, chị... chị có ngủ với người phụ nữ nào khác không?"
"Em cảm thấy sao, tôi còn có thể tìm ai để ngủ?" Mộ tay Mộc Dao giữ lấy eo Quan Dĩ Đồng, hôn lên da dẻ cô ấy.
"Ví dụ như... Tống Khả gì đó... A!" Ngực Quan Dĩ Đồng bị người ta cắn một cái, lúc này càng thêm dữ dội, hơn nữa gậy ông đập lưng ông hỏi, "Em thì sao? Ở trong quán bar Trùng Khánh có nhặt được người phụ nữ nào về không?"
Quan Dĩ Đồng đè lấy đầu Mộc Dao, du͙ƈ vọиɠ nổi lên còn giả vờ từ chối, dường như cơ thể dính với nhau, muốn tách ra cũng không tách được, muốn kéo cũng không kéo nổi, cứ như thế chiều theo, dính gần, từng chút từng chút, hoàng hôn ngày tháng Sáu ở Trùng Khánh, trong phòng khách sạn trên đường Bắc Thành Thiên, những âm thanh kì quái thoát ra khỏi yết hầu, những âm thanh phóng túng không thể ngăn cản, còn cả những tiếng hít thở nặng nề, môi trường như khách sạn cũng thật kì lạ, dường như không cần phân biệt ngày đêm, những âm thanh hỗn loạn trong phòng có thể phát ra bất cứ lúc nào.
Cố Minh thoát khỏi công việc mệt mỏi, chuyển động cổ, cảm thấy hơi mệt, cũng có chút uể oải, nhìn thời gian, đã hơn tám giờ, cô ấy gỡ kính xuống, lúc này mới xem điện thoại, có cuộc gọi nhỡ, có tin nhắn chưa đọc, đều là của Mộc Dao, nghĩ lại, ban nãy Mộc Dao không tìm được phòng Quan Dĩ Đồng sao, sao lại ngốc vậy chứ? Cố Minh có chút đói, không phải nói ăn tối cùng nhau sao? Cố Minh đứng trước cửa sổ, có chút khát, vặn chai nước khoáng, có một loại trực giác, Cố Minh nghĩ, Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng đang dính lấy nhau, bữa tối này, có lẽ là không ăn được rồi, còn Trì Úy đâu? Trì Úy cũng không có ý định ra ngoài sao? Cố Minh lại nhớ tới Tiểu Nặc cũng tới đây, có chút ảo não nhìn ra ngoài cửa sổ, Mộc Dao đáng ghét, dẫn hai người tới, để bản thân càng thêm cô đơn.
Khi người ta cô đơn, rất dễ nhớ nhung người trong lòng, Cố Minh có chút nhớ Chung Hiểu Âu, không biết lúc này cô đang làm gì, thật ra hôm nay Chung Hiểu Âu có hỏi cô ấy khi nào có thể về, Cố Minh nói chắc phải tuần sau, Chung Hiểu Âu có chút chần chừ, nói nhớ cô ấy, cuối tuần muốn tới với cô ấy, Cố Minh ấy mà, không muốn hai người suốt ngày dính lấy nhau không ra thể thống gì, nên thẳng thừng từ chối, chẳng qua chỉ là mấy ngày mà thôi, nhưng nào biết, không bao lâu, người phụ nữ chết tiệt Mộc Dao lại không biết xấu hổ chạy tới, còn dẫn theo Hứa Nặc, Mộc Dao có chút buồn rầu, bò ra khung cửa, không nhịn được gọi điện thoại cho Chung Hiểu Âu.
"Alo?" Đầu bên kia nghe máy, âm thanh đã không giấu nổi nuông chiều, "Sao thế?" Chung Hiểu Âu hỏi.
"Không sao cả, vừa làm việc xong, muốn xem em đang làm gì."
"Nhớ em rồi à?" Chung Hiểu Âu cười hi hi hỏi.
"Không có." Cố Minh phủ nhận theo bản năng, "Cuối tuần rồi, muốn xem em đang làm gì."
"Ừm, vừa ăn cơm tối, đang ở nhà Cố Vũ, buổi tối cậu ấy nấu cơm."
"Ừm... tối nay nó lại không ra ngoài chơi à? Sao lại không giống phong cách của nó nhỉ." Cố Minh miết điện thoại, thò đầu ra ngoài, giống như chỉ cần vượt qua bức tường phòng bên là có thể nhìn thấy người bên trong."
"Chị ăn tối chưa?" Chung Hiểu Âu quan tâm hỏi.
"Chưa ăn."
"Sao thế? Bận quá à? Muộn thế này rồi, đói không? Mau đi ăn đi." Chung Hiểu Âu lo lắng hỏi.
"Ừm, sắp ăn rồi, Chung Hiểu Âu..."
"Vâng?"
"Mộc Dao và Hứa Nặc đã tới đây."
"Vâng, sao bọn họ lại tới đó? Tới tìm mọi người à? Em cũng muốn tới với chị." Chung Hiểu Âu ngồi trên sàn, vẽ vòng tròn trên sàn nhà trơn bóng, ngày tháng không có phó tổng Cố thật vô vị, sắp một tuần rồi, vẫn chưa quay về, cô lại không muốn biểu hiện bản thân quá dính người, sợ Cố Minh chê bản thân phiền phức, mới cố gắng để cảm xúc bình thường, đổi giọng, nói, "Được rồi, em không làm phiền chị nữa, em ở Thành Đô đợi chị về, được không?"
Cuộc điện thoại này khiến tâm trạng Cố Minh tốt hơn một chút, cô ấy cũng không muốn để Chung Hiểu Âu tới đây, đợi thứ tư họp xong, thứ năm xử lí xong chút việc ở chi nhánh, có lẽ tối thứ năm có thể quay về, "Được rồi, tôi cúp máy đây." Cố Minh nhàn nhạt nói.
"Vậy chị mau đi ăn cùng mọi người đi, đừng ăn đồ ăn lạnh đấy nhé."
"Biết rồi." Sau đó nghe thấy âm thanh của thằng nhóc Cố Vũ từ xa truyền tới ở đầu dây bên kia, "Chị Hiểu Âu... chị biết chơi cái này không?"
Cố Minh cúp điện thoại, lại có chút nhớ nhà, nhớ căn nhà ở Thành Đô, nhà của cô ấy và Chung Hiểu Âu.
Cô ấy thay quần áo, quả thật cảm thấy cũng nên đi tìm chút gì đó để lót dạ, lúc này mới tắt đèn, mở cửa, hai cửa phòng còn lại đều đang đóng chặt, lúc Cố Minh ngang qua phòng , cửa phòng đột nhiên mở ra, Quan Dĩ Đồng cũng ngạc nhiên, "Chị? Muốn ra ngoài à?"
"Ừm, ăn cơm, tôi đói rồi."
"Cũng may trực giác của tôi tốt, đợi chúng tôi cùng đi." Quan Dĩ Đồng kéo Cố Minh vào phòng.