“Ui…” Mặt đối mắt, ánh mắt giao nhau khiến hai người đều ngây ngẩn. Nào ai ngờ được lại xảy ra tình huống này nha! Trong khoảnh khắc, Thủy Văn ngốc nghếch ôm lấy Thiên vương, còn vị Thiên vương vốn luôn tỉnh táo biết tự kiềm chế kia cũng đã quên mất hai tay mình đang đặt trên eo nhỏ của Thủy Văn. Cứ thế, thời gian dường như ngừng trôi.
“Nàng… không sao chứ?” Một lúc lâu sau, khi đã bình tĩnh lại rồi Đông Phương Thiên mới hỏi Thủy Văn.
“Hả? Không có sao hết đó.” Thủy Văn đáp lời, có phần sửng sốt.
“… Vậy có thể buông tay được rồi chứ?!” Khóe miệng Đông Phương Thiên hơi nhếch lên.
“Hơ.. Ta…” Thủy Văn vẫn ngơ ngẩn không biết bản thân đang làm gì, ôi chao, càng nhìn gần càng thấy Đông Phương Thiên đẹp mê người, Thủy Văn hoàn toàn đắm chìm trong ánh mắt thâm thúy của Đông Phương Thiên. “A…” Giằng co một hồi Thủy Văn mới hiểu được những lời Đông Phương Thiên vừa nói, nàng lúng túng thu lại cánh tay đang ôm lấy Đông Phương Thiên.
“Chuyện này, ta… Ưm?” Thủy Văn có phần ngượng ngùng, nàng còn chưa kịp rút tay về đã gặp phải tình huống bất ngờ đến choáng váng. Bởi ngay thời khắc này, Thủy Văn đang trợn tròn mắt nhìn Đông Phiên Thiên đang hôn mình!
“Được rồi, chúng ta phải đi thôi…” Một lúc sau, ngay khi Thủy Văn còn đang hỗn loạn trong nụ hôn ấy thì giọng Đông Phương Thiên đã vang lên.
“A?” Thủy Văn vẫn như trước ngây ngẩn cả người, rốt cuộc là tình huống gì đây…
“Cuối tháng này là đến tiết Dân Nghi, để cho con dân của bổn vương chiêm ngưỡng phong thái của Vương hậu, vẻ bề ngoài không thể sơ sài.” Đông Phương Thiên chép miệng nói, xem ra tâm tình hắn vô cùng tốt.
“Tiết Dân Nghi?” Thủy Văn đến Đông Tư quốc chưa lâu cho nên không biết lai lịch của Dân Nghi tiết.
“Đi thôi, từ từ sẽ kể cho nàng nghe…” Vắm tay Thủy Văn kéo đi, Đông Phương Thiên vừa thao thao bất tuyệt về nguồn gốc của tiết Dân Nghi, “Nói đến lai lịch của ngày lễ này thì không thể không nhắc đến Vương thượng đời thứ nhất của nước Đông Tư ta. Nam ấy, Cao tổ đế Thụy vương cùng các thân tín của ông đến nơi hoang dã này, gây dựng đất nước…” Đông Phương Thiên chậm rãi kể lại, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng kể qua chuyện này cho bất kì ai, “Nhân dân cảm tạ ơn đức của trời xanh, cảm tạ lòng yêu dân của Cao tổ đế, cảm tạ sự giúp đỡ của bằng hữu nơi quê nhà cho nên mỗi năm đều tổ chức tiết Dân Nhi, để biểu lộ tình cảm trong lòng…”bg-ssp-{height:px}
“Chà, thì ra là vậy.” Nghe Thiên vương kể xong, Thủy Văn mới hiểu ra trước đây Đông Tư quốc là nơi hoang vu, nhưng xem ra hiện tại đã đình đài san sát, trên đường phố thì náo nhiệt, đông đúc… Ái mộ dành cho Đông Phương Thiên càng khắc sâu trong lòng nàng…
“Tham kiến Vương thượng, tham kiến Vương hậu.” Bất tri bất giác Đông Phương Thiên đã đưa Thủy Văn đến điện Phượng Tử.
“Oa!” Nhìn khắp phòng toàn là đồ trang sức, còn có gấm vóc tơ lụa khiến Thủy Văn không khỏi thốt lên, “Chà, đẹp quá!” Bỏ mặc Đông Phương Thiên lại phía sau, nàng lập tức chạy về phía châu bảo tơ lụa lấp lánh ánh kim kia, đồ của Chiết Tây đúng là mơ ước trong lòng các cô gái nha…
“Hửm, thích không?” Thấy Thủy Văn vui vẻ, Thiên vương bước đến hỏi, nàng bèn gật đầu, “Ha ha, lại đây, ta giúp nàng chọn.” Hắn dịu dàng chọn lựa từng món quý hiếm ướm lên người Thủy Văn, quan tâm nói, “Ừm, màu đỏ này quá tươi, không hợp với nàng. Màu lam này già quá, cũng không được. Tím, quá diêm dúa lẳng lơ, càng không được. Vàng thì thế nào?” Đông Phương Thiên liên tục “bình phẩm” những món đồ đẹp đẽ trong tay Thủy Văn khiến nét mặt nàng ngày càng xấu.
“Cái gì chứ? Không ngờ ngài lại hiểu biết đến thế nha. Hừ!” Thủy Văn không nhịn được nữa, nàng thẳng thừng bỏ lại mấy món đồ cho Thiên vương rồi bỏ đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm rồi đi về phía bộ y phục hoàng sắc. Hừ, mặc kệ hắn ta có nói không hợp nàng quyết định sẽ mặc màu vàng, Thủy Văn bĩu môi nói, “Ta muốn mặc bộ này dự tiết Dân Nghi.”
“À, xem ra Vương hậu bổn vương yêu thương đúng là có thần giao cách cảm với bổn vương nhỉ!” Ngắm Thủy Văn bĩu mỗi, Thiên vương vừa cười vừa nói. Vốn dĩ hắn định chọn bộ y phục hoàng sắc này, màu vàng rất bắt mắt, có vậy khi dự Dân Nghi tiết đông đúc hắn mới có thể bảo vệ nàng toàn vẹn. Chuyện này đương nhiên hắn không định để Thủy Văn biết. Hơn nữa thật lòng mà nói, màu da của nàng rất hợp với màu vàng, thêm vào đó hoàng sắc vừa uy nghiêm lại vừa cao quý…
“Chán ghét…” Thủy Văn không tự chủ được lộ ra nét mắt thường thấy của nữ nhân, ngắm nhìn Đông Phương Thiên mà trong lòng khẽ động.
“Được rồi, chúng ta xem những thứ khác đi.” Hắn bước đến ôm lấy Thủy Văn, tiếp tục chiêm ngưỡng những món châu bảo khác…
Hai người bên nhau rất tự nhiên, đám tỳ nữ đứng hầu nhịn không được nhỏ giọng cười.