Đông Phương Thiên chỉ khẽ gật đầu không nói gì thêm, sau tiếp tục ôm lấy Thủy Văn đi về phía Phượng Tử điện. Hắn cũng không thấy ác cảm với ba chữ “Đông Phương Thiên” thốt ra từ miệng nàng.
“Huynh thật sự là Đông Phương Thiên, chuyện này là thật sao?” Nhìn phản ứng của Đông Phương Thiên, Thủy Văn dường như không dám tin bèn hỏi lại lần nữa, “Huynh là Thiên vương à, thật sự là Thiên vương sao? Ta… ta…” Rốt cuộc cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại, Thủy Văn không biết phải làm gì.
Bỗng nhiên biết được thân phận thật của Đông Phương Thiên, Thủy Văn lập tức quỳ sụp xuống trước mặt hắn, “Thiên vương, xin ngài tha thứ cho hành vi mạo phạm trước đây của tiểu nữ. Ta.. à không phải, tiểu nữ có mắt như mù.” Nói đến đây, trong lòng Thủy Văn đã sớm đem Hi Lê rủa xả trăm lần, vì sao lúc đó không ngăn nàng ta lại chứ, hiện tại thành ra như vậy… Làm sao mới được đây? Vốn nghe danh Thiên vương của Đông Tư quốc là người lạnh lùng, cứng rắn lại còn độc ác, trước nàng đối xử với hắn như vậy, nếu hắn… Nghĩ tới nghĩ lui thật khiến Thủy Văn đau đầu nha, làm sao đây, biết phải làm sao đây?
“Ha ha.” Ngắm một loạt động tác của Thủy Văn, còn có những lời nàng nói liên hồi không dứt, Đông Phương Thiên cũng không có thái độ gì, chỉ lui về phía sau lớn tiếng cười ha hả. Sau bèn cúi người ngang tầm với Thủy Văn, nhìn vào mắt nàng, vươn tay từ từ nâng lấy cằm của nàng hướng lên, “Hoa Khải, xem ra Vương hậu của bổn vương vẫn chưa rõ tình hình hiện tại, ha ha.” Hai mắt hắn nhìn thẳng vào Thủy Văn, nhưng lời nói lại dành cho Hoa Khải đứng cách đó không xa.
“Vương hậu vạn phúc kim an.” Nghe thấy lời của Thiên vương mang hàm ý trêu đùa, Hoa Khải bèn cúi người quỳ xuống tham kiến Vương hậu của bọn họ.
“Hả?” Thấy Hoa Khải đích thân hành lễ, Thủy Văn vừa như hiểu ra, lại vừa như ngây ngô nghi hoặc.
“Được rồi, Vương hậu của Đông Tư quốc ta, Vương hậu của Đông Phương Thiên ta, hiện tại có thể dùng bữa được chưa?” Đỡ Thủy Văn đứng dậy, Đông Phương Thiên tiếp tục bông đùa nói.
“À, được.” Nhìn vị Thiên vương trước mặt, Thủy văn không tìm được lời nào để hình dung, hóa ra mỹ nam tử nàng nhất kiến chung tình chính là Thiên vương uy danh hiển hách. Hơn nữa.. hơn nữa mộng đẹp của bản thân còn thành sự thật, ông trời ơi, không phải con đang nằm mơ chứ? Nàng nhớ rõ là nàng thay hắn đỡ một mũi tên, chuyện sau đó ra sao thì không còn biết gì cả, vì cớ gì vừa tỉnh lại đã biến thành vương hậu cũng quá mơ hồ. Thế này đây là mộng đẹp hay là ác mộng? Thủy Văn không khỏi suy nghĩ.
Thấy Thủy Văn rơi vào trầm tư, khóe miệng Thiên vương không khỏi giương lên, hắn bỗng thấy quyết định của mình quả không ai. Một cô gái như vậy, giữ lại bên người âu cũng là một điều tốt, cuộc sống sau này của hắn cũng không còn tĩnh mịch như trước.
“Vương thượng, chuyện ám sát lần trước có chuyển biến.” Giọng Hoa Khải vang lên giữa thư phòng an tĩnh, Thiên vương đang cúi đầu xem tấu chương bèn thả bản tấu trên tay xuống, ý bảo Hoa Khải tiếp tục. Hắn cũng biết lão hồ ly này tuyệt đối không từ bỏ ý định, hắn kiên quyết ra mặt phản đối chiến tranh, thế nhưng đằng sau lại mong chờ thừa dịp chiến loạn mà thu gom tiền tài, gây tổn thất cho quốc gia.
“Gần đây nhất Mạnh Đô Lương không ít lần họp mặt các đại thần phái chủ hòa, còn lén lút thư từ qua lại với Giản vương. Thần suy đoán rằng chuyện ám sát lần trước không thành, nên sắp tới ông ta còn có những kế hoạch khác. Vương thượng, người nhất định phải cẩn thận!” Hoa Khải nói tiếp.bg-ssp-{height:px}
“Hừ, kẻ tiểu nhân ngang ngược mà cho mình có thể thành đại sự sao? Hoa Khải, truyền ý chỉ của trẫm, tiết Dân Nghi cuối tháng bổn vương và Vương hậu sẽ đích thân tham dự!” Nghe xong, Thiên vương chẳng mảy may suy nghĩ đã hạ quyết định muốn tham gia tiết Dân Nghi của dân chúng. Ngày lễ này tồn tại đã lâu, nhưng trước nay Vương thượng chưa từng đích thân tham dự. Lần này Thiên vương ngự giá chắc chắn sẽ phản kích, Thiên vương vốn kiêu ngạo, trước nay không nhẫn nhịn bất kì ai, ai phạm hắn hắn sẽ trả gấp bội.
“Rõ!” Nghe Thiên vương căn dặn, Hoa Khải ngẩng cao đầu, giọng đanh thép hồi đáp. Xem ra lần này số kiếp Mạnh Đô Lương đã định.
Mới đây thôi Thủy Văn đã ở Đông Tư quốc được một thời gian. Làm Vương hậu lâu như vậy rồi nhưng nàng vẫn chưa dám tin mình thực sự đã gả cho mỹ nam tử hằng ái mộ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Ai nha, đầu óc thật tệ quá.” Ngồi bên cạnh bàn đá trong hoa viên, Thủy Văn không dưới một lần tự hỏi mình rốt cuộc đã trở thành Vương hậu của Đông Phương Thiên như thế nào, thái độ của hắn đối với nàng như vậy là sao? Mặc dù là vương hậu của hắn, thế nhưng đến nay hắn cũng chưa từng ngủ lại điện Phượng Tử của nàng, khiến nàng dường như biến thành kẻ xấu “đứng nhà xí không tránh khỏi phân” vậy. Dĩ nhiên địa vị vương hậu này so với nhà xí thơm tho hơn nhiều…
“Ài…” Hết tay trái đến tay phải, hai tay thay phiên đỡ lấy cằm của nàng, thế nhưng vẫn nghĩ không ra nguyên do.
“Khụ khụ…” Thấy Thủy Văn chỉ lo than thở, Đông Phương Thiên làm bộ ho vài tiếng nhằm thu hút sự chú ý của nàng.
“Làm sao vậy?” Không thấy người đâu, Thủy Văn vẫn duy trì tư thế như trước, vô khí vô lực nói. Hóa ra nàng chưa nghe ra được người đến là ai.
“Này, ở đây than thở chuyện gì vậy?” Chẳng thèm để ý đến thái độ của Thủy Văn, Đông Phương Thiên ghé sát vào mặt nàng. Động tác rất tự nhiên, bản thân hắn cũng không nghĩ rằng mình ở trước mặt nàng lại phóng túng như vậy.
“A…” Bỗng có khuôn mặt ai áp sát, khiến Thủy Văn đang trầm tư vô cùng hoàng sợ, toàn thân nghiêng về một phía, suýt chút ngã khỏi ghế đá.
“Cẩn thận chứ!” Thiên vương vươn tay ôm Thủy Văn sắp ngã kia kéo lại. Vì quá sợ hãi, Thủy Văn theo bản năng ôm chầm lấy cổ người kia...