Sau đó, Đan Cư thường xuyên kéo Ân Chẩn đi tập thể dục. Buổi sáng thì chạy bộ, còn những lúc rảnh rỗi khác thì đến phòng tập thể hình. Muốn luyện cơ bụng, đương nhiên là phải bền bỉ vận động, bằng không có luyện nhiều cách mấy thì cũng là uổng phí. Nếu không vận động liên tục, cơ bụng luyện ra được sẽ biến thành thịt mỡ nha, Đan Cư không muốn đâu! Ân Chẩn đương nhiên là cùng luyện với người yêu, người yêu vui vẻ thì mình cũng không phải cả ngày khổ sở.
Rốt cuộc Đan Cư cũng luyện được tám múi cơ bụng! Cậu cực kỳ vui, kéo Ân Chẩn xoay a xoay.
「 Được rồi được rồi, Cư Nhi đừng xoay nữa, anh choáng đầu muốn hôn mê rồi.」 Ân Chẩn trấn an người yêu.
「 Em vui quá, xin lỗi.」 Đan Cư cao hứng để mặc Ân Chẩn kéo ngồi xuống.
「 Được rồi! Anh cũng rất vui a, em rốt cục cũng luyện được cơ bụng tám múi rồi. Tỉnh lại chưa?」 Ân Chẩn đánh tỉnh người yêu.
「 Tỉnh rồi.」 Đan Cư khôi phục bình thường nói,
「 Hôm nay mẹ nói muốn đi dự buổi tiệc rượu nho nhỏ. Em muốn đi không?」 Ân Chẩn đem chính sự nói cho người yêu,
「 Không muốn, chúng ta vào nội thành chơi bóng rổ được?」 Đan Cư đối với việc giao tiếp không có hứng thú, vì thế lôi kéo Ân Chẩn chơi chỗ khác.
「 Được, chúng ta đi nói cho mẹ biết tụi mình không đi tiệc, đi chơi bóng rổ.」 Ân Chẩn cũng không hứng thú cho lắm, cho nên cùng người yêu chơi thể thao đi!
「 Được!」 Đan Cư vui vẻ đáp lại.
Sau khi Ân Chẩn nói cho Đan phu nhất biết hai người không muốn đi tiệc rượu, muốn đi vận động một chút, cho nên buổi tối sẽ tự xử. Đan phu nhân cũng biết đứa con không thích đi tiệc, cho nên cũng không bắt ép, nói cho Ân Chẩn biết có một nhà hàng gần sân bóng có thể đến ăn. Ân Chẩn nghe xong liền nhớ kỹ, cám ơn mẹ xong liền trở về tìm người yêu. Đan Cư vẫn còn đang ở trong phòng chơi máy tính, tay còn đang ôm bé Nubi yêu dấu. Mấy chuyện cần làm bên ngoài phòng đều để cho Ân Chẩn làm tất, nhưng bữa sáng và trưa đều phải đến phòng ăn cùng các trưởng bối a! Bằng không sẽ bị mắng!
Sau khi Đan Cư và Ân Chẩn ra cửa chính tiễn trưởng bối đi tiệc rượu, hai người cũng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, quản gia Đan gia cũng sẽ đi theo bọn họ, phòng ngừa có chuyện đột ngột phát sinh. Bởi vì có khả năng vì bất đồng ngôn ngữ mà không thể gọi món ăn, việc này cứ giao cho tổng quản là được!bg-ssp-{height:px}
Đan Cư cũng nói không sao, nhiều người cùng đi thì cũng giúp nhau cũng tốt.
Đan Cư và Ân Chẩn đến sân bóng lập tức nhập bọn cùng mọi người trên sân, đánh bóng đến vui vẻ. Tổng quản thì đợi ở trong xe chú ý từng động thái trên sân, như vậy nếu có chuyện gì xảy ra vẫn có thể kịp thời xử lý.
Hai người chơi bóng hết hai tiếng đồng hồ mới nghỉ ngơi chuẩn bị đến nhà hàng ăn cơm.
「 Thiếu gia, lau mồ hôi trước đi!」 Tổng quản đưa khăn mặt cho hai người.
Hai người lau mồ hôi trên người trước rồi mới thay quần áo, như vậy sẽ không đem cả thân toàn mùi mồ hôi vào nhà hàng, nếu không sẽ bị cho rằng bất lịch sự! Với lại cũng sẽ làm cho các người khách khác khó chịu.
Đến nhà hàng, ba người cầm quyển menu chọn món.
「 Hai vị thiếu gia muốn ăn cái gì??」 tổng quản hỏi,
「 Ân…… Món nào ngon nhất thì chọn đi! Tụi con hiện tại rất đói.」 Đan Cư nói thẳng,
「 Được, tôi đi gọi món ăn.」 Tổng quản trực tiếp đi gọi món ăn, may mắn tốc độ đem thức ăn lên của nhà hàng này rất nhanh.
Đan Cư và Ân Chẩn ăn rất nhiều, cùng tổng quản ăn cũng không kém. Đan Cư cảm thấy nhà hàng này rất được, vừa vào liền biết đây là nhà hàng mẹ chọn, quyết định lát nữa về nhà cảm ơn ba mẹ a. Nếu tốc độ mang thức ăn của nhà hàng này mà chậm, khẳng định cậu sẽ bị đói chết!