Trên thế giới này luôn luôn không thiếu những người từ khi sinh ra đã được ngậm thìa vàng (*) lớn lên, Vương Lệnh chính là một trong số đó. Thế nhưng xuất thân của cậu lại tựa như một chiếc máy bay chiến đấu ngậm thìa vàng, cơ hồ là lật đổ toàn bộ hiểu biết cùng trật tự của giới Tu Chân.
(*) Ngậm thìa vàng: Thuật ngữ này xuất hiện năm 2015 và dần được sử dụng rộng rãi trong xã hội Hàn Quốc. Thìa vàng ám chỉ những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có, quyền lực, được tạo điều kiện tối đa về ăn học, đời sống và có bệ phóng để phát triển sự nghiệp bản thân trong tương lai. Ở đây chỉ nam chính của chúng ta sinh ra đã có thực lực hơn người.
Trong một căn biệt thự nhỏ bài trí có chút đơn giản ở vùng ngoại ô, ông bà Vương đang đung đưa nôi của con trai, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng từ ái.
"Thật không nghĩ tới, chớp mắt một cái mà bảo bối nhà chúng ta đã lớn như vậy."
"Đúng vậy a, hôm nay là sinh nhật của Lệnh Lệnh nhà mình nha."
"Chồng à, ngươi có chuẩn bị lễ vật gì cho con hay không?"
"Tất nhiên là có a!"
Vừa nói, người đàn ông trung niên từ bên hông lấy ra một bảo bối vừa dài vừa to, lại sáng lấp lánh, ngay lập tức khiến khiến vẻ mặt của người phụ nữ bên cạnh rung động.
Dáng vẻ thon dài thẳng tắp, toả ra khí thế bất phàm, bên ngoài khảm đầy các loại bảo thạch lấp lánh. Một màn này thực là chói mù mắt người nhìn. Người phụ nữ ngạc nhiên đến ngây người, ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào chuôi đao bảo bối này, miệng nhỏ hơi há ra không che giấu được sự kinh ngạc của mình.
"-- đây là!"
"Hương Nại Nhi phi kiếm!"
Ba Vương vẻ mặt tự hào: "ta đã dùng hết tiền tiết kiệm nửa năm nay để chuẩn bị món quà đặc biệt này cho Lệnh Lệnh. Nhà họ Vương chúng ta, xưa giờ còn chưa có ai vượt qua Kim Đan kỳ, thanh phi kiếm này, biểu thị cho niềm hi vọng của ta đối với Lệnh Lệnh a!"
Ở thời đại mà tu chân và khoa học hiện đại cùng kết hợp làm một này, hệ thống cảnh giới đã hoàn toàn thay thế bằng cấp, trở thành tiêu chuẩn mới để đánh giá trình độ văn hoá của mỗi người.
Đáng thương cho đôi vợ chồng nhà họ Vương này từ nhỏ đến lớn cũng chưa thể tốt nghiệp Đoán Thể kỳ, bị kẹt trong lớp dự bị.
Chuôi Hương Nại Nhi phi kiếm này là một thanh phi kiếm thuộc về Kim Đan kỳ, giá trị liên thành.
Ba Vương gần như cắn răng chấp nhận nguy cơ phải liên tục ăn mì trong nhiều ngày liền để xuống tiền mua nó.
Nhưng mà, Vương Lệnh, người vẫn đang nằm trong nôi ngậm vú cao su, lại chỉ liếc nhìn một cái đã lộ ra biểu cảm ghét bỏ.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy một thanh phi kiếm xấu như vậy.
Điều khiến người ta cạn lời nhất là người đàn ông này lại còn đem thanh kiếm xấu xí kia đặt bên gối của mình, luôn miệng nói để trừ tà?
Trừ em gái ngươi tà a!
Tà giáo đã sớm bị tiêu diệt từ hai ngàn năm trước có được hay không? Hiện tại là thời kì khoa học tu chân, tên này đến cùng là tàn dư phong kiến mê tín từ nơi nào còn sót lại?!
Thế là, Vương Lệnh chán không buồn nói, trực tiếp vươn bàn tay bé nhỏ còn chưa bằng một phần tư bàn tay của Vương tiên sinh, một đòn bóp gãy thanh phi kiếm xấu xí kia.
Năm đó, Vương Lệnh mới tròn một tuổi.
Sau khi Vương Lệnh vừa tròn một tuổi dùng tay không bẻ gãy thanh bảo kiếm lớn, ông bà Vương lúc đó đã trực tiếp khiếu nại lên cục thẩm định chất lượng, tố cáo những thương nhân vô đạo đức đã ác ý bán hàng giả, hàng kém chất lượng.
Nếu không, con trai họ chỉ là một đứa bé, làm sao có thể bóp gãy thanh phi kiếm Kim Đan kỳ này bằng tay không?!
Lúc đó ba Vương mẹ Vương vỗ đầu một cái, nhất trí cho rằng mình đã mua trúng một thanh Hương Nại Nhi phi kiếm giả.
Mãi cho đến khi Vương Lệnh ba tuổi, hai vợ chồng mới tận mắt chứng kiến con trai mình có thể nhẹ nhàng cưỡi lên một chuôi kiếm gỗ đào nho nhỏ, khống chế nó bay qua bay lại trong phòng, mới sâu sắc ý thức được khi đó cũng không phải bọn hắn mua phải một chuôi kiếm giả.
Đây rõ ràng là bọn họ đã sinh ra một đứa con trai giả a!!!
Làm một người bình thường không thể bình thường hơn bị kẹt ở Đoán Thể kỳ đã nhiều năm, ông bà Vương không thể hiểu được tại sao mình lại sinh được một đứa con như Vương Lệnh.
Đây là đột biến gen?
Hay là trong quá trình tạo người, bọn họ đã bỏ qua một bước nào đó cực kì quan trọng?
Tất cả những điều này đều đã không còn quan trọng nữa.
Bởi vì so với những thứ này, ba mẹ Vương càng thêm tin tưởng, Vương Lệnh chính là món quà mà ông trời ban cho nhà họ Vương, là người được thiên mệnh trọn trúng!
Cũng nhờ ba mẹ Vương có thần kinh thép nên Vương Lệnh mới an ổn vượt qua giai đoạn từ 0 đến 5 tuổi yếu ớt nhất kia.
Nếu không trong tình huống bình thường, Vương Lệnh cảm thấy mình đã sớm bị đưa đến viện nghiên cứu khoa học để người ta mổ xẻ từ lâu.
Nói không chừng còn có cơ hội được xuất hiện trên chuyên mục "tiếp cận khoa học."
Không có tình tiết gay cấn nào như trong tưởng tượng, càng không có thiên địa dị tượng khoa trương như trong lời đồn, Vương Lệnh phát hiện cảnh giới sẽ nương theo tuổi tác của mình mà lớn lên. Bình quân hai tuổi liền sẽ tăng lên một cấp, ngay cả bản thân cậu đều không rõ rốt cuộc là do đâu.
Để không làm lộ khí tức của mình, Vương Lệnh dựa theo ghi chép trong sách cổ, chế tạo một tấm phù dán lên tay phải của mình, nhiều năm qua một mực dựa vào phù triện để giấu đi khí tức. Nhờ vậy mà thời gian trôi qua cũng coi như bình yên.
Năm nay, Vương Lệnh 16 tuổi.
Cuộc sống cấp ba đến sớm hơn cậu tưởng tượng. Để khiến bản thân trông tương đối bình thường, trong sinh hoạt hàng ngày Vương Lệnh luôn đề cao tính cách khiêm tốn, không phô trương bất cứ điều gì.
Cậu cũng không theo đuổi cái gì mà trường cao đẳng trọng điểm trong thành phố, mà là lựa chọn một trường cấp ba công lập tương đối bình thường -- Trường cấp ba Lục Thập Môn (*), thành phố Tùng Hải, khu Bồi Nguyên.
(*) Trong bản convert là trường học thứ 60 nhưng mình edit thành Lục Thập Môn giống bản anime cho hay ^^
Vương Lệnh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng cùng quần đen tới trường học.
Nhìn xung quanh, ngoại trừ bức tượng điêu khắc bằng đá đã sớm không còn nhìn rõ mặt trước cửa chính của khuôn viên trường, cùng với một vài cây cọ xung quanh, còn lại toàn bộ trường học còn bình thường hơn cậu tưởng.
Phải biết, nếu là trường trọng điểm của thành phố, thì tất cả cây cối trong sân trường kia đều phải là cây Tụ Linh. Thậm chí dưới nền các toà nhà giảng dạy, đều sẽ có một trận pháp Tụ Linh khổng lồ, để trong quá trình học tập thường ngày học sinh có thể tập trung hết mức và giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Nhưng những Tụ Linh trận này đối với Vương Lệnh mà nói lại không có tác dụng gì. Bởi vì cảnh giới chênh lệch qua lớn, nên cậu không chỉ không cảm nhận được chút linh lực nhỏ yếu do Tụ Linh trận mang tới, mà nếu không cẩn thận thì khí tức của cậu còn rất dễ phá hủy từ trường của toàn bộ trận pháp.
Vương Lệnh cũng không muốn bởi vì mình mà chậm trễ tương lai của người khác. Cho nên cậu mới chọn một ngôi trường tương đối bình thường để học tập. Mặc dù hoàn cảnh có hơi đơn sơ, nhưng nhìn chung Vương Lệnh vẫn rất hài lòng. Chí ít nơi đây có thể giúp cậu thuận lợi che giấu cảnh giới thật của mình.
Hôm nay là ngày các học sinh mới của Lục Thập Môn Tùng Hải tề tựu, trên thực tế cũng là một hồi kiểm tra phân lớp.
Trước khi học sinh mới chính thức nhập học, nhà trường cần thu thập điểm của từng học sinh, sau đó dựa vào thành tích mà phân chia hợp lý thành các lớp lớp tinh anh, lớp trung cấp, lớp bình thường và lớp cố gắng.
Đứng trước màn hình LCD, Vương Lệnh dựa theo hướng dẫn trên màn hình để tìm lớp phỏng vấn của mình.
Với tác phong quen thuộc của Vương Lệnh, lớp tinh anh chính là cây cao đón gió lớn, cậu tuyệt đối không vào. Bởi vì điều này sẽ làm tăng nguy cơ bại lộ cảnh giới của cậu. Mà lớp cố gắng lại khiến Vương Lệnh cảm thấy có chút mất giá.
Sau khi cân nhắc tốt mọi tình huống, lớp trung cấp và lớp bình thường là sự lựa chọn tối ưu nhất.
"Xin lỗi, bạn có biết đường tới lớp mười ba không a?"
Đột nhiên một giọng nói ngọt ngào truyền vang lên sau lưng Vương Lệnh. Vương Lệnh ngẩn người, mặc dù ngay sát na khi cô gái này bước vào cổng trường hắn đã cảm nhận được khí tức của đối phương từ xa, nhưng hiển nhiên Vương Lệnh không nghĩ tới cô gái này lại tới bắt chuyện với mình.
Vương Lệnh chỉ liếc nhẹ qua khoé mắt, đây là một cô gái có dung mạo rất dễ nhìn.
"Bạn hôm nay cũng là tới nhập học sao?"
Thấy Vương Lệnh không trả lời, cô gái lạ tiếp tục hỏi như đã khá quen thuộc. Cô mặc một chiếc áo phông trắng ôm sát người, phía dưới là quần jeans cùng đôi giày búp bê, mái tóc dài bồng bềnh và làn da trắng nõn.
Vương Lệnh chỉ dùng linh lực liền có thể nhận ra được trình độ chân thực của cô. Người này tuyệt đối sẽ được vào lớp tinh anh, số phận đã an bài nhất định không phải bạn cùng lớp với cậu.
Tuy nhiên bằng một sự trùng hợp nào đó, Vương Lệnh phát hiện lớp phỏng vấn của mình cũng là lớp mười ba mà cô gái này nói tới.
Vẫn không nói lời nào, Vương Lệnh chỉ chỉ một phòng học cách đó không xa, lớp mười ba ở ngay chỗ này.
Sau đó, liền đút tay vào túi quần, nhàn nhã đi tới.