Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

chương 19: 19: kỳ án xác chết trong lò gạch 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng ngày 20 tháng 2 năm 2003.

Trời âm u.

Sở cảnh sát huyện Đại Oa.

Tôi và bác sĩ pháp y Trần Kiến Đức của Sở huyện cùng nhau tiến hành giám định của Trương Phương.

Trần Kiến Đức không phải là bác sĩ pháp y chuyên trách, công việc chủ yếu của anh ta là Chủ nhiệm ngoại khoa của Bệnh viện Nhân dân huyện, khi nào cảnh sát cần thì sẽ thay bác sĩ pháp y làm việc.

Ở trong huyện, anh ta là con dao số 1 trong lĩnh vực phẫu thuật ngoại khoa, nhưng chưa được huấn luyện pháp y chuyên nghiệp, vẫn còn lạ lẫm với việc giám định , nên đã không khách sáo mà đẩy công việc giám định cho tôi, còn anh ta đứng bên cạnh để hỗ trợ.

Vu Ngân Bảo đã trở về Sở Nguyên từ tối hôm qua, Sở thành phố thông báo cho tôi sau khi hỗ trợ Sở huyện giám định xong phải lập tức trở về, để cho Sở cảnh sát huyện Đại Oa độc lập làm án.

Trước ngực, sau lưng, phần mông và đùi của này đều có những vết hoen tử thi màu tím thẫm, vết hoen ở trước ngực và mép trong của đùi rất mờ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ khó mà thấy được.

Còn màu sắc của vết hoen ở lưng và mông lại rất đậm, rạch ra thì thấy có chảy.

Giác mạc của nạn nhân vẩn đục, đầy đốm trắng, đồng tử giãn nở.

Dựa vào đây có thể phán đoán thời gian nạn nhân bị hại nằm trong khoảng 20 đến 30 tiếng, hơn nữa sau khi bị hại đã bị lật chuyển.

Màng trinh của nạn nhân đã bị rách từ lâu, nhưng không thấy vết thương mới, trong âm đ*o cũng không phát hiện t1nh dịch.

Điều đó đã khiến cho nghi ngờ nạn nhân bị đã mất đi căn cứ thực.

Nói cách khác, cho dù hung thủ có động cơ xâm hại, thì trong quá trình gây án vì một lý do nào đó mà chưa thực hiện được hành vi c**ng bức hoặc việc phạm tội bị bỏ dở.

Dạ dày của nạn nhân đầy ụ, thức ăn trong dạ dày ở dạng dưỡng chấp, qua hóa nghiệm phát hiện có thành phần của cá cơm đuôi côn, thịt lợn, cải trắng, cơm, chứng tỏ nạn nhân trước khi bị hại một tiếng đã ăn rất nhiều.

Nguyên nhân dẫn đến cái khá rõ ràng.

Cổ nạn nhân có một vết siết rộng khoảng một ngón tay, lớp da ở phần rãnh bị bong tróc, lớp thịt hạ bì chảy , tuyến giáp trạng (Tuyến giáp trạng là một tuyến nội tiết quan trọng điều hòa nhiều hoạt động sinh trưởng và phát triển của cơ thể) và niêm mạc yết hầu có ổ xuất huyết, sụn giáp trạng và sụn khí quản bị gãy.

Ngoài ra không có vết thương ngoài, cơ quan nội tạng không bị tổn thương, không có triệu chứng trúng độc.

Có thể định nạn nhân bị siết cổ bằng dây đến .

Ngũ quan của nhạn nhân bị cào rách hoàn toàn, không thể nhận dạng.

Dựa vào hình thái của vết thương để phân tích, vết cào do móng vuốt của động vật họ mèo tạo nên.

Xung quanh thôn Đại Oa có mèo hoang chó hoang ẩn hiện, tôi đã nghe được tin đồn ấy từ lâu, nhưng nạn nhân chỉ có phần mặt là bị thương nghiêm trọng, phần th@n dưới tr@n truồng lại không có bất cứ vết cào nào.

Chả nhẽ khuôn mặt của nạn nhân đã gây kinh sợ cho con thú đó, nên mới bị nó công kích?

Tôi đem cất quần áo trên người đi.

Kiểu dáng, nhãn hiệu và giá cả của những bộ quần áo này, đối với phụ nữ thôn Đại Oa mà nói, đều khá tân thời và đắt đỏ, không kém gì khẩu vị ăn mặc của gái thành phố, có thể thấy khi còn sống Trương Phương là một người rất chú trọng đến việc ăn mặc.

Điều duy nhất khiến tôi thấy kỳ lạ là, tất dưới chân bị đeo sai, không phải cùng một đôi, một chiếc màu xám thẫm, một chiếc màu xám nhạt.

Có thể khi còn sống Trương Phương khá cẩu thả trong những chi tiết sinh hoạt? Hoặc trước khi bị hại gặp phải một chuyện gấp nào đó khiến cô ta vội đến mức đi sai tất?

Tôi viết kết quả giám định thành bản báo cáo, nộp cho Sở Cảnh sát huyện Đại Oa, sau đó lên xe trở về Sở Nguyên.

Trước khi rời đi, tôi gọi điện cho Lý Cường: “Chú lập tức thả Mạch Dã đi, khi Trương Phương bị hại, anh ta vẫn đang bị chú nhốt ở đồn cảnh sát đó.

Nếu người ta mà làm căng là chú không gánh nổi đâu.”

Lý Cường ở đầu dây bên kia rầu rĩ đáp: “Thả từ lâu rồi, chú đã mua quà để tạ lỗi với cậu ta, cậu ta tâm trạng không tốt, cũng chẳng thèm quan tâm đ ến chú.” Lý Cường là người như vậy, thực tâm thực ý, bụng dạ ngay thẳng, nếu đã đắc tội với ai, những người hiểu chú ấy thường sẽ không quá tính toán.

- -------------------------------

Chiều ngày 1 tháng 3 năm 2003.

Gió to.

Đại đội trọng án Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.

Sau khi trở về Sở Nguyên bị công việc đeo bám, tôi cũng chả hỏi han gì đến vụ án Trương Phương bị hại.

Dù sao đó cũng là việc của Sở huyện Đại Oa, Sở thành phố Sở Nguyên với nó chỉ có quan hệ chỉ đạo nghiệp vụ, không có quyền quản lý trực tiếp.

Từ khi trở về từ thôn Đại Oa, chớp mắt cái đã hết một tuần, sáng hôm đó đang có việc ở Đại đội trọng án thì bắt gặp Thẩm Thư, mới nói lại về vụ án đó.

“Nghe chú ba tôi kể, Sở Cảnh sát huyện Đại Oa đã phái một tổ chuyên án đồn trú ở thôn Đại Oa, điều tra được rất nhiều nghi phạm, kể cả mấy tên vô lại đứng la ó ở hiện trường, nhưng vụ án vẫn chưa có tiến triển.” Tôi nói.

Thẩm Thư đáp: “Trên tuần báo của Văn phòng tỉnh cũng có nhắc tới vụ án này.

Thoạt nhìn thì có vẻ là một vụ án người bình thường, nhưng tôi nghĩ bên trong có rất nhiều điểm nghi vấn, e là vụ án này phức tạp hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.

Đầu tiên, động cơ cưỡng người vẫn chưa lý giải được, theo quan sát của tôi, nó giống một hiện trường được hung thủ ngụy tạo hơn.

Cho nên, phạm vi điều tra cần phải được mở rộng.”

Tôi đồng ý nói: “Đây cũng là cách nhìn nhận của tôi.

Mặt trước và sau của đều có những vết hoen tử thi, chứng tỏ nạn nhân sau khi bị hại đã bị lật chuyển.

Khi chúng ta phát hiện ra cái , nó đang ở tư thế nằm ngửa, vết hoen ở sau lưng thâm, còn vết hoen ở phía chính diện lại rất mờ, chứng tỏ khi vừa bị hại cái ở tư thế nằm sấp, vài tiếng đồng hồ sau, hung thủ đã xê dịch , đặt nó nằm ngửa lên, đồng thời tụt quần nạn nhân xuống, ngụy tạo thành hiện trường một vụ cưỡng người.

Trên thực tế, trong âm đ*o của nạn nhân không có dấu vết lưu lại của t1nh dịch, cũng không có vết thương mới, chứng tỏ hung thủ không hề có ý đồ cưỡng hay ô.”

Thẩm Thư chăm chú lắng nghe, gật đầu đáp: “Kết quả giám định lại càng kiểm chứng được suy đoán này.

Trên tuần báo của Văn phòng tỉnh, có hình ảnh của hiện trường xảy ra vụ án.

Chính ngay bên cạnh lò gạch nơi phát hiện ra , ở hai phía mỗi bên đều có một cái lò gạch bỏ hoang.

Cái ở giữa là nông nhất, dễ đập vào mắt nhất, hơn nữa vị trí đặt cũng khá gần với cửa lò gạch.

Nếu như hung thủ vứt ở hai cái lò gạch còn lại, hoặc ở nơi sâu nhất trong cái lò gạch này, có khi một hai năm sau cũng không bị ai phát hiện.

Người dân ở thôn Đại Oa có lẽ đều nắm khá rõ tuyến đường đi lại của người chăn dê, cách vứt kiểu này giống như cố ý để cho người chăn dê kia phát hiện vậy.

Nếu đứng trên lập trường của hung thủ để tư duy, đương nhiên cái bị phát hiện ra càng muộn thì hung thủ càng có lợi.

Cho nên, cách làm của hung thủ rất bất thường, nhất định là hắn có ý đồ khác.”

Tôi hơi tỏ ra lo lắng, bảo: “Nghe nói Sở Cảnh sát huyện Đại Oa vẫn cứ cho điều tra theo hướng một vụ án cưỡng người, đối tượng điều tra cũng đều là những người có tiền án tiền sự và những kẻ vô công rồi nghề trong xã hội, e là phương hướng điều tra có sai sót, càng dốc sức thì lại càng rời xa chân tướng.”

Thẩm Thư đáp: “Vụ án này nếu không tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, manh mối sẽ bị thời gian làm cho phai mờ, độ khó của việc điều tra sẽ tăng thêm, cuối cùng khó tránh khỏi trở thành án , dưới tình hình cảnh sát Sở Nguyên không tiện nhúng tay trực tiếp vào, cô đừng ngại thông qua chú ba của mình để tiết lộ lối tư duy phá án của chúng ta, nếu gây được tác dụng tham khảo thì là tốt nhất.

Còn một điểm nữa, Trương Phương trước khi bị hại đã mất tích nửa tháng, mà của cô ấy cuối cùng lại được phát hiện ở thôn Đại Oa.

Vậy trong khoảng thời gian đó cô ấy đã ẩn náu ở đâu? Nhẽ nào chưa từng rời khỏi thôn Đại Oa? Cô ấy chủ động trốn, hay bị uy phải biến mất? Đây đều là những mấu chốt của việc điều tra, giải đáp được những câu hỏi này, vụ án cũng sẽ được phá một nửa.”

Sau khi tôi ra khỏi Đại đội trọng án, liền gọi cho Lý Cường, truyền lại ý của mình và Thẩm Thư cho chú ấy.

Lý Cường nói ồm ồm trong điện thoại: “Từ lúc cháu đi là chú không nhúng tay vào vụ án ấy nữa, trên huyện người ta phái tổ chuyên án đến đồn trú ở thôn mười ngày nay rồi, mấy người trong thôn từng có tiền án tiền sự mấy nay đều sợ không dám ló đầu ra khỏi nhà.”.

Truyện Chữ Hay