Rất ấm áp, rất thoải mái.
Hơi nóng, có chút cứng rắn.
Vạn Uyển từ trên giường ngồi dậy, tất cả trước mắt quả thực là biến hóa nghiêng trời lệch đất, bức tranh nhỏ ấm áp biến thành vách tường màu trắng tinh khiết, tủ sách nhỏ có dây leo biến thành giá sách trang bị rất nhiều tầng sách, còn cái giường này, cái chăn màu xanh sẫm, khăn trải giường nếp gấp rõ ràng, Vạn Uyển vỗ trán, chỉ là ngủ một giấc cùng với Diệp Dực thôi mà, không đến nỗi mụ mị đến thế chứ!
Vạn Uyển cảm thấy cái giá của giấc này ngủ quá lớn, trên người thấy dinh dính, bụng còn có chút lâm râm đau đớn, thuận tay cầm ly nước trên bàn bên cạnh lên, một túi thuốc màu trắng khiến Vạn Uyển dừng động tác lại, giống như. . . . . . hình như. . . . . . Quả thật tối hôm qua hẳn là ở nhà, cùng với Diệp Dực ăn khuya, ngủ rồi cảm giác, hình như bụng rất đau.
Vạn Uyển bóp nát một viên thuốc, đúng rồi, quả nhiên là ăn rồi bị đau bụng rồi.
Ăn rồi bị đau bụng lại và doanh trại sao, Vạn Uyển im lặng kéo rèm cửa sổ ra, nắng đã chiếu cao rực rỡ rồi, cách đó không xa chính là sân huấn luyện, bùn cùng bụi bậm từ trên thân bọn họ có thể kết luận, đập, lăn, bò đã rất lâu rồi, Vạn Uyển hơi nhức đầu muốn tiếp tục bò lại trên giường.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa đều đều vang lên.
Vạn Uyển mở cửa, chiến sĩ trẻ bưng cái mâm đứng ở bên ngoài, chào một cái, vẻ mặt rất lúng túng, “Chị dâu, chị rốt cuộc cũng tỉnh, đây là bữa trưa.” Nói xong là đặt đĩa xuống, ngay cả đũa cũng bày ra thật chỉnh tề, quay đầu lại thấy vẻ mặt nghi ngờ của Vạn Uyển, “Đoàn trưởng bọn em nói chị kéo rèm cửa sổ ra thì em sẽ phải đưa cơm đến, em đây thề tuyệt đối không có phân tâm một giây.”
Cậu nhóc rõ ràng hiểu lầm, Vạn Uyển khoát khoát tay, “Không có sao, xác thực là tôi vừa rời giường, làm phiền cậu rồi.”
Cậu nhóc được khen ngợi đặc biệt vui vẻ, cười hắc hắc, xoay người chuẩn bị đi, thì Vạn Uyển bước nhanh tới ngăn cản cậu ấy, “Chờ một chút, cái đó, đoàn trưởng các cậu đâu?”
Chiến sĩ trẻ nhếch miệng cười, “Đoàn bọn em hôm nay bị kiểm tra đột kích, chỗ đoàn trưởng, uy phong lắm!”
Vì vậy Vạn Uyển liền bắt đầu tự động mơ mộng, cơ thể tối hôm qua của Diệp Dực, vóc người tráng kiện màu cổ đồng uy phong lẫm lẫm đổ môi hôi dưới ánh mặt trời, rõ là. . . . . . quá kích thích.
“Anh ấy lúc nào thì rảnh, cậu có thể giúp tôi hỏi một chút” Vạn Uyển nói xong liền ngừng lại, do dự chốc lát, cắn môi rồi vẫn nói ra, “Sau khi tôi tỉnh thì có chỉ thị gì không?”
Chiến sĩ trẻ hoảng sợ trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Vạn Uyển, thì ra là đoàn trưởng mạnh mẽ như vậy, ngay cả ở trong nhà đều là quản lý toàn quân sự hóa. “Bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành!”
Vạn Uyển xấu hổ mà đóng cửa lại, nhìn cái khay kia rất là khó chịu, trong nháy mắt từ lúc vừa cửa mở ra đã nghe được vị đậu hũ, Vạn Uyển tiến tới nhìn món ăn trong mâm một chút, tất cả đều là thức ăn nhẹ nuôi dạ dày, bụng kêu hai tiếng ùng ục, Vạn Uyển trước một giây vọt vào toilet nhận thức được tai hại mang thủ trưởng đi ra ngoài ăn khuya.
Đau bụng là một chuyện nhỏ, nhưng chân chính liên luỵ đến bụng, là chuyện cực kỳ thống khổ.
Vạn Uyển ôm bụng yếu ớt mà bò lên giường, đại kị của ăn khuya là đá bào. Nằm lâu rồi đau thắt lưng, Vạn Uyển bọc chăn bò dậy, bệnh một chút là lại như vậy, rất dễ khiến tinh thần không tốt. Lật người, mùi mồ hôi trên tóc khiến cô khó chịu, trong phòng rất sạch sẽ, gần như ngay ánh nắng phải chiếu thành những vòng tròn nhỏ trong không khí cũng có thể thấy được, cả căn phòng đều tràn đầy mùi vị sợi bông.
Càng ngồi càng buồn bực, chờ chỉ thị của thủ trưởng không biết là năm nào tháng nào, Vạn Uyển quyết định tắm rồi ra ngoài đi bộ một chút. Phòng tắm không lớn lắm, nhưng mà Vạn Uyển liếc mắt liền thấy được một bộ y phục của mình treo ở phía sau cửa. Động tác cởi quần áo chậm lại, đây là người thế nào nhỉ, ở trong nhà người khác ăn một bữa, ngủ lại, trước khi bắt chủ nhân đi vẫn không quên thuận tay mang theo nhu phẩm cần thiết trong cuộc sống. Vạn Uyển mở túi bên cạnh ra, không chỉ một hai cái, mà tất cả đều là váy, Vạn Uyển bật cười, nghĩ tới lúc nhàm chán đọc sách tâm lý học hỗ trợ việc học, Diệp Dực chính là người điển hình khống chế dục vọng mạnh, một chiếc cài tóc từ bên trong túi rơi ra, màu sắc rất quen thuộc, màu xanh với kẻ sọc màu trắng, nhớ tới tổn thương nào đó khiến bản thân không cách nào bỏ qua được cảm giác không an toàn
Vặn vòi hoa sen, vô cùng cảm khái, cho nên nói đây chính là cuộc sống, không phải anh tình tôi nguyện là có thể vĩnh viễn yêu nhau, cũng không phải là anh theo đuổi tôi đáp ứng thì chính là Thế Ngoại Đào Nguyên (thế giới thần tiên), nếu như may mắn, việc đời dừng lại đó có thể giải quyết, nếu như không may mắn, có một thứ gọi là trí nhớ gì đó chỉ có thể theo thời gian từ từ u ám tối tăm.
“Cũng không biết phải tốn thời gian dài bao lâu mới có thể hoàn toàn loại bỏ ngăn trở.” Vạn Uyển đùa bỡn bọt bắn lên, tự lẩm bẩm.
Cách một lớp cửa kính có người nhưng ai đó lại hoàn toàn không biết.
Vạn Uyển đóng vòi hoa sen mới phát hiện không mangkhăn lông vào, xét thấy trong phòng chỉ có một mình mình, liền trực tiếp kéo cửa kiếng ra, thân thể trần truồng cứ như vậy đi ra ngoài.
Một màu xanh biếc trong gương hấp dẫn Vạn Uyển, quân trang.
Vạn Uyển ngây người nửa ngày mới phản ứng được, hét lên một tiếng, oanh đóng cửa, động tác quá nhanh khiến tóc cũng bị kẹp trong khe cửa.
Vạn Uyển không thể động đậy, muốn thò tay qua chỗ đó lấy đại một bộ thì nhất định phải mở cửa, vừa mở cửa thì nhất định để lộ xuân quang, vì vậy tóc bị cửa kẹp, tóc kéo da đầu, cứ như vậy cứng ngắc, ngừng thở chờ người bên ngoài lên tiếng, lúng túng này coi như là bản án đã định rồi.
Nửa ngày, người bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, nước trên người Vạn Uyển vẫn chưa khô, không phải lạnh bình thường, run rẩy lên tiếng: “Cái đó. . . . . . Này. . . . . . Anh có thể đi ra ngoài một chút hay không!”
“Ừ? Chị thật đúng là bị kẹp rồi à!” Giọng nữ mang theo nụ cười nồng đậm, Vạn Uyển cũng không có nghe ra là ai, nhưng cũng yên tâm rất nhiều.
“Muốn em giúp chị chuyển khăn tắm không? Em thấy chị đặt ở phía ngoài.” Cô gái từ bên ngoài chọc một cái khóa, cửa theo tiếng mở ra, tay cầm khăn tắm trắng noãn mà mảnh khảnh, cảm thấy Vạn Uyển đã nắm được khăn tắm, nhanh chóng ở bên ngoài thu lại, “Mặc quần áo tử tế em dẫn chị ra ngoài đi bộ một chút nhé?”
Vạn Uyển thấp thỏm, suy nghĩ hồi lâu cũng không thể tìm được người nào lại có giọng nói thế này, mặc dù ở trong doanh trại, nhưng mà cùng một người xa lạ đi ra ngoài hẳn không phải là chuyện tốt, nghĩ như vậy, động tác mặc quần áo cũng nhanh hơn, ngay cả tóc cũng không lau khô mà trực tiếp mặc váy vào.
Mở cửa, cô gái đang ghé vào trên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, mặc quân trang, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, nếu không phải là thân thể có lồi có lõm cùng tay mảnh khảnh, hoàn toàn không thể tin lại là phụ nữ, tư thế thật là hiên ngang. Vạn Uyển từ phía sau nhìn chằm chằm cô ta nửa ngày cũng không dám lên tiếng, dù sao người nào đó lúc tắm bị nhìn thấy hết đều không phải là chuyện vẻ vang gì.
Cô gái vén vén tóc mái, nói chuyện, “Vẫn không nhận ra em à? Nhìn kỹ một chút nữa, tôi cảm thấy dáng dấp mình có chút giống với anh ấy nha!”
Vạn Uyển biết rõ là ai, “Diệp Ngôn?”
“Nhé! Nhớ ra rồi? May mắn chị đã từng qua nhà em!” Diệp Ngôn xoay người lại, so với lần trước hai người gặp mặt thì khác không ít, nhìn thấy Vạn Uyển vẫn không quên trêu ghẹo, “Chậc chậc chậc chậc, nhìn anh trai em Kim Ốc Tàng Kiều, thật là công lực tăng nhiều đó!”
Nói xong, hai người đều sửng sốt.
Diệp Ngôn le lưỡi, dí dỏm mà chào, “Kỹ thuật viên trung cấp chuyên nghiệp Quân Đoàn , Thượng Úy Diệp Ngôn.”
Vạn Uyển kéo mép váy cười cười, “Sao lại nghiêm trang đếnvậy, cũng không phải là không nhận ra mà.”
Diệp Ngôn biểu tình lập tức nghiêm túc, “Đây là quy định nội bộ ”
Vạn Uyển ngượng ngùng nói xin lỗi, rót cho Diệp Ngôn ly nước, thấy ánh sao sáng trên bả vai cô ấy nở nụ cười, “So với anh trai cô còn nhiều sao hơn!”
Diệp Ngôn nhất thời cao hứng, “Vậy thì sao chứ! Chẳng qua em không có quyền chỉ huy á…, em chuyên nghiên cưú máy móc quân dụng.”
Vạn Uyển bị sặc ngụm trà vào khí quản, họ mạnh.
Diệp Ngôn bình tĩnh vỗ vỗ lưng của cô, “Đừng kinh sợ, đừng kinh hoảng, không phải tất cả con gái đều thích nữ công .”
“Sở thích này của em cũng rất chênh lệch!”
“È hèm, không khác lắm ~” Diệp Ngôn hé miệng cười, “May nhờ Diệp Dực theo em.”
Vạn Uyển tưởng tượng thấy biểu tình khi Diệp Dực nghe được câu này, mồ hôi đổ như thác.
“Làm sao em biết chị ở chỗ này?” Trên người Diệp Ngôn có loại lực hút kỳ lạ, chỉ gặp mặt hai lần, Vạn Uyển chính là cảm thấy thân thiết với cô ấy, giây tiếp theo tự động coi cô thành khuê mật của mình luôn.
“Thật ra thì từ đầu em cũng không biết, vừa vặn hôm nay tới đây đụng phải núi băng lớn, quân lệnh như núi, em liền tới!” Diệp Ngôn thuận tay lục lọi hộp thuốc của Vạn Uyển, bĩu môi không bình luận, “Quan lớn cấp một đè chết người a!”
Vạn Uyển thu hộp thuốc, lập tức liền hiểu rõ Diệp Ngôn là có ý gì, gãi gãi đầu, “Em sẽ không nói với anh ấy biết chị chưa ăn cơm chứ?”
Diệp Ngôn nhìn thức ăn trong đĩa một chút cũng chưa động vào, thở dài dài, hiểu rõ nói: “Hiện tại em đã biết thêm nỗi đau khổ của Lý Thi, Diệp Dực còn thảm hại hơn anh ấy, nổi giận vẫn không thể ẩu đả.”
“Hai người đánh nhau?” Vạn Uyển suy nghĩ một chút đã cảm thấy kinh khủng, hai vợ chồng dường như đều là người luyện võ, kể từ đó, tùy tiện vung tay lên đều có thể khiến đồ đạc trong nhà tùy tiện chia năm xẻ bảy.
“Xem bộ dáng chị như vậy khẳng định kìm nén không được rồi, em dẫn chị ra ngoài đi dạo?” Diệp Ngôn mặc áo khoác vào, từ trên giá đem áo khoác của Diệp Dực phủ thêm cho Vạn Uyển, “Trời cao phù hộ đừng bị cảm nhé!”
Vạn Uyển bật cười, đi theo Diệp Ngôn bước vang vang có lực đi xuống lầu.
Giờ cơm mới vừa qua, người ở khu dừng chân so với bình thường nhiều hơn, phần lớn thấy Diệp Ngôn đều biết, sau khi chào hỏi mới thấy Vạn Uyển chỉ mặc váy cùng giày, khoác lên một chiếc áo khoác quân trang.
Diệp Ngôn đối với trường hợp này đúng là rất hưng phấn, chỉ cần người khác hỏi tới sẽ kéo Vạn Uyển nói, “Đây là chị dâu nhỏ tương lai của tôi, hai người đã viết báo cáo yêu đương rồi!”
Anh em chính là anh em, suy nghĩ đều là giống nhau.
Vạn Uyển thấy cô ấy đang vui mừng nói với người khác dĩ nhiên cũng không tiện cắt đứt, yên lặng gánh lấy danh phận chị dâu nhỏ.
Diệp Ngôn giống như là nhìn thấu tâm tư của cô, kéo cô đến một chỗ không người, vỗ vỗ cỏ trên đất, ngồi xuống xếp bằng, “Chị có thể lựa chọn ngồi cạnh, nhưng mà đối thoại như vậy ở trên tâm lí sẽ không có ưu thế.”
Vạn Uyển nhìn váy một chút, may mắn là đến dưới đầu gối, suy nghĩ một chút vẫn là ngồi xuống, bùn đất có chút ươn ướt, cỏ khô cũng ghim vào chân ngứa ngáy tê tê, Vạn Uyển nhìn Diệp Ngôn, nghi ngờ cô ấy làm thế nào đột nhiên nghĩ đến nơi này.
Diệp Ngôn dựa lưng vào thân cây, không quá để ý đến Vạn Uyển nói, “Gặp lại chị, em liền nghĩ tới Thiển Mặc.”
Vạn Uyển vuốt vuốt tóc lộn xộn trong tay, vỗ vỗ bùn đất trên váy và hỏi: “Tại sao nói như vậy?”
“Cô ấy đặc biệt thích mặc váy, mùa đông cũng không ngoại lệ, anh tôi không vì chút chuyện này mà phiền lòng.”
Vạn Uyển nhìn váy trên người mình một chút, có chút không tin và tiếp tục hỏi: “Sao cô ấy lại gả cho Tả Diệc?”
Diệp Ngôn xoa xoa tay, đã nghe được tiếng bước chân không dễ dàng phát giác, “Cái này nói rất dài dòng, chỉ là tôi có biết một chút, cô ấy đi theo Tả Diệc không thua thiệt.”
“Đi theo Diệp Dực thì thua thiệt?” Vạn Uyển nhíu mày một cái, đối với cách nói như thế của cô ấy thì giữ thái độ phản đối.
Diệp Ngôn sửng sốt một chút, gõ ót Vạn Uyển một cái, “Loại ý nghĩ này ngược lại rất là mới mẻ nha! Nhưng mà muốn cùng với Diệp Dực, lỗ hay không mỗi người khác nhau.”
Trên đỉnh đầu vốn là chỉ có một tia nắng nhỏ chiếu lên, không nắng cũng không lạnh, vừa vặn ấm áp.
Diệp Ngôn hướng đối diện cười cười, đứng lên, “Ơ, anh trai, em cho rằng bận rộn với mấy ông già nên không có cách chứ, không ngờ còn tranh thủ nghĩ tới cô vợ nhỏ bé xinh đẹp a!”
Diệp Dực che ánh nắng ấm áp kia của Vạn Uyển khiến cô mất hứng, dứt khoát hờn dỗi không chịu đứng lên, “Thủ trưởng, ngài thế nào mà không nói một tiếng liền đem em lướt đến nơi này?”
Diệp Dực cúi đầu nhìn cô nhóc này, mới vừa tắm xong tóc vẫn còn ướt đẫm, làm áo khoác quân trang của mình ướt một nửa, còn thể thống gì, nhìn lại nét mặt của cô một chút, bất đắc dĩ thở dài, “Cơm trưa tại sao không động đến?”
Diệp Ngôn vội vàng hi hi ha ha mà chạy.
Vạn Uyển cảm thấy dựa vào kinh nghiệm của trước kia mà nói, lúc này không thể cứng đối cứng, vì vậy dùng giọng nói mềm mại không xương làm nũng nói: “Thủ trưởng ngài không có ở đây, em ăn không vô!”
Kì thật còn chưa nói xong, mặt của Diệp Dực liền tối, sau đó chính là sau lưng tiếng hút không khí liên tiếp cùng tiếng cười chợt bộc phát.