Diệp Dực cách rất gần, sóng mũi cao gần như muốn đụng đến cái trán của Vạn Uyển, nói từng chữ Vạn Uyển cũng nghe được rất rõ ràng, cũng có thể cảm thấy hô hấp của anh trong lúc nói chuyện, “Cơm tối chưa ăn, ăn khuya ngon một chút, có ý kiến gì sao?”
Và một người đỏ mặt giống như tôm hấp, suy nghĩ trì trệ nên khong phát hiện ra trong lời nói đó có bao nhiêu ý muốn được chiếm tiện nghi a? Diệp Dực đưa lưng về phía đèn đường ôm Vạn Uyển, nụ cười trong mi mắt giấu thật sâu, nhưng khóe miệng khơi lên độ cong lại không làm sao che nổi, “Em nghĩ đi hướng nào rồi, sao mặt lại đỏ thế?”
Vạn Uyển xấu hổ không chịu nổi, “Thủ trưởng, tại lời nói của anh không kiềm chế nên khó tránh làm cho người ta sinh ra hiểu lầm!”
Diệp Dực nhíu mày, ngón tay thon dài gõ ở trán, liếc mắt Vạn Uyển một cái, “Ý chính là em quả thật hiểu lầm?”
“Vậy có ăn hay không?” Vạn Uyển bộc phát!
Diệp Dực ngược lại trở nên không vội, hơi khom lưng kéo Vạn Uyển lại, “Nói một chút, hiểu lầm thành cái gì?”
Con gái nhà người ta da mặt vốn đã mỏng, vấn đề trực tiếp như vậy, đỏ mặt đến mức gần như muốn nhỏ ra máu rồi, vội vàng chắp tay trước ngực làm bộ dạng cầu xin tha, “Thủ trưởng, em thật sự sai lầm rồi! Em bỏ qua đề tài này được không?”
Diệp Dực đứng thẳng lại, gật đầu một cái, đôi tay cắm ở trong túi áo khoác, “Vậy lát nữa phải nghe lời anh vô điều kiện đấy.”
“Không thành vấn đề!”
Vạn Uyển ngựa quen đường cũ, một đường dẫn Diệp Dực vòng qua các loại quán cửa hàng nhỏ, Diệp Dực vẫn đi theo phía sau Vạn Uyển, trên đường đi qua quán lẩu lại có mấy cô bé ngăn cản Diệp Dực muốn xin số điện thoại. Vạn Uyển mím môi đứng cười ở bên cạnh, cố ý không giúp đỡ Diệp Dực, muốn xem Diệp Dực có thể phản ứng thế nào. Diệp Dực tỏ rõ rất tùy ý, lúc vô tình khi cố ý nhìn Vạn Uyển một cái, “Chúng ta có chút cản trở.”
Mấy cô gái hâm mộ trợn mắt nhìn Vạn Uyển một cái, Vạn Uyển thật là khóc không ra nước mắt, ăn khuya cũng phong cách như vậy chỉ có ở bên cạnh vị này mới diễn ra thôi.
Diệp Dực nghiêng đầu hỏi Vạn Uyển lộ trình cách quán nhỏ còn bao xa, Vạn Uyển đang cố gắng tổng kết chuyện đã xảy ra của ngày hôm nay, thuận miệng đáp câu rất dài, Diệp Dực dừng bước lại, đúng lúc để cô gái theo ở phía sau đang cúi đầu suy nghĩ đụng phải.
“Lại làm sao vậy?” Vạn Uyển nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy chuyện như vậy hôm đúng là số quạ đen, hai người nói chuyện không đâu phát triển ra như thế, còn làm hại mình tới giờ bụng đói cồn càothì không cam lòng, tính khí tiểu gia tử cũng theo đó lộ ra ngoài.
Diệp Dực cũng không giận, duỗi dài tay kéo cái mũ cô lên. Vạn Uyển quàng khăn quàng cổ nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh từ phía sau thổi tới và chui vào trong quần áo, đột nhiên bị nhéo mũi, cảm giác khó thở nhưng lại vô cùng ấm áp, Vạn Uyển cười cười, còn tổng kết cái gì, cho tới nay người thèm thuồng đứng bên cạnh đâu ít, anh lại chịu cùng mày đi một đọan đường dài ở dưới gió lạnh như vậy, chính là vì tìm kiếm một bữa ăn khuya, không có gì không tốt .
“Thủ trưởng, ánh bình minh thắng lợi đang ở trước mắt, qua khúc quẹo này là tới rồi.” Vạn Uyển có vẻ có chút hưng phấn, nhón chân lên chỉ cửa hàng treo ba chiếc đèn lồng ở trước mặt, Diệp Dực dĩ nhiên không biết cảm xúc của cô còn nhanh hơn lật sách là từ đâu tới, cũng thuận theo cô, lại một trận gió thổi qua, Diệp Dực nghiêng người chà xoa xoa bàn tay đang chỉ loạn của Vạn Uyển ở trong gió rét, khiển trách một tiếng, “An phận chút đi”
Vạn Uyển cười đến mức mặt cong cong, cật lực sải bước đi theo phía sau Diệp Dực, cúi đầu thấy hai người nắm chặt tay, chỉ hy vọng gió này có thể lớn một chút nữa.
Ông chủ và bà chủ giống như thường ngày coi chừng quán nhỏ vào buổi tối, đã lâu không thấy Vạn Uyển tới chơi, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh còn có người đàn ông cũng có chút giật mình, lúc bày bàn cho hai người thì hỏi một câu, “Con gái, người này là ai?”
Vạn Uyển cười gian còn hơn hồ ly, len lén liếc mắt nhìn Diệp Dực đang xem thực đơn, nhỏ giọng thầm thì, “Ăn chực .”
Bà chủ dĩ nhiên biết là ý nghĩa gì, cầm chiếc đũa gắp cho Vạn Uyển một hạt dẻ, “Không trách được lâu như vậy cũng không có thấy con, ta và bác con còn lo lắng có phải không hài lòng nên không tới hay không!”
“Không hài lòng mà còn đi qua bên này sao!” Vạn Uyển cắn một đầu chiếc đũa, tiến tới nhìn canh trong nồi lớn, chép chép miệng, “Thật là thơm!”
Ông bác nhìn thấy bộ dạng này của cô giống như quỷ chết đói thì không nói hai lời, cầm cái tô thêm hai phần bưng qua, “Vừa lúc cho bác ý kiến, xem một chút là ăn ngon hay chưa ngon.”
Vạn Uyển là một người tự nhiên điển hình, còn chưa có nếm đã bắt đầu gật đầu, gật gù đắc ý, “Ăn ngon, đặc biệt ăn ngon.” , Diệp Dực ở đối diện liếc cô một cái, đã đem vài món xâu nướng viết ở trên giấy đưa cho bà bác, bà bác cười tán dương vóc người Diệp Dực đẹp mà chữ viết cũng rất đẹp, Vạn Uyển liếc mắt xem thường, lơ đãng liền thấy tên xâu nướng phía trên.
“Thủ trưởng, em ăn cái này không no bụng.”
“Buổi tối ăn mỡ lợn rất ngán không dễ tiêu hóa.”
Vạn Uyển thống khổ nhìn đồ ở mấy bàn bên cạnh, “Tôm càng chắc cũng phải có chứ, mục đích chúng ta tới chính là ăn cái này mà!”
Diệp Dực nhìn lướt qua cái bàn bên cạnh, gật đầu.
Vạn Uyển vội vàng viết tôm càng lên tờ thực đơn, thuận tiện tăng thêm nhiều thịt nướng hơn, cuối cùng, tuyệt bút vung lên, “Thím à, phải quét dầu ớt!”
Bà bác cũng rất phối hợp, “Con không nói cũng biết, nhiều cay chứ gì!”
Đối thoại quen thuộc của hai người vừa kết thúc, Diệp Dực đã không nhịn được nóng nảy, “Vạn Uyển”
Vạn Uyển quả thật đúng là lệ rơi đầy mặt, không nên mang người này tới đây ăn xâu nướng. nhưng mà mỹ vị nhân gian cùng thủ trưởng cấp bậc tôn nghiêm lại kém rất xa, cho nên Vạn Uyển yên lặng chuyển khỏi vị trí, yên lặng đi tới bên cạnh bà bác, “Thím à, con hơi nóng, hôm nay chỉ ăn ngũ vị hương thôi.”
Diệp Dực ngồi tại chỗ nhìn Vạn Uyển xoắn ngón tay, có chút không đành lòng, “Sau đó em còn muốn ăn cái gì?”
“Muốn ăn đá bào” Vạn Uyển hít mũi, ý trên mặt chữ.
“Thời tiết này sao?” Diệp Dực nhíu mày, bên ngoài vừa lạnh lại mưa nữa.
“Hơn nữa hiện tại em muốn ăn ngay!”
Diệp Dực nhìn cửa hàng nước đá bào đối diện, gật đầu một cái, “Em chờ đó.”
Chờ lúc anh trở về, xâu nướng đã đặt ở trên bàn rồi, hạt tuyết nhỏ vụn dính vào áo khoác của Diệp Dực, vừa ngẩng đầu, một giọt nước tuyết mới vừa hòa tan liền từ sống mũi anh chảy xuống. Vạn Uyển cứ như vậy nhìn ngây người.
“Mua sai vị?” Diệp Dực cau mày, có chút hối hận lúc đi ra ngoài không hỏi rõ ràng.
Vạn Uyển thích xoài, không thích dâu tây, Diệp Dực cầm trong tay chính là dâu tây , Vạn Uyển cảm thấy, nước đá bào vị dâu tây ăn không ngon lắm, “Không có, em thích nhất mùi vị này.”
Ăn xong bữa khuya quả nhiên đã rạng sáng rồi, trên đường ngoại trừ một đám người uống rượu tụ tập thì gần như ngay cả một bóng người cũng không có, hai người vẫn giống như trước khi đến, một trước một sau đi, bất đồng là, tay trái của Vạn Uyển đặt ở trong túi áo khoác của Diệp Dực, hơi có một chút đắc ý, hơi có một chút lo lắng.
“Vạn Uyển” Giọng của Diệp Dực nghe không chút lãng mạn.
“Vâng?”
“Em bình thường đều ăn vào lúc này, sau đó đi về nhà?”
Vạn Uyển lập tức hiểu rõ ý tứ của lãnh đạo thượng cấp, “Không, em bình thường đều đi cùng một đám người.”
“Ừ, lúc một mình tốt nhất không nên tới ăn.” Diệp Dực hài lòng gật đầu.
Sau đó, không có sau đó, kết thúc nói chuyện.
Mãi cho đến đầu hành lang, Vạn Uyển mới nắm đúng cơ hội tiếp tục đề tài, “Thủ trưởng, tình trạng này chính là tối nay ngài nhất định phải ở lại?”
“Đúng” Diệp Dực biết cô nhóc này nhất định là phản đối, vì vậy dứt khoát liền đứng ở đàng kia đợi cô nói xong.
“Vì phòng ngừa chuyện khó xử xảy ra” Vạn Uyển nhìn Diệp Dực một cái, hắng giọng “Sau khi lên lầu, ngài là khách tắm trước, không có y phục tắm rửa, ngài chấp nhận một tý.”
Diệp Dực đứng ở phía dưới bậc thang, Vạn Uyển đứng ở phía trên, hai người vừa lúc có thể nhìn thẳng đối phương, Vạn Uyển nói một câu rất nhanh rất gấp, đột nhiên dừng lại như vậy lại không nghe người nào đó nói tiếp cũng rất lúng túng, “Chuyện đó, cứ như vậy đi.”
Hành lang tối om, Vạn Uyển dĩ nhiên không nhìn thấy trong ánh mắt người kia tia gian xảo hiếm có cùng khóe miệng nâng lên độ cong, chỉ có thể nghe được thanh âm của anh nghiêm túc đứng đắn, “Cứ như vậy thôi?”
“Đúng vậy.” , Vạn Uyển ngược lại có chút lo lắng anh có biết dùng bàn chãi đánh răng mềm mại mình mới mua hay không, trừ cái đó ra thì cứ vậy đi.
Chân tướng sự tình không chỉ có vậy.
Vạn Uyển mang chăn mỏng mùa hè cùng một cái gối ôm nhỏ, nhìn Diệp Dực mới vừa tắm xong chỉ mặc một cái quần bệnh nhân lộ ra vóc người cường tráng cao hơn m không thể chen chúc trên cái sô pha đơn được, vì thế hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Dực ôm cánh tay tựa vào mép khung cửa phòng ngủ, thái độ thành khẩn lại thuần lương, khí trời lạnh như thế, mặc dù có khí ấm, nhưng phòng ngủ ngoại trừ cái giường này cùng chăn bông lớn ra vẫn không có chỗ ngủ, vậy phải làm sao bây giờ đây?
“Chúng ta suốt đêm đánh bài được không?” Vạn Uyển đề nghị
“Anh là bệnh nhân” Diệp Dực phủ quyết
“Vậy ngài ngủ, em xem TV thế nào?” Vạn Uyển đề nghị lần nữa
“Vậy không phù hợp quy phạm đạo đức” Diệp Dực phủ quyết lần nữa
Vạn Uyển cũng là mới vừa tắm xong ngay cả tất vải cũng chưa đi, hiện tại đứng lâu như vậy cũng rất lạnh, chăn mỏng quấn trong tay run rẩy nói, “Hai chúng ta ngủ chung lại càng không phù hợp quy phạm đạo đức”
Diệp Dực đã bắt đầu trải chăn, nghe vậy, ngẩng đầu, vẻ mặt không có gì và nói: “Tình huống đặc biệt đối xử đặc biệt”
Vạn Uyển hắt hơi một cái, lựa chọn chui lên giường lớn.
Chăn rất mềm rất thoải mái, rất ấm áp rất nóng bỏng. Vạn Uyển ôm gối ôm nhỏ, thân thể cứng ngắc giữ nguyên ở mép giường, toàn bộ cánh tay cũng không chui vào chăn, so sánh với Diệp Dực bên cạnh, thoải mái ngủ ở một bên giường, hô hấp đều đặn.
“Thủ trưởng, ngài đã ngủ chưa?” Vạn Uyển lặng lẽ hướng đến gần nguồn ấm áp trong chăn, thật sự là rất thoải mái. Bên cạnh không có động tĩnh, Vạn cô nương thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ẩn núp. Diệp Dực đột nhiên lật người, Vạn Uyển vội vàng dịch ra khỏi chăn, lần này tốt hơn, gần như chỉ có lưng vẫn còn ở bên trong.
Bụng hơi lạnh, di chuyển gối ôm ấm xuống dạ dày, nhưng vẫn là có chút đau nhói, Vạn Uyển có chút tức giận nắm khăn trải giường một cái.
“Xác định là không vấn đề chứ?” Diệp Dực đột nhiên lên tiếng, hơn nữa giọng nói cách mình gần vô cùng, Vạn Uyển sợ tới mức run run một chút, còn chưa kịp phản ứng đã bị người ôm vào trong chăn mền, trong nháy mắt giống như nhích tới gần lò sưởi, nhiệt độ của Diệp Dực hoàn toàn cản trở rét lạnh ở phía ngoài, ấm áp từ từ xâm nhập tứ chi lạnh như băng, một bàn tay to che ở trên trán, vô tình lại cố ý chỉnh mái tóc, dần dần tư thế cứng ngắc cũng thả lỏng ra.
“Nhắm mắt lại ngủ, anh sẽ không làm gì em.” Giọng của Diệp Dực từ trên đỉnh đầu Vạn Uyển truyền đến, Vạn Uyển vốn là buồn ngủ gay gắt, mới vừa lăn qua lăn lại, quả thật bụng đã bị lạnh rồi, có đau một chút, nhưng mà ấm áp trong chăn và cảm giác khiến người ta an tâm vẫn kéo Vạn Uyển vào trong giấc mộng, mơ mơ màng màng vẫn có thể cảm thấy bàn tay đang sờ tóc của mình, một cái lại một, “Ít ra bây giờ còn chưa đúng lúc.”
Trong phòng rất an tĩnh, trừ đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường tí tách một tiếng, hai người trên giường ôm nhau ngủ.
Trong góc điện thoại di động đột nhiên sáng lên một cái, tiếp theo đó là rung, Diệp Dực vốn là ngủ không sâu, chỉ một tiếng đã tỉnh lại, trước tiên đầu tiên là liếc mắt nhìn người trong ngực, ngủ đến mức mặt mũi tràn đầy ửng hồng rất ngọt ngào, kéo một góc chăn với điện thoại, nhấn nghe máy.
“Thế nào?” Cố ý hạ thấp giọng hỏi
Đồng Niệm bên kia nghe được giọng nói này quả thật là cảm kích tổ tông đời của mình, “Đoàn trưởng, ngài đang ở chỗ nào?”
Vạn Uyển ở trên giường đột nhiên mất đi nguồn nhiệt, khó chịu mà giãy dụa một chút, Diệp Dực liếc mắt nhìn hướng phía bên kia, đột nhiên có chút bất an lấy tay sờ sờ sau lưng của Vạn Uyển, một mảnh lạnh lẽo, trong ánh mắt nhất thời có chút không kiên nhẫn, “Nói thẳng vào việc chính”
“Mới vừa nhận được thông báo, phía trên có lãnh đạo kiểm tra đột kích, buổi sáng ngày mai sẽ đến!” Đoàn trưởng ngài mất tích thời gian dài như vậy, thật vất vả mới liên lạc được, vẫn là có việc chính cần bàn, làm sao lại không thể nhân từ một chút, Đồng Niệm thống khổ nằm ở trước máy vi tính.
“Nhận được thông báo chính thức nói là đơn vị nào không?”
“Có” Đồng Niệm nuốt nước miếng, “Hơn nữa Tiếu sư trưởng muốn đích thân dẫn người tới đây, trao đổi kinh nghiệm” đây là một từ văn minh, trực tiếp một chút chính là, đến đập quán.
“Tất cả doanh bộ, liên bộ nhận được thông báo chưa?”
Đồng Niệm liếc mắt nhìn Phó Đoàn Trưởng lần đầu tiên đụng phải tình huống nóng nảy như thế, run rẩy trả lời, “Chỉ. . . . . . thiếu ngài.”
“Biết, một canh giờ sau tập họp ở phòng họp.”
Diệp Dực cúp điện thoại, lưu loát mặc quần áo vào, từ trong túi quần móc ra chìa khóa xe, cân nhắc rồi mới xoay người nhìn về phía cô gái nào đấy ngủ trên giường đến quên trời đất.
Do dự chốc lát, cúi người bế cả người Vạn Uyển lên, sau lưng lại ẩm ướt hơn mới vừa rồi, Vạn Uyển vùi đầu ở trong ngực Diệp Dực, đôi tay che bụng, đau đến độ rên hừ hừ.
Diệp Dực không chút do dự dùng chăn bao bọc Vạn Uyển lại, nhỏ giọng rỉ tai, “Nhịn một chút, nhịn một chút nhé.”
Hai phút sau, trong tiểu khu vốn là yên tĩnh đột nhiên thoát ra một chiếc xe việt dã màu đen, với tài lái xe thành thạo lái đi ra ngoài.