Biên tập: Tinh Vũ
Chỉ trong giây lát, Kim Mậu còn tưởng thân phận thật của mình đã bị Đổng Khoa Diệp nhìn thấu, thế nhưng Đổng Khoa Diệp mới biến hóa không lâu, còn bảo lưu một ít thói quen nho nhỏ của loài chó, tư duy cũng đơn giản, không có khả năng phát hiện manh mối nào.
Màu lông của loài Corgi có khi khác nhau, đa phần thiên về tông màu tối, mà nguyên hình của Đổng Khoa Diệp là một chú chó màu vàng trắng nhưng thiên về màu vàng hơn, kiểu màu vàng óng ánh ấy.
Nghĩ tới lý do này, Kim Mậu hơi thở phào, nhưng cái sịp màu vàng óng này…
“Thầy ơi, anh thích nó không? Có muốn mặc thử nó không?”
Đổng Khoa Diệp tha thiết mong chờ, Kim Mậu không đành lòng nhìn thẳng, liền nói: “Không cần thử, mình cứ mua thẳng luôn.”
Chị gái nhân viên cửa hàng nghe xong liền hớn hở, cô vui vẻ ra mặt, vội vàng lấy hộp đóng gói chiếc quần mới mẻ đẹp đẽ ấy.
Nụ cười bên khóe miệng của Tiểu Hạ cương cứng, nội tâm cũng triệt để tan vỡ: Tiêu, anh Mậu bị tiểu yêu nam này mê hoặc hoàn toàn rồi!
Đổng Khoa Diệp sống ở nhà Kim Mậu hơn hai tháng, tự cậu ăn cơm tắm rửa mặc quần áo, thứ nên học đều đã học hết, thoạt nhìn chẳng khác nào người bình thường.
Cho dù mấy hôm đầu cậu ăn ở cẩu thả, có vẻ khá ngốc, nhưng trải qua quá trình giáo dục của Kim Mậu, Đổng Khoa Diệp bình thường cũng biết cẩn thận từ lời nói đến việc làm, cậu sẽ không nói những từ ngữ đặc biệt khoa trương hay mở miệng là khiến người ta kinh ngạc trước mặt người khác, cũng không làm ba cái hành động khác thường nữa.
Mặc dù Đổng Khoa Diệp đã tạm thời thích ứng được sinh hoạt của con người, song Kim Mậu vẫn không có cách nào để hoàn toàn yên tâm cả, anh cứ dặn đi dặn lại Đổng Khoa Diệp nhiều lần, ngàn vạn lần phải tự bảo vệ chính mình, chuyện cậu là Corgi càng không được để cho người khác biết.
Đổng Khoa Diệp nghiêm túc gật đầu, nhớ kỹ những lời Kim Mậu nói ở trong lòng.
Kỳ thật bản thân cậu cũng có chừng có mực, may mà cậu gặp được Kim Mậu, bằng không đổi lại thành người khác, chưa biết chừng sẽ nổi tâm địa xấu xa, có lẽ sẽ nhốt cậu vào lồng rồi tra tấn, có khi còn bán đi hoặc làm nghiên cứu.
Chó không dễ để thành tinh, IQ của Đổng Khoa Diệp cũng không quá thấp, chỉ là cung phản xạ có hơi dài. Mới biến hóa được mấy ngày, cậu vẫn còn hơi lờ mờ, nhưng càng về sau càng lúc càng thông minh, tự cậu chơi di động hay máy tính, xem rất nhiều video và bắt chước con người, năng lực học tập rất mạnh.
Chẳng qua, dù gì cậu cũng là chó, cơ bản chưa từng học hành, đọc sách cũng ít ỏi. Nghe Đổng Khoa Diệp cả ngày gọi anh là “thầy”, Kim Mậu từ lâu đã xem cậu thành học sinh của mình để rồi đối đãi và quan tâm, nhưng anh không dạy những khóa học diễn xuất hay kỹ xảo, mà thường hay gọi Đổng Khoa Diệp vào thư phòng, dạy cậu đọc sách viết chữ.
Những giáo viên khác thì dạy học giáo dục người, Kim Mậu thì “dạy học giáo dục cẩu”.
Tối hôm đó, mười ngón tay Kim Mậu lướt như bay, anh đang gõ bàn phím laptop, soạn PPT dạy học để chuẩn bị cho một bài thuyết trình quan trọng vào ngày mai.
Bên cạnh bàn học nhỏ ấy là bóng dáng của Đổng Khoa Diệp, trước mắt cậu chất một chồng sách chữ mẫu, lẽ ra cậu phải chuyên tâm rèn chữ nhưng cậu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Kim Mậu.
Kim Mậu nhìn màn hình máy tính, nét mặt chăm chú nghiêm túc, như thể cho dù có chuyện gì xảy ra, anh vĩnh viễn sẽ luôn như thế này.
Chẳng biết làm thế nào, Đổng Khoa Diệp hoàn toàn không còn lòng dạ đi rèn chữ, cứ mãi nhìn Kim Mậu, đôi mắt tròn trịa dù nháy cũng chẳng thèm nháy.
Bị nhìn chăm chăm suốt nửa tiếng, Kim Mậu cuối cùng cũng ngồi không yên, anh nhẹ nhàng khép laptop lại, đứng dậy đi qua đối diện Đổng Khoa Diệp.
“Không lo rèn chữ mà nhìn tôi chằm chằm chi vậy?”
Biểu cảm của Đổng Khoa Diệp vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác như vậy: “Em đang suy nghĩ, vì sao cùng là đôi mắt, một cái mũi và một cái miệng, sao thầy lại chói mắt như thế? Càng nhìn càng thấy đẹp vậy chứ?”
Kim Mậu: “…”
“Mỗi một bộ quần áo của thầy cũng đều rất đẹp, nhưng đến lượt em mặc thì chắc chắn không bằng, mặc vào chẳng thể mặc cho ra khí chất giống như thầy.”
Kim Mậu: “…”
“Còn chữ của thầy nữa, sao thầy có thể viết đẹp đến như thế! Em chỉ sợ cả đời này cũng không luyện được như vậy mất.”
Kim Mậu: “…”
Đổng Khoa Diệp sau đó còn nói, Kim Mậu chính là tấm gương của cậu, cho nên cậu phải thời thời khắc khắc tỉ mỉ quan sát mọi thứ của Kim Mậu, nhìn anh để học tập rồi làm người cho thật tốt.
Kim Mậu bất đắc dĩ đỡ trán, cảm thấy gần đây chắc Đổng Khoa Diệp xem nhiều phim quá, học một đống lời thoại kỳ lạ, lần sau phải giám sát cậu xem vài bộ phim lịch sử với mấy quyển sách đứng đắn mới được.
Nếu nói nét chữ nết người, ở một mặt nào đó, Đổng Khoa Diệp được xem như “nét chữ nết chó”. Cậu là chó, chữ viết ra cũng giống chó, so với khuôn mặt trắng nõn thanh tú thì hình thành một sự đối lập rõ ràng.
Như Đổng Khoa Diệp đã nói, chữ bây giờ cậu viết ra, khi so sánh với chữ của Kim Mậu, quả thật tương phản rất lớn.
Kim Mậu thở dài, ngồi xuống cạnh cậu, tay cầm tay dạy Đổng Khoa Diệp viết chữ. Đầu tiên, nhất định phải dạy cậu viết tên của mình.
“Thầy à, vì sao lúc trước anh lại đặt tên này cho em? Có ý nghĩa gì sao?” Đổng Khoa Diệp hỏi, đây là một nghi vấn cậu đã giữ trong lòng rất lâu.
Kim Mậu ngây ra, sau đó giọng nói êm tai thốt nên lời. Chữ “Diệp”, ban đầu được mô tả như ánh lửa sáng ngời, sau đó lại được biến đổi thành nhiều ý nghĩa hơn, tượng trưng cho kiểu ánh sáng chói lọi.
Mà chữ “Khoa”, cũng có thể đại diện cho thân phận Corgi ban sơ của cậu, cùng là “Khoa”, sơ sinh rực rỡ.
“Khoa” và “Kha Cơ” (tiếng Trung của Corgi) cùng đọc là [Kē]
“Vậy tại sao lại họ “Đổng” ạ?”
Kim Mậu hiếm khi mỉm cười, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng: “Vì mẹ tôi mang họ này, tôi rất thích, hơn nữa cậu cũng hiểu chuyện nghe lời.”
Đổng Khoa Diệp ban đầu là sửng sốt, sau đó híp mắt cười tươi. Để bày tỏ cảm kích và thân thiết, cậu vẫn như những chú chó khác dán mặt vào sát Kim Mậu, sau đó thè lưỡi khẽ liếm hai má Kim Mậu.