Biên tập: Tinh Vũ
Không ngờ Đổng Khoa Diệp lại đột nhiên cởi áo, Kim Mậu hơi giật mình, mâu quang trong lơ đãng lướt qua, liền thoáng nhìn thấy bộ ngực phẳng lỳ trắng nõn của thiếu niên, cùng với hai cục nho nhỏ, phấn nộn…
Đổng Khoa Diệp tùy tiện gỡ cúc áo còn chưa nói, cậu cúi đầu, ý đồ kéo thắt lưng mình xuống, như thể đang muốn cởi quần.
Trong chớp mắt, trong đầu Kim Mậu hiện lên bộ dáng trần truồng lỏa thể của Đổng Khoa Diệp.
Anh mới gặp khi Đổng Khoa Diệp biến hóa, thiếu niên nằm sấp trên giường, tuy nhìn gầy yếu, trên da cũng có vết thương, nhưng từ cổ, hai vai, lưng cho đến phần hông, tổng thể cơ thể đều vô cùng xinh đẹp, bờ mông càng hoàn mỹ, chỉ sợ rất nhiều người mẫu nam còn thua kém.
Kim Mậu nhẹ nhàng đè cái tay không an phận của Đổng Khoa Diệp lại, nhanh chóng ngăn cản cậu: “Không được tùy tiện cởi quần áo trước mặt người khác, biết chưa?”
“Biết ạ.” Đổng Khoa Diệp vâng lời gật gật đầu, nhưng đáy mắt vẫn lộ ra vài phần nghi hoặc: “Nhưng mà, nhưng thầy không phải là người khác mà.”
Kim Mậu: “…”
“Sau này ở trước mặt tôi cũng không được.” Nét mặt Kim Mậu càng thêm nghiêm túc, “Quần áo bên trong của cậu cũng không được cởi, để tôi dạy cậu thêm một lần.”
Kế tiếp, Kim Mậu lại lấy một cái quần cỡ lớn với một cái áo khoác, tiếp tục giúp Đổng Khoa Diệp mặc vào, đến nỗi toàn thân Đổng Khoa Diệp phải bọc hai lớp, dày cực kỳ, may mà bây giờ không phải là mùa hè.
Kim Mậu kiên nhẫn mặc cho xong, nhưng anh tỏ ý mình không có nhiều thời gian như vậy, từ mai trở đi sẽ không tự tay giúp cậu nữa. Nếu Đổng Khoa Diệp còn chưa học được, thì sẽ để cậu học từ video, xem những người khác rửa mặt mặc áo quần như thế nào, còn đủ loại việc nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày nữa.
Cả quá trình Đổng Khoa Diệp đều ngoan ngoãn phối hợp, cũng tương đối nghe lời, đầu nhỏ gật tới gật lui.
Lúc trước cậu có bộ lông bao phủ, khỏi cần mặc quần áo, nhưng hiện giờ trần như nhộng, toàn thân trơn bóng, ngay cả sau mông cũng thế, quả thật không quá tiện.
Cho nên Đổng Khoa Diệp quyết định, dù sao bây giờ cậu cũng có tay có chân, mấy việc cỏn con đó phải nhanh chóng học được, ngàn vạn lần không thể làm phiền thầy Kim Mậu mãi, giữ lại ấn tượng ngốc nghếch cho thầy.Thông qua mắt nhìn và đánh giá, dựa theo chiều cao và trọng lượng cơ thể Đổng Khoa Diệp, Kim Mậu bảo Tiểu Hạ mua và bộ quần áo mới về.
Áo rất vừa người, chỉ có quần… hơi chật.
Đổng Khoa Diệp thử từng cái, hầu như cái quần nào cũng ôm quá chặt cái mông của cậu, cho dù là quần thể thao rộng thùng thình hay quần ngủ, đều bị cậu mặc thành quần bó sát người, thoạt nhìn hai chân dài nhỏ, mông cũng rất là vểnh…
Tiểu Hạ: …
Thiệt muốn chết mà! Cái mông bự muốn chết!
Kim Mậu khẽ nhíu mày, liền dẫn Đổng Khoa Diệp ra ngoài, cảm thấy tự mình dẫn cậu vào cửa hàng thử đồ vẫn tốt hơn.
Trước giờ vẫn luôn dưỡng thương, lâu lắm rồi Đổng Khoa Diệp mới ra khỏi nhà, huống hồ đây không phải là tản bộ loanh quanh trong tiểu khu như bình thường, sáng hôm nay, cậu dùng hai chân đứng thẳng, đường đường chính chính làm “người”, đi dạo trung tâm mua sắm, chọn lựa trong cửa hàng quần áo.
Đổng Khoa Diệp rất hưng phấn, nhưng nhìn Kim Mậu đội mũ đeo kính râm, bên ngoài cũng mặc một cái áo khoác cao cổ, che kín mít, có chút khó hiểu nói: “Thầy ơi, thầy sợ lạnh na?”
Kim Mậu khẽ lắc đầu, không giải thích nhiều, Tiểu Hạ thì quăng cho một ánh mắt ghét bỏ, lòng hắn nghĩ: Đứa nhỏ này sao ngốc dữ vậy? Không biết thân phận Kim Mậu đặc biệt, không thích hợp lộ diện trước mặt công chúng sao?
Trên đường mua quần áo, Tiểu Hạ đi theo sau Kim Mậu và Đổng Khoa Diệp, phụ trách xách bao lớn bao nhỏ.
Khi Kim Mậu đi thanh toán hóa đơn, Tiểu Hạ mắt sắc, chú ý thấy cái cổ có chút ửng đỏ của Đổng Khoa Diệp, hắn dừng bước lại, trong đầu lập tức chiếu một vài “đoạn phim hành động”, các loại hình ảnh bị sen sọt.
Tiểu Hạ xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, hảo tâm nhắc nhở Đổng Khoa Diệp che giấu một chút, đừng thể hiện quá.
Đổng Khoa Diệp rụt cổ, cười ngại ngùng: “Chắc do bị ma sát, ngực em đỏ cả mảng.”
Nói xong cậu liền sờ sờ ngực mình.
Tiểu Hạ: …
Tiểu Hạ:??!!
Đây là… bị răng của Kim Mậu mài mài hả?
Có lẽ cũng ý thức được lời này sinh ra ý nghĩa khác, Đổng Khoa Diệp lại bổ sung một câu: “Là bị áo ma sát, em ngại ngứa nên quen dùng tay nắm.”
Tiểu Hạ hoàn toàn không tin, quần áo trên người Đổng Khoa Diệp tận mấy trăm ngàn, chẳng phải làm ẩu, sao có thể ma sát làn da?
Chẳng lẽ da cậu giống đậu hũ, trà sữa trân châu à? Mềm mại, quý giá đến vậy sao?
Lúc này, Tiểu Hạ chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt Đổng Khoa Diệp đều vì che giấu.
“Vì em không có thói quen mặc quần áo.”
Tiểu Hạ:?!!
“Thầy dạy em mấy lần, nói về sau đều phải mặc quần áo cho tử tế rồi mới gặp người khác.”
Tiểu Hạ: …
Đủ, thật sự là quá đủ rồi!!
Tiểu Hạ không muốn nghe nữa, cũng hoàn toàn không muốn biết những chi tiết đó, hắn càng chắc chắn suy nghĩ của mình, thằng nhóc trước mặt mình chẳng biết xấu hổ là gì, không hổ là tiểu yêu nam có thể câu dẫn thầy giáo của mình!
Thấy Kim Mậu còn giúp Đổng Khoa Diệp chọn quần lót, trái tim Tiểu Hạ lại run rẩy!
Đờ mờ! Cưng đến mức nào luôn hỡi giời?
Tiểu Hạ thật sự không hiểu nổi, cậu nam mông mềm vểnh nhìn có vẻ thuần lương vô hại này, rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì?
Hắn càng ngày càng nhớ con Corgi kia, vô cùng ngóng trông nhóc tâm cơ gâu đó nhanh chóng trở về tranh sủng!
Trong cửa hàng bán nội y cho nam, Đổng Khoa Diệp nhìn trúng một cái quần lót tứ giác vàng kim, chộp trong tay nhìn trái nhìn phải, không nỡ ném đi.
Tiểu Hạ:???
Cái màu này căn bản chẳng người nào thèm mua, Tiểu Hạ sắp nhìn không nổi nữa, thẩm mỹ của thằng nhóc này độc quá trời!
Kim Mậu cũng khó nén sững sờ, có chút không xác định: “Tiểu khoa, cậu thích cái này?”
“Dạ dạ, em cảm thấy màu vàng óng ánh rất chói mắt, cũng rất hợp với thầy.”
Kim Mậu: …
Tiểu Hạ: …
“Thầy ơi, nếu không thầy cũng mua một cái đi? Chị gái nhân viên cửa hàng không phải có nói là mua nhiều chiết khấu nhiều sao, như vậy sẽ lời lắm đó.”
Kim Mậu: …