Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nơm nớp lo sợ cũng không hình dung nổi mấy ngày ta trải qua.

Ta mấy ngày nay quả thực là như chim sợ cành cong, nửa đêm canh ba cũng không dám ngủ, nghe thấy một tiếng động nhỏ bên ngoài, vội chạy tới chỗ Chi Nhạc một chút xem có phải lại muốn đi dán áp-phích hay không. Vừa thấy Chi Nhạc mang sách mới trở về, đã cảm thấy là PLAY BOY hoặc là Cách uốn nắn tâm lý bị biến đổi. Chú ý tới chỗ ấy có để VCD không tên, có phải phim con heo hay không. Thỉnh thoảng vào phòng bếp nhìn chén đũa có bị dán hình bán khoả thân đáng sợ hay không, lật xem toàn bộ báo chí và đánh không biết bao nhiêu cuộc điện thoại ý là chính mình muốn tìm một bác sĩ tâm lý nói chuyện tương đối thoải mái đến làm trò cho Chi Nhạc xem.

Ta hao hết tâm tư, không hề gặt hái lại còn sai lầm chồng chất.

Bình thường, giữa đêm khuya khoắt không dám ngủ khiến ngày hôm sau tinh thần ta không phấn chấn, không có khẩu vị ăn uống, làm bệnh đau dạ dày phát tác. Đêm khuya ánh đèn hôn ám và tinh thần rối loạn khiến ta đem nhà danh hoạ “Thiếu nữ bán khoả” nhìn thành áp-phích sắc tình mà Chi Nhạc dán, vừa cảm thán lần này Chi Nhạc có lòng trang hoàng rất tốt như vậy, vừa ném khung ảnh vào thùng rác. Tâm làm việc xấu khiến ta trong chốc lát không nhìn rõ kia đến tột cùng là PLAY BOY hay là sách giáo khoa của Chi Nhạc lập tức buộc chúng thành một đống mang đi đốt. Tâm lý thà giết nhầm còn hơn bỏ sót khiến ta trong phòng khách đem những VCD ta không biết tên lại thực ra là Lỗ Nhã Hạo đã phí hết tâm tư khó khăn lắm mới đoạt được từ tay bạn bè trong ban nhạc diễn xướg đều phá thành mảnh vụn. Cuối cùng khi đến phòng bếp kiểm tra chén đũa dĩa còn không cẩn thận làm vỡ không ít chén dĩa quý báu.

Một mảnh hỗn độn.

Ngày hôm sau, người làm vừa dọn dẹp mảnh vụn chén dĩa đầy đất và lau chùi tranh của danh hoạ bị ta nhẫn tâm ném vào thùng rác, vừa thán phục vị đại thiếu gia mới tới này có năng lực phá hoại. Lỗ Nhã Hạo khí cấp bại phôi cầm VCD bị bầm thây còn sót lại ở thùng rác, điên cuồng gõ cửa phòng ta, cái dáng vẻ phẫn nộ kia khiến ta không khỏi hoài nghi hắn là vì mấy cái VCD mà giết ta hay không. Gọi không ít điện thoại tìm không ít bác sĩ tâm lý hy vọng có thể giúp ta một tay lừa người, lại đổi lấy chỉ có câu ” Xin không cần đến sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của ta” sau đó chính là tiếng cúp điện thoại. Dù sao cũng vì ta mới tới Lỗ gia chưa được mấy ngày đã làm ra không ít trò mà lắc đầu than thở. Chỉ có Chi Nhạc tự tiếu phi tiếu nhìn ta, dường như mọi chuyện ta làm đều trong vòng dự liệu của hắn vậy. Hắn đi tới chỗ ta giơ tờ danh sách, dặn dò ta ngày mai trước khi hắn khai giảng nhất định phải làm xong hết. Ta vừa nhìn, tất cả đều là sách ta đã đốt, nhưng đặc biệt may mắn vì không có PLAY BOY và Cách uốn nắn tâm lý bị biến đổi.

Hiện đã đêm khuya, mọi thứ yên tĩnh, tin rằng trên dưới Lỗ gia đều đã đi vào mộng đẹp, chỉ có mình ta còn rục rịch.

Tối nay là đêm chót, chỉ cần ta có thể sống sót qua đêm nay, ngày mai Chi Nhạc vừa nhập học, ta lập tức được giải phóng. Hắn dù là còn muốn nhìn ta chằm chằm, trọ lại ở trường học hắn làm được gì ta chứ.

Nghĩ đến đây ta cũng không cấm kị mà cười như điên.

Vì để tránh cho lại xuất hiện tình trạng quẫn bách như mấy hôm trước, ta quyết định tối nay địch không động, ta không động, cả đêm cố thủ trước cửa phòng Chi Nhạc.

Bởi vì ta ngay từ đầu đã nghĩ ra biện pháp tốt mà dương dương đắc ý, nhưng vì trời lạnh và quần áo đơn bạc khiến ta lạnh cóng ngồi chồm hổm canh trước cửa phòng Chi Nhạc cảm giác mình giống như chó canh cửa. Khi không có việc gì làm ta còn bắt đầu nghĩ nếu ngày mai Chi Nhạc đi ra thấy cái dạng này của ta, với tính cách của hắn chính xác sẽ kêu:” DOG-DOG, RIGHT HAND.” Nếu là khi đó tới thật ta có nên đưa cho hắn một cánh tay phải hay không??!!

Ngay lúc ta đang ảo tưởng, cửa phòng Chi Nhạc mở ra. Trong nháy mắt ánh sáng trong phòng khiến mắt ta đau nhói, theo bản năng giơ tay che lại. Sau đó hai mắt dần dần thích ứng với mức độ ánh sáng, ta mới chú ý tới cơ thể to lớn đồ sộ của chi ở cửa làm tăng thêm không ít cảm giác áp bách.

Ta lập tức vội đứng lên, chột dạ nói:” Chi Nhạc, ngươi còn chưa ngủ hả….?”

“Đi vào.” Chi Nhạc lạnh lùng ném hai chữ, xoay người quay vào.

Ta đi vào theo sau đó thuận tay đóng cửa lại, đến mép giường ngồi cạnh Chi Nhạc. Sau đó Chi Nhạc lặng lẽ phủ thêm cái chăn, tiếp theo đưa cho ta ly sữa nóng.

Đây là lần đầu tiên từ khi ta vào Lỗ gia đường đường chính chính vào phòng Chi Nhạc. Luật sư đợi chúng ta hoàn hoàn toàn không biết mệt mỏi, gian phòng của chúng ta đều rất tốt, sân thượng riêng, toilet, gia cụ, đồ điện, mọi thiết bị hoàn chỉnh. Chi Nhạc đặc biệt thưởng thức khiến phòng của hắn thoạt nhìn có nhiều vị đạo tơ tằm ưu nhã.

Ta cúi đầu giả bộ uống sữa, trong lúc đó lại lén nhìn Chi Nhạc không ít lần, muốn nói lại không dám mở miệng. Mà Chi Nhạc cũng chỉ là lẳng lặng nhìn ta, không nói tiếng nào.

Yên lặng khiến bầu không khí trở nên xấu hổ.

“Sao còn chưa ngủ? Ngày mai phải đi học.” Cuối cùng ta phá tan trầm mặc, bằng không ta hoài nghi nếu thực sự đổi lại không nói câu gì sẽ ngồi đến sáng mai mất.

“Có một con chó ở ngoài cửa phòng ta không ngừng hắt xì hơi bảo ta ngủ làm sao?”

Chi Nhạc hơi động ngón tay, ta lập tức cúi đầu tiếp tục giả bộ uống sữa tươi.

Tiếp theo lại là một mảnh trầm lặng.

“Những cuốn sách kia …..Ta không có mua nữa đi?” Vẫn là ta đến mở miệng trước.

Chi Nhạc lắc đầu.

Sau đó ta lên tiếng:”A.” lại không nói cái gì nữa. Kỳ thực sách kia nhất định là ta không mua sai, bởi vì ta đã luôn luôn kiểm tra lại. Hỏi như vậy chỉ là muốn tìm đề tài mà thôi.

Lại là một mảnh trầm lặng.

“Ta học kỳ một này không trọ lại ở trường học.” Chi Nhạc đột nhiên nói.

“Vì sao?” Ta kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.

“Ngươi hỏi vì sao?” Chi Nhạc hỏi lại.

Ta thở dài thật sâu:”Chi Nhạc, xin lỗi. Kỳ thực ta vẫn luôn không có tìm bác sĩ tâm lý.”

” Ta biết.”

“Ta cũng biết là ngươi biết rồi. Chỉ có điều ta muốn chính miệng ngươi nói ra.”

“Ngươi cảm thấy ta như vậy rất nghê tởm sao?”

Chi Nhạc lắc đầu. Điều này làm ta rất bất ngờ.

“Vậy tại sao ta phải sửa đổi?”

” Ngươi là vì Phương Tuyển Quang mới trở thành cái dạng này đúng không?”

“Vấn đề này không quan trọng, quan trọng là…”

“Ta nghĩ quan trọng!” Chi Nhạc thái độ kiên quyết cắt đứt lời ta.

Ta bất đắc dĩ gật đầu, thừa nhận:” Chi Nhạc, ta không phải vì A Quang mà biến thành đồng tính luyến ái, quan trọng là …Ta hiện tại đã là loại này, cũng không phải nói hắn không thương ta, hắn bán đứng ta là ta có thể quay về yêu khác giới, ngươi hiểu chưa?”

Chi Nhạc không phản ứng lại, chỉ trầm mặt nhìn ta chằm chằm.

“Ta biết ngươi mong muốn ta có thể như người bình thường, ta cũng biết là mình khiến ngươi thất vọng, xin lỗi, Chi Nhạc, nhưng là ta…”

“Ngươi cái gì cũng không biết!”

Sắc mặt Chi Nhạc đột nhiên khó coi mà cắt ngang ta:” Ngươi chỉ biết ta là đang làm phiền ngươi, một chút cũng không biết ta vì ngươi nỗ lực có nhiều đáng giá hay không, không biết lòng người hiểm ác, không biết thói đời khó đi. Không biết ai đối tốt với ngươi, không biết ai đối tệ với ngươi! Ngươi cái gì cũng không biết!” Tiếp theo hắn dường như còn muốn nói điều gì lại giống như không biết mở miệng làm sao, cái tay ảo não phất một cái:” Quên đi, dù sao ta đây học kỳ một sẽ không ở ký túc của trường nữa, trước một tuần của học kỳ ta ở trường học có ba bốn ngày, ngươi lập tức biến thành bộ dáng này! Đều tại ta không trông nom ngươi thật kỹ, khiến Phương Tuyển Quang thừa dịp sấn vào! Nếu là ngươi muốn yên ổn một chút, tốt nhất đồng ý ta sau này không bao giờ ôm bất cứ hy vọng nào với Phương Tuyển Quang nữa.”

Trong nhất thời ta nghẹn cứng họng. Chính xác, nếu không phải Chi Nhạc vừa thi lên đại học chuyển tới trọ ở trường, bằng không với năng lực ngăn cản của Chi Nhạc, sự tình đêm hôm đó tuyệt đối không có khả năng phát sinh.

“A Quang trong lúc đó tới giờ vẫn không muốn ta.” Đây là sự thật, rất khó chịu nhưng ta phải thừa nhận. Ta vươn tay nắm lấy đôi bàn tay hơi lạnh của Chi Nhạc, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn:” Thật ra ta không phải cái gì cũng không biết, ngươi đối với ta rất tốt, cái này ta hiểu rõ.”

Không sai, người xấu đem đầu óc của ta nhìn thành túi cơm. Ta biết thấu lòng người hiểm ác, biết thế đời khó đi, cũng biết lòng dạ của A Quang xấu xa, ta cũng biết hẳn là nên buông bỏ đoạn tình cảm đơn phương này. Đúng là ta yêu cho nên mới khoan dung với hắn, ta vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần ta đối tốt với hắn, cuối cùng cũng sẽ có một ngày hắn bị rung động, sau đó vui vẻ cùng ta trải qua hết đời. Giống như truyện nhi đồng lúc thơ ấu.

Nhưng sự thật là không. Trong hiện thực, hắn không cảm động, ta bị phụ bạc.

Cho nên đầu của ta cũng chưa phải là túi cơm, chỉ là túi nước.

Chi Nhạc gần đây rất cưng chiều ta, hàn khí toàn thân hắn giống như cũng vì những lời này của ta mà tiêu biến, ngay cả ngữ khí cũng mềm nhũn ra:” Ngủ đi.” Mấy tối nay đều như kẻ cắp trong phòng đi đi lại lại, cũng đủ làm ngươi mệt mỏi.”

Ta cười khẽ:”Ngươi cũng biết mình hại ta thảm a.”

“Ai hại ngươi! Ngươi mới vừa rồi còn không phải nói biết ta đối với ngươi rất tốt?” Chi Nhạc vừa sửa sang lại giường chiếu vừa nói:” Tối hôm nay ngủ ở đây đi, chăn đều bị ngươi làm ấm rồi.”

“Được!” Ta nhanh nhẹn mà bò lên giường, nằm bên cạnh Chi Nhạc giục hắn mau tắt đèn. Ta đang mong đợi tối nay có thể an an ổn ổn mà ngủ ngon một giấc.

“Phải nhớ ngươi tối nay đã nói a! Không cho phép lại tìm Phương Tuyển Qung nữa.” Sau khi tắt đèn Chi Nhạc còn không quên nhắc nhở.

“Biết rồi…”

An tĩnh một lát:” Đúng rồi, ngươi và Lỗ Nhã Hạo là thế nào?!”

Trước mặt ta không được nói cái tên Hỗn Thế Ma Vương kia nữa a… Ngủ đi….Được không.”

Chi Nhạc cố chấp với A Quang đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của ta rồi, hắn vừa mới nói câu kia khiến ta cảm thấy trước đây hắn làm tất cả cũng là vì muốn ta rời khỏi A Quang. Ta biết Chi Nhạc ngay từ đầu cũng đã không thích A Quang, hoặc có lẽ là thời gian ta một lòng say mê Quang, Chi Nhạc cũng tiên đoán trước có ngày ta sẽ bị hắn phản bội. Ở trong mắt người khác, ta là anh trai ngậm đắng nuốt cay cung cấp sách vở cho em trai đi học, nhưng thực tế ta biết rõ Chi Nhạc vẫn luôn là người chiếu cố ta. Ngoại trừ đọc mấy cuốn sách, làm mấy phần công việc, cầm chút tiền ở bên ngoài về nhà, thì cái gì cũng không. Đúng là Chi Nhạc ở sau lưng vì ta mà chuẩn bị tất cả, hắn là trụ cột cho ta nghị lực và động lực. Sau khi mẹ qua đời, hắn là chỗ nương tựa duy nhất của ta.

Từ khi chuyển tới phòng mới, ta và Chi Nhạc lại chưa từng chen chúc ngủ trên một cái giường, ta nhỡ rõ vóc người của hắn còn rất nhỏ, rất thích dựa vào trong ngực ôm ta ngủ. Nghĩ không ra bây giờ vóc dáng của hắn đã to lớn nhưng thói quen vẫn là như vậy.

Tay của hắn rất nặng, ôm ngang ngực ta, đè ta không thở được. Nhưng vì quá mệt mỏi, ta đẩy tay hắn ra lật mình ngủ tiếp.

Lúc ta tỉnh lại đã là buổi trưa, trên bàn sách còn bày bữa sáng Chi Nhạc chuẩn bị cho ta, cũng lưu lại tờ giấy nhắc nhở ta nhớ uống thuốc. Hắn chăm sóc thường xuyên khiến ta cảm thấy khó chịu. Sau đó ta rửa mặt chải đầu, vui vẻ mang bữa sáng cũng là bữa trưa gồm cơm và thức ăn trên bàn ăn sạch.

Mấy ngày kế tiếp, Chi Nhạc vội vàng chuẩn bị bài vở học kỳ mới ở trường, mà ta cũng rất hợp tác ngoan ngoãn ở nhà, không làm ra bất cứ hành động nào khiến Chi Nhạc nghĩ ta còn nhớ tới A Quang, cho nên hành vi khủng bố cuối cùng cũng đứt đoạn.

Mặc dù như thế, nhưng thiên hạ vẫn không thái bình. Vì ta giả bộ dáng cho Chi Nhạc xem cộng thêm không có nói đến tài sản trong di chúc, ta đi ra ngoài làm thuê cho nên đó là lý do trong người không có xu nào, cơ bản ta ở đây gọi là bên trong lồng tre Lỗ gia, lồng tre có mã đẹp bên ngoài, bên trong lại rỗng tuếch, lại rất thích tranh đấu ác liệt, con chim hoàng yến thường cáo mượn oai hùm mà khi dễ ta-con chim sẻ hiền lành cam chịu. Đương nhiên ta đây là chim sẻ cũng không phải đèn cạn dầu, chúng ta thường vì chuyện lung tung lèo xèo mà thì thầm ầm ĩ ngất trời, thậm chí tung chưởng múa quyền, bất cứ kẻ nào cũng không có biện pháp ngăn chúng ta, bao gồm cả Chi Nhạc. Ta biết lúc mới bắt đầu Chi Nhạc còn hoài nghi có nên xen một chân vào giữa ta và Lỗ Nhã Hạo không, nhưng sau đó hắn cũng chịu không nổi tiếng cãi vã của chúng ta mà muốn nói mấy câu với tên khốn kia.

Lại nói tiếp sự kỳ quái, chúng ta vào Lỗ gia chừng mấy ngày, lại ngoại trừ tên Hỗn Thế Ma Vương kia, cũng không có thấy qua dáng dấp một chủ nhân gia. Ta từng trộm hỏi người làm chuyện bà chủ nhà này. Lý thẩm, một tôi tớ của chúng ta làm ở đây chưa từng nghỉ việc nói cho ta biết lão nhân gia nửa năm sau khi đuổi mẹ con ta đi, lập tức đưa Lỗ thiếu gia này mang về, không có nữ nhân gì. Ta cũng hỏi chuyện này với luật sư, hắn nói nữ nhân kia là một trong số người lão nhân ông ta bao dưỡng ở bên ngoài, sau khi chúng ta đi, cô ta dùng Lỗ Nhã Hạo đổi lấy không ít chi phiếu sau đó cũng không có xuất hiện nữa.

Tuy là Hỗn Thế Ma Vương rất đáng ghét. Nhưng ta nghe xong trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Xem ra chỉ cần là lão già kia có con trai, gặp gỡ cũng thấy là tốt. Chuyện mẹ hắn vứt bỏ giống như là tử huyệt của hắn, trách không được lần trước cãi nhau trong cơn tức giận ta hét to:”Sinh ra đứa con như ngươi, ta thấy mẹ ngươi thà sinh trứng!” Khi đó hắn vô cùng hung bạo, mắt đầy tơ máu, thiếu chút nữa phá huỷ Lỗ gia. Còn có lần trước “Ta là mẹ ngươi đã sớm lập tức ném ngươi, tránh cho sau ngày vì ngươi mà tức vỡ mạch máu” còn có lần trước nữa…

Ta kinh giác mình đã thất lễ, ta dù thế nào cũng là người có giáo dục đại học a, vậy mà lại như đàn bà chanh chua ngoài chợ mắng chửi công kích người thân. Ta càng nghĩ càng ảo não ôm đầu.

Ta có chút áy náy, nên đền bù, ta quyết định sau này ở trước mặt hắn sẽ không đề cập đến từ “mẹ” ” mẫu thân”.

Đương nhiên, bằng lái dạng dởm, miệng lại rập khuôn ầm ĩ. Tất cả vẫn như cũ.

Truyện Chữ Hay