Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vừa rạng sáng thứ hai, Chi Nhạc đánh thức ta dậy ở phòng khách, nói cho ta biết là đã đến lúc phải đi. Sau đó ta du hồn đứng dậy đầu suýt chúc xuống, bay tới toilet làm vệ sinh cá nhân. Lúc đi ra, Chi Nhạc đã mang hành lý của ta tới phòng khách, nói cho ta biết lập tức có thể đi.

Ta do dự một chút, hỏi: “Chi Nhạc, ngươi muốn trở về sao?”

Chi Nhạc lắc đầu một cái.

Sau đó ta lại nói:” Vậy chi bằng chúng ta chưa nên đi?”

Chi Nhạc gật đầu một cái.

Vậy là từng người chúng ta lại mang hành lý trở về phòng của mình.

Vừa vào cửa phòng, học phí học phí học phí, ta lại thấy bốn bức tường trắng tuyết dường như đều viết đầy hai chữ khủng bố này.

Chưa tới nửa giờ, ta như một con cá chết từ trong phòng bơi ra, gõ gõ cửa phòng Chi Nhạc, sau đó nói:” Hay là chúng ta đi thôi.”

Vì thế chờ Chi Nhạc lần nữa thu thập xong quần áo đã bỏ lại tủ đồ, chúng ta cũng không quay đầu, đi ra cửa.

Sáng chín rưỡi, lần thứ hai ta trở lại nhà cũ đã rời đi vài chục năm, phát giác một chút cảm xúc cũng không có.

Nhớ lại năm ấy tuổi, ta rời đi lúc còn trẻ, được mẹ kéo tay một mực đi về phía trước, nhưng là đầu không ngừng quay lại nhìn. Một khắc kia ta là hy vong cha có thể lao ra, gọi chúng ta về…

Đáng tiếc là không.

Nghe nói cô hồn có được dịp hoàn lương, nhất định phải đi qua một cây cầu, khi đi thì không thể ngoảnh đầu lại, bằng không cả đời cũng mãi không thể rời bỏ. Có lẽ ta chính là dính vào cái lời nguyền ấy, năm đó không ngừng ngoảnh đầu lại, đã định trước mười mấy năm sau ta còn phải trở về chốn cũ.

Sau đo chúng ta được người làm dẫn đường, trước tiên đi qua cổng hoa viên biệt thự, đi tới cổng nhà lớn. Cửa chính đẩy một cái ta lập tức thấy Hỗn Thế Ma Vương kia đang còn mặc đồ ngủ, uống sữa tươi, ngồi trên sa-lon đọc báo.

Dáng vẻ của hắn xem ra rất chuyên tâm, dĩ nhiên không có phát giác chúng ta đến. Sau khi hắn uống sữa tươi sẽ vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm vệt sữa còn vương trên môi, hoặc là khéo tay áo dài nhẹ nhàng chùi đi. Hắn kéo ống tay áo lên khi đó cổ áo lại vô tình mở ra, lộ ra bắp thịt rắn chắc và da thịt trắng như tuyết thấy không sót một cái gì, giọt nước ở hai bên tóc che sườn mặt thanh tú, chẳng khác gì một phen phong tình.

Vậy thì thật là một ngọn gió cảnh tuyến(), cả người hắn tản ra vẻ thanh nhã điềm tĩnh như hoa anh đào, lại có sự hung bạo khí lực kiên cường của kiếm đạo.

() biên giới chí tuyến.

Đó là hoa anh đào và vẻ đẹp kiếm đạo, ta lập tức bị mất hồn.

Nhưng mà phong cảnh này duy trì không được bao lâu, hắn rốt cuộc phát hiện ra chúng ta đến, ánh mắt từ nhu hoà nhìn chúng ta trở thành nửa con mắt. Hắn tiện tay ném báo sang một bên, cầm cái ly trên bàn đưa tới mép, mà cái loại ánh mắt bất thiện lại chưa từng rời khỏi chúng ta, khiến ta cảm thấy hắn không phải đang uống sữa mà là máu người.

Toàn thân ta lập tức băng lãnh dần. Thì ra không phải là hoa anh đào mà là hoa quỳnh. Nháy mắt rồi biến mất. Cũng không phải kiếm của võ sĩ, là giọt máu tử, là sát nhân vô hình ([ hàng nội địa linh linh thất] bên trong ‘Giết mạng người’… đổ mồ hôi….)

Ta hối không kịp, một tay nắm tay của Chi Nhạc bên cạnh, đôi chân lập tức theo bản năng nguyên thủy xông tới cửa chính. Hổ rơi xuống đồng bằng bị chó cắn, huống hồ con kia là dã thú từ âm phủ tới, còn chưa có được tài sản ta đã đi đời nhà ma trước rồi.

Nhưng mà đi chưa được vài bước, bỗng dưng lòi ra vị luật sư đoạt lấy hành lý trong tay ta, một tay nắm ta quay lại, miệng còn cung kính hỏi:” Lỗ đại thiếu gia, lạc rồi, bên kia mới phải bên kia mới phải ~!”

Luật sư mang hai con vịt chết chúng ta lần nữa vào nhà lớn, sau đó lập tức phân phó người làm mang hành lý chúng ta vào trong phòng, tiếp theo dùng sức ấn ta lên sa-lon, lại mời Chi Nhạc ngồi xuống, sau đó tự mình ngồi vào giữa.

” Ba vị Lỗ thiếu gia, sớm.” Luật sư lễ phép chào hỏi chúng ta.

” Luật sư sớm.” Ta và Chi Nhạc cũng lễ phép chào lại.

Mà Hỗn Thế Ma Vương kia cuối cùng cũng còn chút gia giáo mà gật đầu một cái.

“Chi Tín thiếu gia và Chi Nhạc thiếu gia, căn phòng ta đã sai người dọn dẹp xong rồi, hai người có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. Có gì cần thì tìm người làm, có gì không rõ hỏi Nhã Hạo thiếu gia, có cái gì không giải quyết được thì tìm ta.” Nói xong luật sư hai tay giơ lên một tấm danh thiếp ta vội vàng đưa hai tay đón lấy.

“Chi Tín thiếu gia trong khoảng thời gian ở đây phải bắt chặt thời cơ học quản lý tập đoàn Bình Ân như thế nào từ Nhã Hạo thiếu gia, sau đó thuận lợi kế thừa vị trí tổng tài. Nhã Hạo thiếu gia ngươi cũng phải dạy bảo Chi Tín thiếu gia thật tốt, cần thiết tốt nhất là giúp Chi Tín thiếu gia ở công ty an bài các chức vị ở công ty. Về phần học phí sinh hoạt của Chi Nhạc thiếu gia, ta chậm rãi sẽ cho người mang tấm séc qua, mong các ngươi yên tâm. Một năm sau, mỗi người sẽ thừa hưởng tài sản của mình, ta sẽ công đức vẹn toàn. Ở thời gian này, ta có nghĩa vụ và trách nhiệm chăm nom các ngươi, mong muốn các ngươi hiểu.”

Ta và Chi Nhạc gật đầu một cái.

“Hiểu thì tốt rồi, mong ba anh em các người có thể hoà thuận, ta đây coi như cũng không phụ lòng Lỗ lão tiên sinh. Ba người, đến bắt tay nhau đi?”

Luật sư tự cho là có thể bình ổn không khí mà vỗ tay tuyên bố, ta lại sắc mặt vặn vẹo khổ sở. Muốn ta và con quái thú kia bắt tay, hắn bỗng nhiên có vặn gãy tay ta không a??

Hai tay ta nắm chặt không chịu buông ra, nhưng trong chốc lát Chi Nhạc không do dự vươn tay về phía Hỗn Thế Ma Vương. Chi Nhạc lộ vẻ rộng lượng như vậy, cho dù ta hiểu rõ có bị cụt tay cũng không tránh được. Tay của chúng ta dừng lại trên không trung hơn mười mấy giây, Hỗn Thế Ma Vương phách lối lại chậm chạp cũng không động tĩnh.

“Nhã Hạo thiếu gia, bắt tay a bắt tay a!!” Luật sư đầy mồ hôi mà nhắc nhở.

Nhưng là tên khốn kia chỉ liếc mắt tới hai ta một cái, cũng không nói câu nào. Ngay khi chúng ta sắp hạ tay xuống, tên khốn kia lại không hiểu sao đưa cho ta và Chi Nhạc một ly sữa tươi và một lon bia.

Chúng ta ngẩn tò te, không cách nào hiểu nổi. Vội vàng nhìn luật sư, xem hắn có thể giải thích hành động kia của Hỗn Thế Ma Vương không.

Thế mà luật sư càng khẩn trương đến mồ hôi lại thêm tầng mồ hôi, hai tay mò khăn giấy lau lau. Bỗng nhiên, hắn bừng tỉnh đại ngộ vỗ hai đùi, vội vàng giải thích:” Chi Nhạc thiếu gia còn nhỏ, tuổi dậy thì uống sữa tươi là tốt nhất, Nhã Hạo thiếu gia đúng là quan tâm ngươi a. Mặt khác Chi Tín thiếu gia, ách… Nhã Hạo thiếu gia là muốn cụng ly với ngươi, cầu chúc các ngươi hợp tác vui vẻ!! Đúng!! Không sai!! Chính là nguyên nhân này rồi!! Nhã Hạo thiếu gia ngươi nói xem đúng không!!” Luật sư càng nói càng lớn tiếng, dường như khẳng định mình suy luận là đúng.

Ta càng nghe lại càng phải bội phục đến sát đất. Thật không hổ là luật sư, loại suy luận này cũng nghĩ ra. May là ta lúc trước không nghĩ làm luật sư, bằng không với tư chất của ta khẳng định sớm đóng cửa.

Ta nhìn lon bia trên tay kia, ta hầu như có thể dùng đạo đức cam đoan nó là có điều quái dị.

Nhưng ta còn chưa kịp nhắc nhở Chi Nhạc, một giây kế tiếp ta chợt nghe hắn ùng ục ùng ục uống sữa tươi trong tay.

Ta bị doạ đến thốt lên:” Chi Nhạc, sao ngươi uống?? Có thấy đau đầu không, có đau bụng không, có thấy choáng váng không?? Người đâu ~ nhanh gọi xe cấp cứu!!”

Ta nhảy dựng lên liều mạng điên cuồng gào thét, mà tất cả mọi người ngoại trừ Hỗn Thế Ma Vương, đều bị ta làm cho ù ù cạc cạc.

“Chi Tín thiếu gia Chi Tín thiếu gia, ngươi bình tĩnh chút bình tĩnh chút! Chi Nhạc thiếu gia còn rất tốt a!!” Luật sư vội vàng vỗ vỗ vai ta nói.

“Hả?” Ta tỉnh táo lại:” Chi Nhạc, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ly sữa này rất ngon, có muốn không?” Nói xong Chi Nhạc đưa cái ly cho ta.

“Tiết kiệm.” Ta đẩy ra. Biết mình làm trò cười cho thiên hạ, nhất là thấy vẻ mặt Hỗn Thế Ma Vương kia có nhiều hứng thú lại càng tức giận.

“Ha ha. Khẩn trương như vậy làm gì chứ? Ta hạ độc cũng sẽ không làm ở nhà mình, uống bia đi, Chi Tín ca ca!” Hỗn Thế Ma Vương đắc ý cười nói.

Ta nghe xong muốn tức không được, nghĩ cũng có thể là do mình thần kinh khẩn trương. Như vậy sao được a, ta còn phải chống đối với tên khốn này một năm a, mỗi ngày còn phải khẩn trương như vậy sao?

Nghĩ xong ta một tay giật lấy lon bia trong tay kia, nhưng mà một giây kế tiếp bỗng nhiên bia phun về phía ta làm toàn thân ta ướt nhẹp. Trong nháy mắt ta hoàn toàn ngây ngô, tiếp theo tức giận xông não, mặt đỏ lên. Điểm chết người là ta nghe thấy tiếng cười lớn không chút nào kiêng kị của tên đầu sỏ kia và tiếng cười nói khẽ thì thào xung quanh.

Luật sư không đếm xỉa đến rút ra một tá khăn giấy lau người ta, một tay cầm lon bia trên đất, một tay chỉ vào tên khốn đang cười nằm trên sa-lon quát:” Lỗ Nhã Hạo, ngươi đây là có ý gì!!! Ngươi là ý muốn ăn đòn phải không!!!”

Hô, ta nghĩ muốn xông lên thưởng cho tên khốn kia hai quyền, luật sư thấy lập tức ngăn cản, vội ấn ta về chỗ cũ, khuyên nhủ:” Chi Tín thiếu gia bình tĩnh chút bình tĩnh chút, đây nhất định là lỗi người làm, ai lấy lon này ra, ai!! Sao lại là hắn!! Chi Tín thiếu gia ngươi bớt giận a!! Bình tĩnh chút!!”

Một người làm nhút nhát đáp trả:”Lon bia này là thiếu gia tự mình lấy ra a…”

Ngay tức khắc, ta giận sôi gan, luật sư ngẩn người, tên khốn kia vẫn còn cười ha ha.

“Mẹ nó!! Ngươi rất vô lại!!!”

“Tỉnh táo một chút!!”

“Có bản lĩnh một mình đấu!!! Mẹ nó!!!”

Khẳng định có cơ hội, còn nhiều thời gian!! Thái giám ca ca, ta xin phép trước! Ha ha.” Nói xong tên khốn kia vừa cười đi lên lầu hai.

“Thằng khốn, ngươi đứng lại!! Ngươi đứng lại!!” Ta càng gọi hắn càng đi, cuối cùng nghe được tiếng đóng cửa, rốt cuộc ta cũng im lặng.

Nhưng ta còn tức phát run:” Lão nhân gia làm sao dạy dỗ ra đứa con như vậy a!! Hắn quả là ngay cả có cha sinh cũng không có mẹ dạy a!!”

“Chi Tín thiếu gia ngươi nhỏ giọng chút a, những lời này tuyệt đối không thể để cho Nhã Hạo thiếu gia nghe thấy a, từ nhỏ mẹ của hắn đã…!”

Luật sư nói chưa hết câu, trên lầu ném một lon bia xuống, vừa đúng đập phải đầu ta.

Toàn bộ im lặng.

“Lỗ nhã hạo!!! Ta giết ngươi!!!!”

“Chi Tín thiếu gia ngươi bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút a!!!”

” Nam kỹ chết bầm, ngươi lăn xuống đây, ngươi xem ta thế nào làm chết ngươi!!! Lăn xuống…”

“Ca.” Khi ta đang hăng say la lối, bỗng nhiên sau lưng bị vỗ nhẹ một cái, tiếp theo truyền tới tiếng của Chi Nhạc.

“Sao?” Ta khẩn trương xoay xoay người nhìn hắn. Không biết là sữa kia có độc không nữa.

“Sữa tươi này uống ngon thật.”

Nói xong, Chi Nhạc cầm ly sữa còn một ngụm đưa cho ta.

Ta mở miệng rất lâu không cách nào trả lời. Kỳ thực thời khắc đó ta thật muốn quỳ rạp trên mặt đất khóc giống, trở về tuổi.

Về đến phòng, chỉ sợ nước bia sẽ làm hư da dẻ, ta lập tức triệt triệt để để tắm một phát, sau đó ngồi trên giường lớn thoải mái càng nghĩ càng giận.

Lỗ Nhã Hạo ngươi tên khốn này, ta xem ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu, con cọp không phát uy xem ta là mèo bệnh chắc. Không sớm thì muộn kể cả vốn lẫn lời ta sẽ một lần trả hết cho ngươi!! Cứ chờ xem!!

Suy nghĩ, ta tâm không cam lòng không nguyện mà vứt khăn lông lau tóc trên mặt đất.

“Cộc cộc cộc.” Kế hoạch ta phải đối kháng như thế nào sau này với tên Hỗn Thế Ma Vương kia thì có người gõ cửa.

“Ai?” Ta cảnh giác mở cửa.

“Là ta.” Tiếng của Chi Nhạc.

Vì vậy ta vội vàng chạy đi mở cửa ai dè vừa mở cửa Chi Nhạc lại đưa cho ta một ly sữa tươi.

Ta thấy nó lập tức muốn nôn:” Không, ngươi uống đi.” Nói xong ta xoay người một cái bước nhanh lên giường.

Tiếp theo Chi Nhạc tiến vào tiện thể đóng cửa lại ngồi xuống cạnh ta.

Uống sữa tươi đi, ngày hôm nay ngươi không có ăn sáng nếu không uống lát nữa bệnh đau dạ dày lại phát tác.

“Không uống!” Ta dở tính con nít quay đầu sang chỗ khác. Ta bây giờ thấy ly sữa lập tức khó chịu, thấy bia liền muốn tức giận, thấy Chi Nhạc lại càng giận!!

Tên khốn kia, ban đầu đã cho Chi Nhạc ấn tượng tốt hại ta mới vừa rồi bị hắn khi dễ. Thế mà lại chê ta ầm ĩ, một ly sữa tươi chạm tới miệng của ta!!

“Ngươi còn chưa uống?”Chi Nhạc dựng thẳng lông mày, trong giọng nói không vui rõ ràng mang theo tính chất đe doạ.

Ta nghe lại càng tức giận, rõ ràng là ngươi không đúng bây giờ lại dám dùng loại giọng này với ta?! Ta mở miệng lập tức muốn rống, nhưng đột nhiên ta nghĩ không cần thiết vì một chuyện nhỏ lại đi mâu thuẫn với Chi Nhạc, vì thế ta tâm không cam tình không nguyện, nhận lấy ly sữa tươi ngoan ngoãn uống.

“Có phải ngươi lên giường với Lỗ Nhã Hạo rồi?”

Bỗng nhiên Chi Nhạc nói làm ta kinh ngạc, xém chút bị sữa tươi trong miệng làm sặc gần chết. Ta đỏ mặt, ho khan sau đó giả bộ bình tĩnh nói:”Cái gì lên giường? Chi Nhạc, Ngươi…. Ngươi không cần đoán loạn a!!”

“Vậy sao ngươi vừa mới mắng hắn là kỹ nam tử, còn nói muốn làm chết hắn?” Ánh mắt Chi Nhạc bắt đầu bén nhọn.

“Ta…Ta…” Ta bắt đầu luống cuống chọn từ:” Kia… Nam nhân cãi nhau đương nhiên là như vậy rồi, ta nói như vậy sao, ta cũng không rõ lắm!!”

Xấu lắm, ta quyết định dùng chiêu này.

“Ta nghe được rõ ràng, nhất là ngươi vừa mới vào nhà đầu tiên đã dáng vẻ si mê chuyên chú nhìn hắn, ta thấy vô cùng rõ.” Vẻ mặt Chi Nhạc giống như không cho ta phủ nhận nữa.

Thì ra…Thì ra là ánh mắt của ta phản bội lòng ta!! Nhưng mà vẫn là quyết định nói dối. Hơi có chút suy nghĩ liều chết cũng không nhận, huống hồ ta với hắn thực sự không làm đến bước cuối cùng.

“Ta thế nào si a!! Ta… Ta gặp nhiều nam sinh so với hắn đẹp hơn, cả đại đội nam sinh xinh đẹp đang chờ ta…” Thấy Chi Nhạc nhanh chóng đen mặt, ta lập tức biết mình đã nói sai mục tiêu, vội vàng dừng lại, nhưng chắc là đã chậm.

Ta quả thực là tự tạo nghiệt a, vậy mà ngốc đến hồ hồ đồ đồ!!

“Ngươi còn đi gặp bác sĩ không?”

Giọng của Chi Nhạc đã lạnh đến cực điểm, ánh mắt hắn lạnh băng làm ta như ngồi lên thảm châm.

Ta lập tức gật đầu như giã tỏi.

“Được! Lần sau ta đi cùng ngươi!” Nói xong Chi Nhạc cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, sau tiếng đóng cửa rầm mạnh hắn đã biến mất trước mắt ta.

Thấy cửa phòng đến giờ còn rung, ý nghĩ duy nhất của ta là tìm cái cuốc chim, sau đó đào cho mình một phần mộ yên nghỉ!

Trời ạ!! Ta bây giờ khác gì tự chui đầu vào rọ??!! Ta giống như đã linh cảm tương lai phía trước một mảnh đen tối, con đường lắm tai ương.

Ta thực muốn ôm đầu khóc lóc, có thể trách được ai?? Cũng chỉ có thể trách mình, một lòng đối phó tên Hỗn Thế Ma Vương, quên mất bên cạnh đã có một Khuy Tâm Nhân Vương đáng sợ.

Nghìn vạn lần không nên xem thường Chi Nhạc, trình độ kinh khủng của hắn hoàn toàn không thua gì Hỗn Thế Ma Vương Lỗ Nhã Hạo kia. Dù sao hắn không màng danh lợi, ánh mắt rong trẻo lạnh lùng dò xét ý nghĩ riêng tư của người khác, sau đó hành động.

Hành động chính là bắt đầu sự kiện kinh khủng.

Một lần hành động kinh khủng nhất? Ta ngẹo đầu nhớ lại chuyện nhiều năm trước.

Ta nhớ được lần nọ, lần đầu tiên cãi nhau với A Quang, vì một nữ nhân, chúng ta nháo rất lớn.

Khuya về nhà, ngồi trước bàn đầy cơm, ta không có khẩu vị. Rất lâu không động đũa, Chi Nhạc cũng không ăn bất kỳ cái gì.

Cuối cùng, ta khẽ động khoé miệng miễn cưỡng cười nói với Chi Nhạc:” Ta đã ăn xong, bây giờ thực sự không ăn được, sau đó tìm một cớ, nói là hiện tại muốn đi ra ngoài có chuyện quan trọng, nhanh chóng đi ra ngoài.

Ta vốn là muốn đi ra ngoài thả tâm một chút, nhưng đúng là ông trời có đúng là tốt hay không khiến cho ta thấy A Quang và nữ nhân kia đi qua, trong lòng nổi lửa đố kỵ, vừa vặn có một MB đến bắt chuyện, thế là như vậy thật khéo giúp, ta không nghĩ ngợi liền kéo MB kia đến chỗ tối thoả thích phát tiết.

Lúc ta dục hoả và giận dữ cháy đang thịnh vượng, ta lại nghe được MB bị ta đè trên tường cười nói:” Hì hì, tiểu đệ đệ, quan tâm nhìn là có ý gì, qua đây chơi cùng a~.”

Ta kỳ quái, nhìn về hướng MB kia nói. Vừa nhìn, ta giống như thấy đầu mình bị một đòn nghiêm trọng của vật cứng, sau đó vật thể trước mắt đều quay cuồng một mảnh mơ hồ. Chỉ có ta thấy rất rõ ràng Chi Nhạc kia mặt không biểu tình.

Khiếp sợ, hoảng hốt, ghét bỏ, buồn nôn, vân vân, trên mặt hắn không thấy được cái gì.

Biểu tình của hắn như khúc gỗ đứng đó, như nhìn hai con chó đang giao hợp, không kinh ngạc chút nào và thái độ tự nhiên.

Hắn đi tới chỗ ta, ta lập tức buông MB trong ngực ra, vội vã chỉnh lý lại quần áo xốc xếch trên người.

Chi Nhạc đứng trước mặt nhìn ta không nói lời nào.

Ta rối loạn dè dặt, thấp thỏm mở miệng:” Chi Nhạc, ta…Sao ngươi lại ở đây… Ta….”

“Ta tới tìm ngươi nói chuyện gấp, thấy ngươi đang bận như thế này đúng là còn thật sự quan trọng hơn chuyện ta định nói.” Nói xong Chi Nhạc lôi ra một chai sữa tươi trong túi, chọc ống hút, còn nói:” Ta biết ngươi chưa ăn cơm, sợ ngươi bụng rỗng đi uống rượu, dạ dày lại chịu không nổi.”

Trên mặt ta đỏ một mảng, một mảng, tay run run nhận lấy sữa, cúi đấu uống giống như đang uống thạch tín.

MB bên cạnh như con bạch tuộc bám lên người Chi Nhạc nhạo báng:” Tiểu đệ đệ, các ngươi quen nhau? Ha ha, vậy thì càng tốt, có muốn chơi với nhau không, giá cả vẫn vậy.”

Ta nhìn mà lòng như lửa đốt, đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng Chi Nhạc lại cản:”Làm sao? Ngươi không phải mới vừa nãy rất cần hắn sao?”

Mặt của ta lại đỏ bừng một mảng.

Chi Nhạc nhìn dáng MB kia một chút:” Không tệ a, so với Tuyển Quang xinh đẹp hơn. ”

Lòng ta cả kinh, hắn….Hắn biết ta và Quang…

“Giá của ngươi bao nhiêu?” Chi Nhạc hỏi MB.

“Ta giá .” MB tự hào nói.

“Được! Ta cho ngươi đủ , ngươi đối với anh ta thật tốt đi.” Nói xong Chi Nhạc kín đáo đưa cho MB kia một sấp tiền mặt sau đó bỏ đi.

Ta vội vàng theo sau. MB bên cạnh lại như tảo nước quấn lấy, không dễ dàng đẩy hắn ra, mau đuổi theo.

Trên đường cái bóng đêm u ám, ta thấp tha thấp thỏm theo sát phía sau Chi Nhạc.

Đang đi, hắn bỗng nhiên dừng lại, ta vội vàng như đạp phải mìn sau đó nhảy lui mấy bước, hắn vừa xoay người, ta đi giật lùi lại mấy bước.

“Có phải Phương Tuyển Quang biến ngươi thành dạng này? Ánh mắt Chi Nhạc lạnh như băng giống như bắn ra tên lửa, ta sợ không biết trả lời như thế nào.

Chi Nhạc nhìn dáng vẻ ta tay chân luống cuống, lại nói:” Ngươi… Ngươi vẫn là nam đi?”

“Đương nhiên!” Lần này ta nói. Vô luận ta tinh thần xác thịt, phía trên dưới trái phải đều vẫn là đàn ông. Dù là đồng tính luyến, ta cũng sẽ không biến thái đến đi chuyển giới.

Chi Nhạc nghe xong, sắc mặt hoà hoãn một chút:” May mắn, trong lời nói vẫn còn là nam nhân, hẳn là rất dễ uốn nắn lại.”

Nói xong Chi lại xoay người đi về phía trước.

Chỉ có riêng ta ngốc tại chỗ, nghe xong ngẩn người một chút. Hoá ra…Hoá ra hắn hỏi ta là công hay thụ. Kỳ thực trong cái vòng này không cố định vị trí, nhưng ta biết muốn bảo toàn sinh mệnh thì tuyệt đối không đủ khả năng đi nói với Chi Nhạc.

Vốn là đêm hôm đó ta đã trải qua vạn phần khó khăn, sáng ngày thứ hai ta mới biết thì ra hôm nay tai vạ mới bắt đầu.

Sáng sớm thức dậy, ta phát hiện gian phòng mình dán đầy áp-phích AV nữ minh tinh gợi cảm Hương Cảng. Lại càng sợ hết hồn vội vàng chạy tới phòng khách phát hiện cũng dán đầy Nhật Bổn, đến toilet làm vệ sinh cá nhân phát giác là Mỹ quốc, tiếp theo ở bếp là Anh quốc, ngay cả sân thượng cũng có Châu Phi.

Ta thấy mà ngốc lăng, như cây gậy trúc bất động ở phòng lớn lúc lâu.

“Mau rửa mặt ăn sáng.” Chi Nhạc bỗng nhiên bưng bữa sáng xuất hiện sau người ta, ta lại càng sợ, vội vàng chỉ áp-phích trên tường hỏi:” Sao … Sao…”

“Không thích sao?” Chi Nhạc trừng mắt nhìn chằm chằm ta.

Ta lập tức vội vàng lắc đầu. Trời ạ, thử hỏi ta sao nói không thích đây? Nếu ta nói không thích lại không biết hậu quả là thế nào.

Trong lòng ta điên cuồng rơi lệ, vừa nhắm mắt vào toilet vệ sinh cá nhân, đi tới trước bàn cơm, đối diện với bát mì thịt bò ngây người ra.

Mì thịt bò hoàn toàn không vấn đề, vấn đề là cái bát, nơi đó in hình bộ ngực nữ minh tinh nửa lộ phải không, dáng dấp liêu nhân hướng về phía ta.

Ngay cả chiếc đũa cũng in ảnh hai tiểu nữ sinh.

“Sao còn không ăn? Mau ăn a!” Chi Nhạc trừng ta thúc giục.

Xem một chút phía trước mặt bát này xuân sắc ngập tràn, lại nhìn bát trước mặt của Chi Nhạc trắng như tuyết không có gì, sau đó lại nhìn vẻ mặt Chi Nhạc, cam chịu thở dài.

Đến tối ta trì trệ không dám về nhà, nhưng tránh cũng không nổi.

Qua mười một giờ, ta đoán khả năng Chi Nhạc đã ngủ rồi, mới như con chuột lén lén lút lút chạy về nhà.

Ta chạy vào phòng thành công, nghĩ đã qua ải, ai dè lập tức có người gõ cửa.

Ta đi mở cửa, Chi Nhạc đưa cho ta một cái điều khiển rồi trở về đi ngủ.

Ta cảm thấy kỳ lạ, cầm điều khiển hướng TV bấm, trong TV lập tức phát hình ảnh xuân sắc tuấn nam đang rút ra cắm vào bên trong mỹ nữ, ta thấy choáng đầu phồng não, lúc quay người lại muốn về phòng ngủ thì phát hiện cửa phòng đã khoá.

Ta vô cùng bất đắc dĩ ngồi trên sa-lon quan sát, chờ trời sáng. Bỗng phát hiện bên cạnh có một đống sách lớn, nghĩ xem sách giết thời gian, vừa nhìn như thế nào lại là Cách uốn nắn tâm lý bị biến đổi, một đống PLAY BOY.

Loại trạng thái này duy trì hai ngày cuối tuần, ta đã có xúc động muốn nhảy lầu.

Có một đêm, hiếm khi ta và Chi Nhạc ở nhà không có gì đặc biệt như bình thường ăn cơm.

Hắn thình lình hỏi:” Cảm giác gần đây thế nào?”

Vô cùng xui xẻo!! Ta muốn mới như vậy, đương nhiên là không thể. “Bình thường.” Ta thở dài nói.

“Bình thường?” Chi Nhạc ngây ra một lúc, tiếp tục lẩm bẩm:” Xem ra ta càng phải gắng sức mới được!!”

“Không!!!!” Ta sợ nhảy dựng, sau đó thấy Chi Nhạc bên cạnh lại càng hoảng sợ, vội vàng ngồi xuống nhẹ giọng nói:” Chi Nhạc, thực ra ta đã tốt hơn rất nhiều!”

Chi Nhạc hoài nghi nhìn ta.

Ta lập tức lấy hồ sơ bệnh lý ở phòng khám bác sĩ tâm lý từ túi xách công văn:” Bởi vì gần đây ta đang nhờ bác sĩ tâm lý!! Người này rất giỏi!!!”

Chi Nhạc nhận lấy xem một chút, sau đó cau mày. Chữ bác sĩ đều là Vô Tự Thiên Thư, ta khẳng định Chi Nhạc xem không hiểu mới đưa cho hắn xem.

Chi Nhạc tuỳ tiện lật lật hai cái, lại hỏi:” Đây là bệnh án của bác sĩ tâm lý? Ta cũng không rõ hắn viết cái gì.”

“Đương nhiên a, đây không phải là viết bốn chữ “Phòng khám tâm lý” sao? Ngươi xem có cái gì kỳ quái không hiểu sau này học y là biết ngay.”

Chi Nhạc trầm mặc một chút, sau đó chỉ vào cái tên kia nói với ta:” Ở đây tại sao lại viết Trần Tiểu Tín?”

“Tới bác sĩ tâm lý tất nhiên không thể nói tên thật a!!” Ta còn nói.

Chi Nhạc vẫn bán tín bán nghi cầm bệnh án trong tay hồi lâu, nhưng lại nhìn không ra đầu mối gì.

Hồi lâu hắn nói:” Sau này ta cũng phải làm bác sĩ mới được.”

“Hả?” Ta trợn to mắt.

“Ăn.”

Ngày thứ hai, ta vô cùng vui mừng vì phòng của ta, phòng khách, bếp, toilet, thậm chí sân thượng những áp phích nữ minh tinh đất Hương Cảng, Mỹ quốc, Nhật Bổn, thậm chí Châu Phi biến mất không tăm hơi. PLAY BOY không thấy, tượng xanh sắc tình cũng chẳng biết mang đi đâu, chỉ có mấy quyển sách Cách uốn nắn tâm lý bị biến đổi vẫn còn xếp trong một góc nhà.

Ta dứt khoát phải cảm tạ trời đất, cảm tạ Bồ Tát, cảm ơn vị đồng nghiệp của ta có chứng uất ức, cũng cám ơn sự thông minh của ta mà lấy được bùa cứu mạng ấy.

Không phải mấy ngày nữa ta có lẽ sẽ chết vểnh kiều, sau đó ở trang đầu báo XX:” Manh mối duy nhất nghi ngờ chính là vì trong nhà có quá nhiều đồ vật sắc tình, vì thế nam sinh tinh thần hưng phấn gây mất máu chết bất đắc kỳ tử. Sáng nay thi thể trần truồng trong nhà, cứu ra ngoài, sau đó chứng minh cấp cứu không thành, ngoại trừ em trai tâm tình kích động, không ngừng nói là do chính mình hại chết anh trai, nhân viên y tế vội vàng tiến lên khuyên bảo……”

“Ha ha…Thảm, lần này ta thảm…”

Ta vừa hồi tưởng vừa chảy mồ hôi, vừa cười khổ vừa khóc rống.

Mấy năm trước ta thành công tránh được một trận thảm kịch, lần này Hỗn Thế Ma Vương thêm Thiết Tâm Nhân Vương, ta còn không chết?

Cuộc sống của ta phải trải qua như thế nào a~!

Truyện Chữ Hay