Đồng hồ treo tường chỉ giờ phút buổi chiều, ta ngây ngốc nhìn một đống văn kiện trước mặt, cũng không có sờ đến chúng, tưởng tượng một hồi thì Lỗ Nhã Hạo tới muốn ta báo cáo kết quả công việc thế nào lại xoắn xít thành một trận mắng lớn.
Tục ngữ nói rất đúng, người nghèo trí ngắn. Ta buồn rầu xoa xoa huyệt Thái Dương, cam chịu số phận lấy ra văn kiện đơn giản nhất dễ dàng nhất đã hoàn thành để trước mặt, đầu tiên là nhét vào miệng Hỗn Thế Ma Vương để cho hắn ít giống đôi câu.
Ta vẫn có chút làm việc năng suất, tối thiểu lúc tan làm ta có thể đuổi kịp một phần viết ngoáy không có tính toán xây dựng từ bản phác thảo, thời điểm đi tới trước cửa phòng làm việc của tổng tài hít sâu một hơi, sau đó không sợ hãi mà giơ tay nhanh nhẹn dùng sức gõ.
Nhưng ngay lập tức ta hối hận. Thực sự là cái này không có triển vọng, ngay cả chính ta cũng không biết nó là cái gì, lát nữa Lỗ Nhã Hạo mà xem có phải như núi lửa lập tức phun trào dìm chết ta a?
Không được! Thông minh như ta có thể nào chịu chết a? Cái chết xấu xí làm sao phù hợp với khí chất thiên tài nghệ thuật của ta? Cần phải biết rằng ta gần đây chú trọng nghệ thuật hoàn mỹ lần sau có cơ hội sẽ quay trở lại chết một chút. Suy nghĩ xong, ta vừa muốn xoay người rút lui nhưng bên trong lại lập tức truyền ra tiếng nói của Lỗ Nhã Hạo: “Tiến vào.”
Ta cam chịu bất hạnh mà thở dài một cái. Là ý trời, là ông trời muốn ta ở xã hội này chết trẻ dưới tay Ma Vương. Ta vô lực phản kháng.
Ta đẩy cửa đi vào, nơm nớp lo sợ đưa văn kiện cho hắn, chờ hắn nổi cơn tam bành, nhưng mà vẻ mặt của hắn mệt mỏi sau khi nhận lấy lại ném lên bàn: “Được rồi, lát nữa ta xem.” Sau đó lại xoay ghế, lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Ta kinh ngạc một hồi, nhưng ngay sau đó hiểu rõ. Một vài lời, một vài chuyện, một vài người, một khi lơ đãng sẽ bị hấp dẫn, cần an tĩnh một mình ngẫm lại.
Ta không lên tiếng, đần độn mà ở đứng chỗ cũ.
Ta nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy ban đêm nơi xa xa xuất hiện một mảnh đỏ rực. Ánh chiều tà như máu, chúng ta mang tâm sự riêng. Dư quang chiếu tới khuôn mặt trẻ tuổi của chúng ta, lộ ra dũng khí không phù hợp với tuổi tác lăn lộn của chúng ta. Đột nhiên ta cảm thấy khó chịu, chúng ta cũng không phải là tưởng nhớ tuổi tác. Hẳn là khi ta ở đỉnh cao sự nghiệp, hắn chắc là lưng đeo cặp xuất hiện ở sân trường đại học vô lo vô nghĩ.
Nhưng mà bây giờ chúng ta thẩn thờ ở tầng thứ , hồi tưởng những vướng mắc không rõ, được ánh tà dương chiếu đến đỏ hồng khắp cơ thể, cùng nhau nhìn về chân trời sắc đỏ từ từ biến mất, từ từ bị ăn mòn.
Là con người và sự tình, là thống khổ và quá khứ, khiến chúng ta già đi một chút.
Cùng người lưu lạc thiên nhai. Ta đột nhiên nhớ tới những lời này, nhưng lại nhanh chóng không nhịn được mà cười khổ.
Nghĩ không ra có ngày ta sẽ lấy những lời này dùng cho bản thân mình và hắn.
Có lẽ tiếng cười khẽ của ta kinh động đến hắn, hắn đột nhiên xoay đầu lại, phát hiện ra ta vẫn còn ở đây.
“Còn có chuyện gì sao?” Hắn hỏi.
” Hả?” Ta đây mới bỗng dưng giật mình phát giác bản thân là một vật sống còn tồn tại, nhưng ta lại không muốn rời đi ngay bây giờ, quyết định chơi xấu ăn vạ:”Không a.” Nói xong, ta dứt khoát đi tới bên song cửa dựa vào cái tủ sách lớn ngồi xuống:”Cũng đã tan làm. Thư ký của người cũng đi rồi.”
Lúc này hồn hắn mới trở về, vội vàng nhìn đồng hồ trên tay: “Cái gì? Đã giờ?” Hắn một tay chống đỡ cái đầu đau nhức, giống như lúc này mới phát giác mình đã dùng toàn bộ buổi chiều nay để đờ đẫn, văn kiện trên bàn đến bây giờ vẫn nguyên si. Hắn tay chân luống cuống lật xem văn kiện trên bàn, chỉ chốc lát sau lại như phát hiện ra văn kiện không cần dùng lại thở dài nhẹ nhõm ngồi lên ghế xoay. Sau đó cùng ta bốn mắt nhìn nhau, phát hiện ra ta vẫn còn ở đây.
Hắn ngạc nhiên, giống như đoán được ta vì sao lại thà chết không đi như thế nói: “Ta, ta bây giờ không có về nhà. Nếu như ngươi làm xong rồi, thì về trước đi.”
Ta đột nhiên cảm thấy cái bộ dạng này của hắn quả thực khả ái, cố thưởng thức, quên đáp lại.
Hắn thấy ta nhìn hắn không nói gì, lại lập tức suy nghĩ một chút, tiếp theo lại bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “Ngươi không có tiền đón xe? Ta cho này.” Nói xong, hắn lục lọi hồi lâu rốt cuộc móc ra ví tiền vội vàng ném tới chỗ ta.
Sau đó ta vươn tay nhận lấy ví tiền, vẫn thờ ơ ngồi ở chỗ đó. Ta chính là không muốn đi, ta lại muốn chết ở chỗ này.
Hắn nhìn bộ dáng vô lại của ta một chút, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra việc ta vẫn một mực ở đây đến tột cùng là ý muốn thế nào, cuối cùng không có biện pháp hắn lôi điện thoại ra vừa ấn vừa nói:”Quên đi, ta gọi tài xế tới đón ngươi.”
“A? Không cần.” Ta lớn tiếng thốt lên ngăn lại. Khi hắn nghi ngờ nhìn ta, ta lại như sợ chuyện bị bại lộ mà lập tức lấy một cái cớ lấp liếm:”Ngày hôm nay, tối nay Chi Nhạc có khoá học, ta trở về sớm như vậy cũng là không có việc gì. Vậy…. Vậy còn không bằng ở chỗ này cùng ngươi.”
Hắn nghe xong cảm thấy buồn cười đặt cánh tay lên mặt bàn, tự tiếu phi tiếu nhìn ta: ” Ngươi cũng sợ cô đơn?”
Ta cười:”Ta cũng là con người mà.”
Hắn nghe xong, lại cười. Lại tiếp tục lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc một lúc cuối cuối cùng mở miệng:” Ngươi sẽ tới bữa tiệc sao?”
Hắn hỏi chuyện này cũng là trong vòng dự liệu của mình, ta đáp:” Sẽ a.”
Hắn quay đầu nhìn ta, ngạc nhiên vì ta lại có thể trả lời dứt khoát như vậy:”Cho dù hối hận?”
Ta vừa cười:” Còn ngươi? Ngươi nghĩ sau khi thấy người đó có hối hận không?”
Hắn vừa thấy ta kéo đề tài này đến trên người mình, ngay lập tức tránh né tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Ta chỉ có một mình nói tiếp:” Đối với hắn, ta đã không có cái gì khả năng hối hận rồi.”
” Nếu như …” Hắn muốn nói còn dừng lại:” Nếu như ngươi làm một chuyện trong lúc đó có thể đoán trước kết quả thì thật tốt biết bao. Không hề hối hận, không hề tiếc nuối, cũng không nhất định ở một lần gặp mặt đối phương khắc sâu trong lòng mình.”
“Con người luôn luôn trải qua hối hận tiếc nuối mới có thể trưởng thành. Sách giáo khoa tiểu học có nói trên đời này hối hận không ăn được, cho nên con người phải học kiên cường.”
“Còn ngươi? Ngươi có đủ kiên cường sao? Kiên cường đến có thể lần thứ hai đối mặt người kia?”
Ta không đáp hỏi lại:”Vậy còn ngươi? Bây giờ còn khả năng đối mặt người kia?”
Hắn cười, châm chọc:”Sao không thể? Đã qua nhiều năm như vậy cho dù bây giờ ta đứng ở trước mặt nàng, cũng chưa chắc có thể nhận ra ta là ai.”
“Bạn trai ngươi vô tình như thế sao?” Ta không tránh khỏi khó chịu.
“Cái gì bạn trai? Hắn quay đầu lại nhìn ta kì quái.
Ta ngây ra một lúc, liền phát hiện:” Bạn gái ngươi vô tình như vậy sao?”
Hắn nghe xong cười hướng ta nói:”Đầu của ngươi cũng chỉ có ái tình nam nữ sao?”
Nam nữ? Ta giật mình sau đó là một hồi cười khẽ.
Ta ở trên bàn tuỳ ý lấy một món đồ giả bộ làm tỉnh tâm tình đùa bỡn:”Đúng rồi, đi tới Cách Tử Lãng rồi sao? Nghe nói bar ở đó rất được.”
“Cách Tử Lãng? Không hề. Ở đâu?”
Ta nhìn từ trong ánh mắt hắn không ra bất kỳ yếu tố nguỵ trang nào. Ta mưu kế thành công mà cười:” Đường Đào Kim. Là một nơi có nhiều Gay rất nổi tiếng đi. Có thể nói là nổi danh gần xa.”
Lời vừa ra khỏi miệng hắn liền biết mình trúng kế. Ngay tại chỗ bị ta đoán được khiến cho sắc mặt của hắn thoáng cái kém hẳn, hắn có chút đề phòng trừng mắt nhìn ta.
Ta cảm thấy buồn cười:” Ngày đó tuyến bố di chúc ngươi mới biết tài sản của mình không bằng một phần hai của ta, lửa giận bốc đầu, lại điều tra ra ta là một người GAY, cho nên ngày đó người tới bắt chuyện với ta trước tiên muốn cho ta khó xử, không nghĩ tới mình bị đè, có đúng hay không?”
Vẻ mặt của hắn nhanh chóng đen đi càng khẳng định suy đoán của ta là không sai. Nhưng hắn vẫn như con vịt chết mạnh miệng:” Cho dù là không yêu đồng tính, ngươi làm sao biết ta không phải là một người song tính. Tối thiểu gần đây ta coi trọng Chi Nhạc của ngươi. Hắn so với ngươi tốt hơn rất nhiều.”
“Ngươi biết bây giờ mình giống cái gì không?” Ta nhịn không được khiêu khích:”Giống như một tiểu mao đầu cố tình dùng mánh khóe để người khác chú ý.”
Hắn nghe xong lại càng mất hứng, hướng ta bên này nhướn mày hung ác:” Chờ ngày ta xuất mưu tài hại minh, ngươi đến lúc đó xem ta có phải tiểu mao đầu hay không.”
Ta nhún nhún vai không để ý:” Ngươi sẽ không.”
Cơ thể hắn rõ ràng là cứng một cái, rất nhanh lại che đậy. Hắn buồn buồn nắm cái bút trên bàn chuyển động, giận hờn mà nói:”Hãy chờ đấy.”
Ta vừa khẽ cười a a hai tiếng:” Như thế này ngươi không cam lòng sao?”
“Ngươi cảm thấy ta hẳn là phải cam lòng sao?”
Ta từ chối cho ý kiến. Ai lại cam tâm? Nếu đổi lại là ta,ta cũng không cam tâm. Thật sự không biết tại sao lão nhân gia lại an bài như vậy.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều đỏ tràn đầy, ngẩng đầu lên đón gió nhẹ nhàng nói:”Ta có thể trả lại cho ngươi.”
“Cái gì?” Hắn ngạc nhiên từ ghế đứng lên, khẩn trương nhìn ta.
Ta nhích người, cả người ngồi trên mặt bàn, ôm đầu gối nhìn hắn:”Hỏi ngươi một chuyện, ngươi là bởi vì không có số tiền này mà không cam hay là bởi vì trong lòng lão nhân không có ngươi nên không cam?”
Màu đỏ hồng trên người chúng ta hoàn toàn thối lui.
Ánh chiều tà vô lực giãy dụa, hoàn toàn suy vong. Khi nơi chân trời xa xôi một mảnh hắc ám, trong phòng làm việc không mở đèn, trong đêm tối chúng ta chỉ có thể nhìn rõ đối phương bằng tia sáng của ánh mắt. “Ba.” Nghe thấy rõ ràng tiếng bút trong tay hắn rơi:” Ào ào.” Cuồn cuộn lan về phía ta bên này. “Bá.” Thanh âm vang lên sau đó là cái bút đụng phải chân bàn bên ta cuối cùng cũng dừng chuyển động.
Toàn bộ văn phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Ánh mắt của hắn trong bóng tối sáng giống như sao trong đêm khiến cho ta nhịn không được phun ra một câu:”Có lẽ, chúng ta chẳng qua là ham muốn một chút yêu mà thôi.”
Ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ta nỗ lực năm cũng chỉ là muốn từ hắn một chút yêu.
Còn ngươi? Đối với “nàng”, đối với lão nhân gia, có lẽ cũng chỉ là cầu một chút yêu.
Cảm giác được có người nhào tới phía này, ta không kịp mở mắt thì hắn tiến vào trong ngực mình. Ta cảm giác được hắn vùi mặt vào hõm vai của ta, cảm nhận hô hấp ấm áp của hắn phun lên cổ ta. Ta rõ ràng nghe thấy hắn chật vật khẽ than:” Ta chán ghét tháng ba, ta ghét tháng ba ngày mười bốn, ta chán ghét…”
Ta giang hai cánh tay ôm hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng từ trên xuống dưới vỗ về hắn.
Ta đột nhiên cảm giác được mình ngày càng ngày càng hiểu đối phương. Kỳ thực ngay từ đầu ta đã biết “nàng” trong miệng hắn là ai. Sau khi về nhà, càng chứng minh suy đoán của ta là đúng.
Ở phòng bếp Lý Thẩm là người làm già cả nhất ở Lỗ gia.
” Lý Thẩm. Ngươi có biết tháng ba ngày mười bốn là ngày gì không?”
Suy nghĩ một chút:”Nga. Là ngày sinh nhật của nhị thiếu gia. Lại nói tới thứ bảy này đến rồi.”
“Sinh nhật hắn, hắn chán ghét ngày sinh của mình?”
Lý Thẩm gật đầu một cái, tiếp theo lại một bộ dáng khó mà mở miệng “Ôi. Nhớ tới thiếu gia Nhã Hạo ngày sinh nhật đó cũng là ngày bị mẹ của hắn mang tới Lỗ gia. Lúc vừa mới bắt đầu, hắn còn luôn quay về tìm mẹ mình, chỉ là có điều mỗi lần mẹ của hắn đều cương quyết đem hắn quay trở về. Mỗi lần quay về hắn đều phát cáu hô to cả đời sẽ không đi tìm nàng. Nhưng hắn lần sau chính là lại rập khuôn bỏ trốn như cũ. Chỉ có điều sau một lần tự hắn quay trở lại, cũng không có chạy nữa. Ai.” Lý Thẩm lắc đầu một cái:” Cũng không biết nhị thiếu gia xảy ra chuyện gì, khi đó hắn mới tuổi a.”
Ta lẳng lặng nghe, nhớ tới lúc hắn ở phòng làm việc ôm ta, ở bên tai ta chật vật than nhẹ:” Ta chán ghét tháng ba, ta chán ghét ngày mười bốn tháng ba, ta chán ghét…”