Nếu không phải là một dã thú nào đó điên cuồng hét lên, ta đã có thể ngủ thẳng đến trưa mới rời giường, nhưng bây giờ lại phải vô cùng mệnh khổ mà ngồi trước bữa sáng cầm cái thìa ngủ gà ngủ gật.
Khi đầu của ta sắp rớt xuống cái đĩa trong tô cháo trắng trước mặt, có một đôi đũa chống đầu của ta lên.
Ta miễn cưỡng chống đầu lên rồi nhấc một nửa mí mắt ý định muốn xem người nào làm, thì ra là Hỗn Thế Ma Vương.
Hắn một bộ kiểu dáng không nhịn được nói:”Ngươi có nghe hay không?”
“Hả?” Ta mơ hồ phản ứng há hốc mồm, đưa tay xoa xoa ánh mắt tràn đầy buồn ngủ:” Ngươi mới vừa nói cái gì?”
Hắn tức giận lặp lại:”Ta nói đã qua giờ làm việc rồi, rốt cuộc ngươi có muốn dùng bữa hết cả buổi sáng này không a?”
Ta nghe xong trả lời ngay:” Ý ngươi nói ta có thể?!”
Phải biết là ta mệt chết đi được. Tối hôm qua còn bị đau dạ dày giằng co nửa ngày.
Hắn nghe xong cũng trả lời ngay, hơn nữa lại ngoài cười nhưng trong không cười:”Ý ngươi nói ta cũng có thể kiếm người khác thay thế vị trí của ngươi.” Tiếp theo hắn lại lập tức không nể nang,’ bàng’ một tiếng để ly sữa tươi trước mặt ta:” Lập tức giải quyết. Bằng không tự ngươi đi tới công ty.”
Nói xong lập tức tiêu sái xoay người rời bàn ăn.
Ngay khi ta còn đang kinh ngạc bởi vì người này mới sáng sớm đã có bộ mặt làm việc như vậy tại sao không có nếp nhăn thì đã nghe được tiếng hắn khởi động xe hơi.
Ta lại càng sợ hết hồn, vừa cảm thán với bây giờ hậu sinh tiểu tử không có tính nhẫn nại, vừa bưng ly sữa trên bàn, như một mũi tên mà xông ra ngoài.
Thời điểm khi ta kịp lúc xông lên xe, sữa trên tay đã đổ hơn phân nửa, ta uống hết chỗ sữa còn gần một nửa sau đó tiếp tục ngủ.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại. Hắn lắc lắc bả vai của ta muốn ta thức dậy. Ta cho hắn một cước muốn hắn cút ngay. Hắn suýt nữa thì dùng chưởng kéo ta ra ngoài.
Ta cứ như vậy một tay cầm ly một tay bị hắn nắm, mơ mơ màng màng đi vào thang máy băng qua hơn mười mấy lầu cao ốc đến phòng làm việc của tổng tài ở tầng chót. Sau đó để hắn một bên chỉ tay năm ngón ra lệnh cho ta, tự mình nhắm mắt bịt tai ngược lại ở một bên ngủ mất. Mặc kệ hắn gọi ta thế nào, ta cũng không thức dậy.
Đến lúc ta chân chính nguyện ý tỉnh lại, đã là vào buổi trưa.
Ta mở mắt, ngoài ý muốn thấy Lỗ Nhã Hạo vừa ăn cơm hộp vừa miệt mài nhìn văn kiện trên đầu. Bộ dáng chăm chú. Kính mắt mạ vàng tinh tế càng tô cho hắn nổi bật, nhã nhặn sạch sẽ.
Người xinh đẹp quả nhiên nhìn sướng mắt. Ta lẳng lặng nhìn, nhịn không được khẽ cười một tiếng nói:” Ta là lần đầu nhìn thấy tổng tài muốn ăn cơm hộp.”
Hắn nghe xong nhìn về phía ta, sau đó cũng cười theo:” Vậy ngươi bây giờ phải nhìn nhiều, lần sau phải thu vé vào cửa rồi.”
Ta nghe xong cười lại càng lớn:” Thật không? Vậy ngươi nhìn ta ngủ ta thu ngươi bao nhiêu tiền cho được?”
“Ta cũng muốn ngươi trả tiền. Ngủ cực xấu, ta giúp ngươi đắp chăn ba lần.” Hắn tự động nói, không chút nào chú ý vẻ mặt ta thụ sủng nhược kinh(). Hắn chỉ chỉ đồ mua bên ngoài trên mặt bàn nói tiếp: “Còn không mau qua đây ăn cơm trưa.”
() được sủng mà sợ.
Ta thu hồi thần sắc không tự nhiên, đi tới mở ra nhìn, cau mày:” Tại sao là cháo a?”
“Oa, tiên sinh, ngươi bây giờ đau dạ dày a, không ăn cháo lẽ nào ăn cơm?”
“Vậy cũng không thể lúc nào cũng ăn. Phải có cái khác a.” Nói xong, ta đã nhìn chằm chằm thịt bò trong cơm hộp. Bất thình lình nhạy bén chuyển một cái, ta chỉ vào góc tường sắc mặt kinh hoảng hét lên: “A?! Đó là cái gì a??”
“Hả? Cái gì là cái gì? Đâu?” Hắn bị doạ sợ hết hồn, lập tức vội vàng xoay người nhìn khắp nơi.
Ta lập tức nhân cơ hội gắp một đũa thịt bò vào bát của mình, sau đó nhanh chóng như không có chuyện gì nói:”A? Không ở đây sao? Không có sao? Vậy cũng có thể do ta nhìn lầm.”
Nói xong, ngồi xuống, ăn.
Hắn xoay người nhìn ta với vẻ mặt cổ quái, cảm thấy kỳ lạ, tiếp theo lại cúi đầu nhìn hộp cơm của mình, lập tức đã biết chuyện gì phát sinh, vừa bực vừa buồn cười nói với ta:”Lỗ đại tiên sinh, khi ta học tiểu học, cũng không chơi mánh khóe loại này.”
Ta bất dĩ vi nhiên() cười nói:” Bây giờ Lỗ đại tiên sinh ta cho ngươi đền bù lúc nhỏ được không?”
() không cho là đúng.
Lần này hắn càng không biết nên khóc hay cười. Hắn cười lắc đầu một cái, tiếp theo lại bất khả tư nghị() gắp món đưa cho ta nói:” Ăn cái này đi, tương đối dễ tiêu hoá.”
() không hiểu tại sao.
“A?” Vẻ kinh ngạc không giúp ta che giấu mà viết trên mặt:” Có độc không?”
Hắn rốt cuộc cũng có để ý, tiếp tục nói giỡn:” Ngươi bây giờ biết đã quá muộn rồi. Còn không mau ăn.”
Ta cũng tiếp tục cười. Cúi đầu uống vốn không có mùi vị gì, nhưng không biết tại sao bỗng dưng thay đổi ăn cháo.
Sau buổi cơm trưa ta chính thức tiếp nhận công tác. Lỗ Nhã Hạo nói tường tận cho ta không ít yêu cầu và sự tỉ mỉ, ta ôm lấy văn kiện đang muốn lại chỗ ngồi hắn đã sắp xếp, hắn lại gọi.
“Được rồi, thứ bảy này ngươi phải ra ngoài dự tiệc rượu.”
“Tiệc rượu gì?”
“Hồng Thiên kia tổ chức. Nói là cầu chúc hợp tác vui vẻ, cũng làm một đống diễu võ dương oai tụ chung một chỗ để lăng xê, chỉ có điều là tránh không được mà phải đi.”
“Xã giao?! Ai!! Thôi a. Ta sẽ chuẩn bị.”
“Được.” Hắn cười cười hài lòng:” Không nên mất lịch sự, đến lúc đó thủ hạ trung thành của bại tướng ngươi cũng có mặt.”
“Ta hiểu rồi. Ta đi ra ngoài trước.” Ta mở cửa đang muốn đi ra ngoài, chợt nhớ ra cái gì dừng lại. Suy nghĩ một chốc, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng, lập tức xoay người chạy đến trước mặt Lỗ Nhã Hạo, khẩn trương hỏi:” Ngươi nói thủ hạ của bại tướng ta là ai?”
“Hả?” Hắn bị sắc mặt đột nhiên không tốt của ta làm cho hồ đồ:” Trung Thành a.”
“Trung Thành Vật Nghiệp??” Ta nghe xong từ khẩn trương trở thành sợ hãi:” Ngươi nói lần này là Trung Thành cạnh tranh với chúng ta làm khách hàng lớn của Hồng Thiên?”
“Đúng vậy. Bây giờ không phải đã thắng rồi sao? Ngươi khẩn trương cái gì?” Lỗ Nhã Hạo càng khó hiểu.
Lỗ Nhã Hạo ung dung nóin, ta lại nghe như sét đánh ngang tai.
Thắng? Lại thắng?? Thật buồn cười!
Mọi người ở đây đều oán hận vì sao chiến thắng không đến, mà ta lại oán giận sao thắng lợi cứ cột vào chân bám theo ta. Oán giận nó lúc nào cũng không buông tha ta?
Trời xui đất khiến, lúc nào cũng muốn ta tiếp tục dây dưa với xoáy nước đen ngòm, cho lão nhân gia ông ta tiêu khiển.
Ta chỉ thấy trước mặt một mảng mịt mù, đầu óc một trận quay cuồng, hai tay xoa xoa huyệt Thái Dương cũng không ngăn được cái đầu đau muốn nổ tung.
“Rốt cuộc là có chuyện gì hả? Ngươi sao lại thế này?” Lỗ Nhã Hạo cũng bắt đầu khẩn trương.
“Tiệc kia ta có thể không đi được không?” Ta giống như vớ được cọng rơm cứu mạng cầu khẩn.
Sao ta có khả năng nhảy ra khỏi xoáy nước?
“A?” Hắn cau mày. “Ngươi là chủ bản vẽ a, cho dù ta bằng lòng, Hồng Thiên bên kia cũng không chịu a. Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ta đây không làm nữa. Vậy là có thể đi?”
Vì sao tất cả mọi người muốn đẩy ta vào vòng xoáy?
Lỗ Nhã Hạo nghe được lộ vẻ rất không cao hứng: “Bây giờ ta đây có ném ngươi từ tầng xuống cũng không thể được? Lỗ Chi Tín, ta không đếm xỉa tới nguyên nhân của riêng ngươi, nhưng ngươi đã đồng ý ta mong ngươi cho ta thấy sự chuyên nghiệp một chút!”
Ta nhất thời không nói gì.
Ngay cả chính ta cũng đẩy mình vào vòng xoáy.
Thật châm chọc, ta vậy mà đã quên ta hôm qua thì cuống cuồng nhận phần công tác này ra sao.
Ta thật muốn cười lại muốn khóc.
Đúng là tự ta không tha cho mình. Còn nói cái gì đây, hết cách.
Ta cam chịu mà thở dài:” Xin lỗi, Lời nói lúc nãy xem như ta chưa nói đi. Ta… Ta bây giờ đi ra ngoài làm việc đây.”
Nói xong, ta vừa xoay người đi lại lập tức quay lại.
“Ngoài ra, chuyện này nhờ ngươi nghìn vạn lần không được nói cho Chi Nhạc. Ta cầu ngươi.”
“Ngươi không sao chứ?”
Ta lắc đầu, lại muốn đi. Nhưng hắn kéo ta lại, tuy là lập tức lùi về, nhưng ta còn dừng lại nhìn hắn. Ta thấy trong ánh mắt của hắn tồn tại nghi vấn, nhưng mà càng nhiều lo lắng hơn, hay là nguyên nhân này, ta hỏi một điều mà chính ta cũng không biết tại sao mình lại đi hỏi hắn.
“Ta muỗn hỏi ngươi một vấn đề… Nếu là có một người, ngươi đã từng nghĩ sau này sẽ không đi gặp hắn, nhưng sau này ngươi lại có cơ hội gặp, như vậy… Ngươi có đi không?”
Sau khi hỏi ra lời, ta thấy vẻ mặt Lỗ Nhã Hạo đầy ngạc nhiên và trong mắt loé ra hồi tưởng. Hắn giật mình ngẩn ngơ rất lâu, nhớ lại một lúc, sau đó hắn quay đầu sang chỗ khác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ là những toà cao ốc mọc lên san sát, một lát sau lại quay đầu nhìn ta.
“Ta… Ta trước đây… Đến bây giờ. Cũng đã làm.”
“Vì sao?”
Hắn lại bị ta hỏi cho ngẩn ra:” Chắc là có thể bởi vì muốn gặp nàng đi. Cũng chỉ có nguyên nhân này.”
Đến lượt ta bị đáp án này làm cho ngẩn ngơ. Ta cười khẽ. Đúng. Muốn gặp hắn. Không muốn gặp hắn.
Có cái gì so với lý do này hợp hơn.
“Ta đi ra ngoài.”
Đóng cửa.
Văn kiện bày ở trên bàn đến giờ ta thấy cũng không có chạm qua.
Ta không phải nhân sĩ chuyên nghiệp. Lúc nào cũng dễ bị tình cảm riêng tư chi phối.
Ta vẫn là bất lực như trước đây. A Quang, ta vẫn vô dụng như trước. Ngươi có biết không?
Ngươi đã thăng chức lên cao hơn lại vẫn thua ta như thế, có cảm thấy không cam lòng?
A Quang, ngươi là không muốn gặp ta? Vậy ta có nên gặp ngươi hay không?
Muốn gặp, không muốn gặp. Có phải là không có lý do nào hợp hơn cái này?