Sau khi tỉnh lại trên xe, An Tư nét mặt có chút thất thần, ngồi nghiêng đầu ra phía cửa xe.
Đại Bạch phía trước xe sủa một tiếng gâu khiến cậu hoàn thần trở lại, nét mặt có khí sắc hơn.
“Đại Bạch lớn thế này rồi.” An Tư cố rướng mình về trước xoa đầu Đại Bạch, Đại Bạch cũng cực kỳ yêu thích, cúi đầu đưa cậu xoa.
“Ăn cũng không ít.” Hoàn Phong đáp thêm một câu khiến cậu trở nên vui vẻ.
Lâm Quân từ chỗ lái xe, có chút trầm ngâm nói: “ Ông nội rất đúng, cậu ta không tốt.”
“Đúng hay sai giờ có ích gì.” Hoàn Phong ôm Đại Bạch từ ghế phụ xuống đặt lên người An Tư, Đại Bạch giờ rất lớn, cũng rất nặng, An Tư khi nghe thấy câu nói của Lâm Quân thì nét mặt trầm xuống, miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, tiếp tục vừa xoa đầu Đại Bạch vừa trả lời.
“Đúng, không có ích gì, cho nên Vân Lăng Thực Tế Ảo, ai muốn thử nghiệm?” Lâm Quân thấy em trai mình không lụy tình cũng thầm vui trong lòng.
“Vân Lăng Thực Tế Ảo, tháng sau mới tiến hành thử nghiệm mà?”
“Em đừng nói nữa, cái người ngồi cạnh bên em ấy, một tháng giải quyết hết vấn đề hệ thống trong việc lập trình thực tế ảo, kế hoạch tháng sau tiến hành kiểu gì khi nó xong rồi?” Lâm Quân có chút lắc đầu, cao thủ anh quen trong giới lập trình không ít, nhưng người như Hoàn Phong lại tính là hiếm có trong hiếm có đi.
An Tư xoay người sang Hoàn Phong, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Em muốn hai phần.”
“Mũ thực tế ảo ở nhà.”
“Mau về.”
An Tư nghe tới Vân Lăng thì không khỏi phấn khích, chỉ muốn về nhà thật nhanh, thậm chí quên luôn cả chuyện của Hiếu Quang.
Nhà An Tư nằm ở vùng ngoại ô, khá xa trường đại học hiện giờ, vì lười đi lại nên cậu đến ở nhà của Lang Điềm.
Sau phút đi bằng xe thì cũng thấy nhà cậu phía trước, ngôi nhà rất lớn, cao hai tầng nhưng trang trí lại rất đơn giản, một màu trắng bao lấy toàn bộ ngôi nhà trừ phần mái.
Mở cửa xe đi xuống, cũng gần tháng cậu không về đây, xuống xe có chút tận hưởng.
Hoàn Phong đưa tay đẩy Đại Bạch bảo nó xuống xe, vừa xuống thì nhào tới quấn quít với An Tư.
“Cũng năm rồi mà nó vẫn nhớ em ha?”
“Ừm.” Hoàn Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Quân từ ghế lái bước xuống thì bị cảnh tượng trước mặt khiến anh không khỏi lắc đầu.
Ba người một chó từ từ đi vào nhà, bên trong được thiết kế rất tiện nghi, đồ vật cần thiết đều có đủ.
“Khoan, để Hoàn Phong thiết lập vân tay ở cửa.” Lâm Quân mở cửa bước vào thì dừng lại ở chỗ đề giày dép, dặn dò An Tư.
An Tư tâm trạng đang vội vàng để trải nghiệm Vân Lăng thì liền lôi lôi kéo kéo Hoàn Phong tiến hành.
“Anh vào phòng em chuẩn bị.” Lâm Quân đi thẳng vào bên trong phòng An Tư, chuẩn bị những thứ cần thiết để thử nghiệm.
“Ừm.”
Đăng ký vân tay cho Hoàn Phong xong thì An Tư càng hối hả chạy vào phòng, phòng cậu rất rộng, ở góc còn là cái giường rất lớn, nằm khoảng người vẫn thoải mái, Lâm Quân trong phòng cậu ngồi trên bàn học, laptop mở sẵn.
“Đeo vào.” Lâm Quân đưa tay chỉ về hai cái mũ lớn đặt trên giường, là hai cái mũ thực tế ảo.
“Đeo? Hơi lớn thì phải?” An Tư tiến lại cầm lên, ngắm nhìn một chút, so với đầu cậu, cái mũ này cũng phải to hơn một nửa là ít.
“Điều chỉnh ở phía sau.”
An Tư đưa tay ra sau, có một thanh cơ khoảng bậc, hiện tại là mức ba, chỉnh xuống mức là vừa y đầu cậu.
Không nhiều lời, An Tư đeo vào liền ngã mình xuống giường.
“Hoàn Phong, cậu cũng đeo vào đi.”bg-ssp-{height:px}
Lúc đeo vào chỉ là một mảng tối đen, nhưng khi Lâm Quân thiết lập máy cho hai người thì trước mắt hai người liền sáng lên.
“Hai người đang ở giao diện đăng nhập, tưởng tượng ra ký tự mình muốn đánh vào là sẽ được.”
Đứng trước giao diện đăng nhập, An Tư như được xuyên không vào thế giới tiên hiệp, rất hùng vĩ, rất hoành tráng. Chỉ là cậu lúc này không có tài khoản để đăng nhập.
An Tư ngước đầu lên cao nói: “Ca, em không có tài khoản.”
“Tạo một cái đi.”
Xuất hiện trước mắt là một bảng đăng ký tài khoản.
“Như lúc nãy anh nói, tưởng tượng ra ký tự em muốn là được.”
Tài khoản: antu
Mật khẩu:
Đăng ký xong thì cậu liền được xuất hiện trước mặt một vị cao nhân tóc bạc trắng.
“Chào mừng tiên nhân đến với thế giới Vân Lăng, sau đây hãy chọn cho mình giới tính, tên nhân vật và chức nghiệp.”
Giới tính thì chắc chắn là nam và nữ, nam thì lần lượt có các độ tuổi trưởng thành, thành niên, shota, ba cái này đều không hợp với chức nghiệp cậu muốn nên đành bỏ qua, chọn giới tính nữ thì lần lượt như nam, chỉ khác thêm một chuyện là vòng hình như khác nhau hẳn.
An Tư nhìn thấy giao diện nhân vật mà không khỏi lắc đầu. Kêu cậu chọn tiểu loli thì bỏ qua đi, còn việc phải chọn cái thân hình đầy nóng bỏng, khêu gợi, vòng nào ra vòng nấy thì cho cậu xin, chỉ còn cách chọn độ tuổi thiếu nữ, vừa vặn.
Mặc dù trước đây chọn giới tính nữ nhưng bây giờ chính là thực tế ảo, tự thân trải nghiệm, liệu cậu có thành nữ nhân thật không? Ai chứ tên ca ca của cậu thì rất có khả năng làm ra loại hình này.
Bên ngoài Lâm Quân theo dõi từng bước của hai người, Hoàn Phong đã đăng nhập xong từ lâu, chỉ còn chờ An Tư.
Khi anh nhìn đến khâu chọn giới tính thì liền cười nham hiểm, chuột liền nhấp nhấp vài cái.
Tên nhân vật: Nhân Yêu
Đặt Nhân Yêu không phải cậu có ý định dụ dỗ ai đâu, chỉ là tạo acc nữ mà có người biết cậu là nam thì lại phiền phức, như lần đó chẳng hạn.
“Tên hay tên hay, mong cho tiên nhân sớm ngày phi thăng thượng giới.”
Chúc xong thì lão nhân tóc bạc cũng liền biến mất.
Cậu bị một luồng ánh sáng bao lấy, thật khó chịu vì nó rất chói.
Ánh sáng dần tan, khung cảnh xung quanh liền hiện ra, cậu có thể nhận ra được chỗ này, Tân Thủ Thôn. Nơi này là một khu đất rất đẹp, quanh năm xanh tươi, còn có tiếng thác nước chảy róc rách.
Nhưng xuất hiện trước mặt cậu, một nhân vật trưởng thành nam đứng sẵn từ lâu, kiếm gác bên hông, hai cánh lớn phía sau liên hồi đập tạo nên những cơn gió rất mát, là nhân vật của Hoàn Phong.
Khoan, rất mát, nó chân thực tới mức này?
Có chút hoảng, nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng ngay sau đó, nhân vật nam kia liền tiến lại gần sát bên cậu.
“Là anh.”
Giọng nói của Hoàn Phong phát ra từ nhân vật nam đó, cậu chăm chú nhìn lên khung tên, Đạp Vân.
Cậu lên tiếng chào hỏi:
“Nhân vật của anh trông rất...soái. Khoan đã, chuyện gì thế, giọng em sao lại nghe như con nít thế này?”
An Tư vội vàng mở giao diện nhân vật, một shota mặc áo trắng từ trên xuống dưới.
“Lâm Quân...anh chờ đó.” An Tư hét lớn hết mức như muốn người nào đó điếc hết hai tai.