Những tiết học trong ngày đã kết thúc, nên tôi và Touka gặp nhau để cùng về nhà. Như thường lệ, tôi nhận được những ánh nhìn hiếu kì và không-thân-thiện-cho-lắm từ những tên con trai vẫn chưa hết cay cú với việc tôi hẹn hò với Touka. Có vẻ như việc đó là bất khả kháng rồi -- vẻ ngoài, trí tuệ và tính cách thân thiện của Touka đã đảm bảo cho nhỏ một chỗ đứng trên đỉnh của kim tự tháp địa vị. Nhỏ là một người nổi tiếng, cũng như tôi thôi;
dù bạn có thể nói rằng tôi được biết đến bởi cái đống tin đồn sai sự thật kia. Tôi giống như một phiên bản trái ngược hoàn toàn của Touka vậy. Trông tôi cực kì đáng sợ, như thể chuyện còn chưa đủ tệ, tôi còn chưa từng học cách trau dồi kĩ năng xã hội của mình nữa chứ. Tôi rất ít khi giao tiếp, nên đã bị gắn mác là "tên tội phạm" của trường. Và kết quả là tôi bị đủ thứ tin đồn bủa vây.
Tôi nhìn sang Touka, cố gắng đánh giá tâm trạng của nhỏ. Thật ra tôi cảm thấy hơi lo vì đây cũng không phải lần đầu tiên tâm trạng nhỏ xấu đi vì mấy kẻ dòm ngó. Nhưng bất ngờ thay trông nhỏ vẫn vui tươi như mọi khi. À không, trông nhỏ có hơi vui tươi quá luôn ấy chứ? Có gì đó sai sai. Hay nhỏ đã quá quen với việc được xu nịnh ở trường rồi nhỉ? Về phần tôi, tôi không chắc mình sẽ bao giờ có thể quen với việc bị vô số đứa con trai nhìn chằm chằm rồi xì xầm to nhỏ mấy thứ như kiểu, "Sao mày bén mảng lại gần Ike như vậy hả."
"Yo, Đại Ca! Hôm nay anh thế nào?!" một giọng nói vang lên phía sau chúng tôi. Tôi quay về hướng sân bóng đá và thấy một tên đầu cạo trọc lóc tiến về phía chúng tôi. Tên cậu ta là Kai Rekka. Chắc bạn còn nhớ cậu ta là tên năm nhất đã luôn bám dính lấy tôi từ sau vụ tẩn nhau vì, sao nhỉ, cứ coi như là một số "bất đồng" đi. Chúng tôi đã rất thân nhau kể từ khi đó.
Tôi dừng lại đợi cậu ta chạy tới, nhưng Touka có vẻ không vui lắm. "Anh đứng lại chi vậy, Senpai? Về thôi," nhỏ nói với gương mặt lạnh như tiền.
"Ồ, thôi nào-nói chuyện với cậu ta một chút cũng có sao đâu, đúng không?" tôi hỏi.
"Nói thật thì thì em không muốn đâu," nhỏ bực bội trả lời.
Nhỏ cực kì tức giận Kai; cũng chẳng thể trách được. Mà cũng chẳng thể cãi cọ gì về chuyện đó được luôn, chủ yếu là vì nhỏ giận thay cả phần tôi. Ở một thời điểm giữa cuộc ẩu đả của chúng tôi, cậu ta đã lôi hẳn dao ra đâm tôi luôn mà. Theo như nhỏ nói thì càng không thể bỏ qua cho cậu ta sau vụ đó được.
"Chào Đại Ca! Anh đang về nhà à?" Kai nói, rõ ràng chẳng mảy may chú ý tới cơn thịnh nộ của Touka tí nào hết.
"Ừ. Mà chú gọi anh là Tomoki thay vì Đại Ca được không?"
"Được luôn Đại Ca ơi!" Cậu ta mỉm cười trả lời.
Xui thay, cái nụ cười đó chả có nghĩa lý gì sất--có vẻ như yêu cầu của tôi vào lỗ tai này ra lỗ tai kia rồi. Nhưng dù sao đó cũng là một nụ cười đẹp. Kể cả đầu cậu ta có bị cạo trọc lóc đi nữa, thì xét về tổng thể cậu ta vẫn là một tên điển trai.
"Chết rồi, Tomoki đã bắt thằng năm nhất kia gọi nó là Đại Ca kìa?"
"Tội nghiệp nhóc đó quá. Đáng thương thật."
"Tomoki ép thằng nhỏ cạo đầu à?"
"Trời ạ, thề luôn đấy--thằng Tomoki đúng là quỷ dữ mà."
Giờ thì mọi người xung quanh ai cũng đang xì xầm bàn tán về việc tôi là một kẻ ác độc và hèn hạ đến mức nào. Mà bọn họ có nghe thấy những gì tôi vừa nói với Kai không vậy? Có vẻ không chỉ có mình cậu ta bị lãng tai nhỉ.
"Cậu rảnh chút không, Kai-kun?" Touka hỏi.
"À, phải rồi, tớ quên là cậu cũng ở đây với Đại Ca nữa, Touka. Cậu cũng đang về nhà à?" cậu ta trả lời.
Chết chết, có vẻ nhỏ bị mấy lời bàn tán của mọi người xung quanh làm cho bực lắm rồi. Tôi có thể nói như vậy.
"Hình như cậu không nhận ra việc gọi Yuuji-senpai là Đại Ca chỉ khiến anh ấy trông ác độc thôi nhỉ? Trong mắt người ta anh ấy đã chẳng khác gì một tên điên rồi. Thật đấy, cậu hiểu chuyện một chút dùm đi? Tôi tôn trọng việc cậu tôn sùng anh ấy. Nhưng đó không phải vấn đề ở đây. Cậu cứ tôn trong như nào tùy cậu, nhưng nếu cậu mà dám gọi anh ấy bằng cái danh chết tiệt đó nữa, thì tôi thề sẽ không bao giờ để hai người gặp nhau nữa đâu."
Tất cả mọi người đều im bặt sau bài thuyết giáo trong sự tức giận của nhỏ, bao gồm cả Kai. Cậu ta nhìn xung quanh chúng tôi, nổi giận sau khi nhận ra tôi đã bị người ta nói xấu và rồi cúi gằm mặt trong sự xấu hổ. Sau một thoáng, cậu ta ngẩng mặt lên trở lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, hít một hơi sâu, và nói, "Từ giờ em sẽ cẩn cẩn thận hơn. Em xin lỗi, Tomoki-senpai. Và cậu nữa, Touka. Là lỗi của tớ. Tớ sẽ không thể nhận ra nếu cậu không chỉ ra điều đó. Cảm ơn cậu."
Trước khi cái vụ "bất đồng" của chúng tôi xảy ra," Kai sẽ không bao giờ chịu nghe mấy thứ như vậy. Nhưng sau cuộc ẩu đả, cậu ta đã biết lắng nghe những lời khuyên hơn, biết thay đổi thái độ, và biết hối lỗi. Đó thật ra cũng là một điều tốt đấy chứ--điều đó cho thấy cái tên này đã cải thiện đến nhường nào.
Tôi nhìn sang Touka. Nhỏ đang đứng yên, rõ ràng nhỏ đang bị cái việc này làm cho bực mình rồi. Tôi để ý thấy nhỏ tặc lưỡi khó chịu, hẳn nhỏ đã bị lời xin lỗi của cậu ta đẩy vào thế khó.
"Nhưng em có một thỉnh cầu," Kai nói, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào tôi. Tôi gật đầu ra hiệu cho cậu ta nói tiếp.
"Bất cứ khi nào chúng ta ở một mình em có thể gọi anh là đại ca được không, Tomoki-senpai?" Cậu ta thủ thỉ, đỏ mặt và bối rối đảo mắt đi chỗ khác (Trans: tự nhiên thấy mùi dầu ăn thoang thoảng <('))
Hở. Mới đây cậu ta còn đòi giết tôi theo đúng nghĩa đen mà. Giờ nhìn cậu ta đi. Không đùa đâu, nhưng thấy cậu ta thay đổi như vậy thật tốt.
"Được thôi, nếu chú muốn," tôi trả lời. Vẻ phiền muộn của cậu ta tan biến ngay tắp lự và cậu ta tươi cười nhìn tôi.
"Tuyệt vời! Cảm ơn anh, Tomoki-senpai!"
"Đừng bận tâm. Mà giờ bọn anh cũng về nhà đây. Chú em cũng quay lại sân bóng cố gắng tập luyện đi. Nghe chưa?"
"Được thôi! Chào hai người nhé, xin lỗi vì đã giữ hai người lại! Đi về cẩn thận!" cậu ta trả lời, cúi đầu và chạy về phía sân tập. Tôi nghĩ cậu ta là tên con trai đầu tiên tôn trọng tôi đến vậy đấy.
Tôi liếc sang Touka để quan sát biểu hiện của nhỏ. "Có chuyện gì à?" nhỏ hỏi.
"Không có gì đâu," tôi trả lời. Nhỏ để ý tôi đang nhìn mình và đảo mắt đi.
Sao tôi có thể nói cho nhỏ rằng mình thấy vui vì được tên Kai đó ngưỡng mộ và thần tượng rất nhiều chứ. Nếu tôi nói ra, thì chỉ có phá hỏng tâm trạng của nhỏ trên đường về nhà thôi. Nhỏ chắc chắn sẽ bật lại với thứ gì đó kiểu, "Anh chớ có mà đánh đồng em với cái tên đó chỉ vì bọn em là khóa dưới!"
Touka lườm theo Kai ở phía xa và bực dọc làu bàu, "Cái thằng tâm thần đầu hói này, mày nghĩ chuyện này xong rồi à? Đừng có nghĩ tao không thấy mày liếc mắt đưa tình Senpai bằng cái ánh mắt dơ bẩn đó. Sao mày dám chứ."
"Thôi nào. Em cứ làm quá lên vậy. Làm gì có chuyện cậu ta liếc mắt đưa tình với anh được."
Nhỏ không đáp lại bằng lời, nhưng dùng ánh mắt đằng đằng sát khí ghim chặt vào tôi. Tôi đáp lại bằng cách nhìn thẳng vào nhỏ mà chẳng hề nao núng. Chúng tôi im lặng và căng thẳng nhìn nhau trong một lúc. Sau cùng, Touka là người đã phá hỏng cuộc đấu mắt của chúng tôi bằng cách đỏ mặt và cụp mắt xuống. Nhỏ hít một hơi thở sâu, có vẻ như khiến tâm trạng của nhỏ dịu đi đôi chút, và nói, "Có lẽ em sẽ vẫn phải để mắt đến hai người mới được."
"Em lo quá rồi đấy. Anh với Kai làm gì đi quá ranh giới bạn bè được."
"Tomoki-kun, Ike-san… Cô biết mình đang xen vào cuộc nói chuyện của hai đứa, nhưng hai đứa có phiền nếu cô nói chuyện với hai đứa không? Là về Kai-kun," ai đó ở sau lưng chúng tôi lên tiếng.
Touka và tôi quay mặt lại. Đó là Chiaki Makiri-sensei. Được biết đến là một giáo viên cực kì xinh đẹp ở ngôi trường này, nhưng hiện tại, thần thái của cô đang rất lạnh lùng và nghiêm khắc.
"Cậu ta gây sự trước, không phải bọn em," Touka nhanh nhảu đáp. Dù đang mỉm cười, nhưng rõ ràng nhỏ đang cảnh giác cực kì cao độ.
☆
Makiri-sensei dẫn chúng tôi dẫn chúng tôi đến phòng ban giám hiệu trong trường. "Ngồi xuống đi," cô điềm tĩnh nói. Cô vẫn nghiêm khắc như thường lệ.
Touka làm theo mà chẳng nói lời nào, tôi thay vào đó nhìn về phía Makiri-sensei. Cô là một trong những giáo viên trẻ và xinh đẹp nhất ở trường chúng tôi. Và với tất cả mọi người cô thường rất nghiêm khắc, nhưng mặc kệ việc đó, cô vẫn có một lượng fan là những học sinh nam cực kì đông đảo.
"Ngồi xuống đi, Tomoki-kun," cô hối thúc tôi. Tôi ngồi xuống bên cạnh TOuka; còn Makiri-sensei ngồi ở phía đối diện. Dù Touka đang nhìn đi chỗ khác, tôi lại nhìn thẳng vào cô ấy."
"Hai đứa biết vì sao cô gọi hai đứa lên đây không? Về vụ Kai-kun ấy," cô ấy mở lời.
"Không ạ. Bọn em có làm gì sai với cậu ta đâu mà cô phải gọi bọn em lên tận đây làm gì." Touka bức xúc nói.
Tôi không biết Makiri-sensei sẽ bỏ qua cho cái thái độ đó của Touka đến mức nào. Tôi sẽ cứ im lặng và xem mọi chuyện diễn biến ra sao vậy.
"Còn em thì sao, Tomoki-kun? Em biết vì sao không?" cô hỏi, quay mặt sang phía tôi.
"Chắc là do sự thay đổi gần đây của cậu ta hay gì đó ạ?"
"Đúng rồi đấy. Rõ ràng có gì đó ở em ấy đã thay đổi từ lúc kì nghỉ Tuần Lễ Vàng bắt đầu. Về ngoại hình thì dễ thấy rồi, nhưng cách em ấy đối xử với em cũng bắt đầu thay đổi."
Touka thở dài. Tôi biết rõ rằng nhỏ không phải là kiểu người thích nghe thuyết giáo; nếu chủ đề là về Kai Rekka thì lại càng không.
"Cô không rõ em ấy lắm, nhưng cô biết em ấy là kiểu con trai chú trọng ngoại hình. Cô không thể hình dung được vì sao em ấy có thể quyết định cạo đầu cái một như vậy được. Cô cũng biết lúc đầu em ấy không có thiện cảm với em lắm, nhưng giờ lại thân thiện với em như vậy. Em không thấy lạ sao?"
Sau những chuyện đã xảy ra thì thật sự cũng chẳng lạ gì cho lắm. Cậu ta cạo đầu sau khi thua trận, và điều đó không khỏi dẫn đến việc mọi người truyền miệng nhau việc tôi thu nạp cậu ta làm "đồ đệ" hay gì đó và ép cậu ta phải cạo đầu. Có lẽ đó là lý do bọn tôi bị cô gọi đến đây.
Làm gì có chuyện cô ấy thật sự sẽ tin việc đó chứ, nhỉ? Tôi nghĩ
cho đến lúc này cái tin đồn nhảm nhí đó đã lan đến tai các giáo viên rồi, nên chắc hẳn cô ấy cũng đã biết về nó rồi. Hẳn cô đã quyết định can thiệp vào và làm cho ra nhẽ. Nếu làm vậy thì cô có thể bảo vệ được tôi khỏi những phiền phức khác phát sinh. Ừ, chắc chắn là vậy rồi. Dù biểu cảm của cô rất cứng rắn, nhưng cô có lẽ chỉ là lo cho bọn tôi thôi. Sau cùng thì cô cũng là người đã luôn quan tâm đến tôi kể từ lúc nhập học ở ngôi trường này mà.
"Xin lỗi cô, nhưng em không thể nói được ạ," tôi trả lời. Nếu nói ra sự thật - rằng bọn tôi đã tẩn nhau trên sân thượng, và cậu ta đã dùng dao tấn công tôi - thì tôi sẽ gặp rắc rối mất. Với Kai thì sẽ còn tệ hơn nữa vì cậu ta đã mang vũ khí đến trường.
Như tôi đã nói, Makiri-sensei dù nghiêm khắc nhưng cũng rất công bằng. Cô cũng biết chính xác khi nào nên áp dụng những quy định. Trong trường hợp này thì cả hai chúng tôi sẽ đều phải chịu phạt. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể nói dối cô ấy. Nên cứ im lặng vậy.
"Vậy à," cô ấy nhỏ nhẹ nói trong lúc gật gù. "Cô cũng phần nào biết được chuyện đã xảy ra rồi. Và cô chắc chắn giữa hai em đã xảy ra gì đó. Nói với cô rằng mình 'không làm gì sai' nhưng đồng thời cũng nói rằng 'em không thể tiết lộ chuyện đã xảy ra được' nghe có vẻ đáng nghi, nhưng có vẻ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi.
Em và Kai-kun đã trở thành bạn sau… việc đó. Dù sao thì, hiện tại cô cũng không thể làm gì để giúp hai đứa được nữa rồi," cô nói với một cái thở dài.
Tuyệt. Cô có lẽ đã tự nắm bắt được tình hình và hay hơn nữa là bọn tôi cũng không có vẻ gì là sẽ bị phạt. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhưng Touka thì không như vậy. Ngược lại, nhỏ có vẻ bất ngờ.
"Hở? Cô đang nói cái gì vậy, Sensei? Cô không thèm thuyết giáo bọn em hay gì luôn à?" nhỏ hỏi trong sự kinh ngạc.
"Ừ. Cô biết nếu chưa nắm rõ sự việc mà đã cho qua thế này thật vô trách nhiệm, nhưng nếu các em nói mình vô tội thì cô sẽ tin tưởng. Cô cũng sẽ không ép Tomoki-kun nếu em ấy không muốn nói ra. Kai-kun đã tươi cười khi nói chuyện với hai em lúc nãy, nên có vẻ là mọi chuyện đã êm xuôi với cả ba đứa rồi. Nhưng có rất nhiều lời gièm pha và những sự dò xét xung quanh chuyện này và cô rất muốn chấm dứt nó," Sensei giải thích. Touka vẫn im lặng lúc cô tiếp tục nói với giọng nghiêm túc, "Nếu - vì một lý do nào đó - cô sai, và thật sự có gì đó đang xảy ra giữa ba đứa… thì cô sẽ coi đó là sự thiếu trách nhiệm từ phía mình, và sẽ có cách hành xử phù hợp.
Tôi nuốt nước bọt và nói, "Mọi chuyện đã xong xuôi rồi ạ. Cô có thể tin tưởng bọn em. Em thề đấy."
"Chà, nghe vậy là vui rồi," cô ấy nói và thở phào nhẹ nhõm.Cô nhanh chóng nói tiếp, "Còn một chuyện nữa cô muốn nói. Cô biết là các em đã có thể tự mình giải quyết chuyện này ổn thỏa. Nhưng nếu còn gặp khó khăn gì nữa, thì trước tiên hãy gặp cô để xin lời khuyên trước. Chớ có hấp tấp mà làm gì dại dột đấy."
Lúc đầu tôi cứ tưởng cô không giận cơ, nhưng có vẻ chúng tôi vẫn còn chưa thoát tội hẳn vì đã không nhờ sự giúp đỡ của cô ấy. Tôi cảm thấy khá hổ thẹn, nhưng cũng mừng vì mọi chuyện không trở nên nghiêm trọng hơn.
"Em hiểu rồi ạ," tôi nói.
"Dạ…" Touka uể oải đáp.
"Hình như cô giữ hai đứa lại hơi lâu rồi nhỉ. Hai em về được rồi. Xin lỗi vì đã bắt các em phải lên đây. Về nhà cẩn thận nhé. Chào hai đứa," cô ấy nói trong lúc đứng dậy. Vẻ mặt nghiêm khắc của cô ấy đã được thay thế với một nụ cười dịu dàng.
☆
"Nếu anh nói sự thật thì cô ấy cũng sẽ hiểu cho hai ta thôi, nhưng anh không ngờ là anh không nói gì mà cô ấy lại biết đấy."
Touka và tôi đang bước đến nhà ga trên con đường về nhà quen thuộc. Nhỏ đang đi bên cạnh với đôi mắt dán chặt vào tôi lúc tôi nói. Nhưng nhỏ cũng đã không nói gì được một lúc rồi, và gương mặt nhỏ lộ vẻ chua ngoa.
" Sao vậy?" tôi hỏi nhỏ.
"Em cũng thấy cổ là một giáo viên tốt, biết lúc nào nên nghiêm khắc lúc nào nên khoan dung, còn tin tưởng hai ta nữa, nhưng mà…," giọng nhỏ bé dần. Rõ ràng nhỏ đang bán tín bán nghi chuyện gì đó.
"Nhưng mà sao?" tôi hối nhỏ.
"Anh có vẻ hơi 'thích cô ấy' quá nhỉ!?"
"Nếu em đang ám chỉ là anh rất tôn trọng cô ấy thì, ừ."
"Không phải vậy. Mà thật ra, cổ cũng có vẻ tin tưởng anh hơi quá rồi đấy," nhỏ nói với vẻ không vui.
Ủa, khoan… hình như nhỏ đang hỏi là tôi có đang ấp ủ tình cảm cho Makiri-sensei không à. Có lẽ nhỏ nghĩ rằng nếu chuyện đó lộ ra ngoài, thì cái "mối quan hệ" này của chúng tôi sẽ gặp nguy chắc? Mà nhỏ đào đâu ra cái suy nghĩ đó vậy? Làm quái gì có chuyện tôi lại có cửa với một người như Makiri-sensei chứ. Đầu tiên, cô ấy là giáo viên của tôi, đúng không nào? Chưa hết, cô ấy lớn tuổi hơn tôi rất nhiều. Nhiêu đó thì Touka hẳn phải nhận ra chứ nhỉ? Ừ, sao nhỏ ngốc đến vậy được nhỉ. Thật đấy, tôi chẳng thể hiểu vì sao lúc này nhỏ lại bực tôi đến vậy. Hay chỉ là nhỏ giận vì bị lôi lên phòng ban giám hiệu và phải nghe thuyết giáo nhỉ.
"Rồi chuyện đó xấu chỗ nào?" tôi hỏi.
Gương mặt Touka tối sầm lại, và nhỏ làu bàu, "Ừ bây giờ có lẽ chưa xấu đâu, nhưng lỡ một ngày… Lỡ cổ xem em là tình địch tiềm năng rồi cố theo đuổi anh thì sao?"
"Sao em nói được câu đó hay vậy? Cô ấy là đồng minh của mình mà, không biết à." Tôi trả lời, không thể ngó lơ lời nhận xét của nhỏ. Makiri-sensei ủng hộ mối quan hệ của chúng tôi; hà cớ gì cô ấy lại đi phá hoại nó chứ? Cô ấy còn là giáo viên của bọn tôi nữa chứ. Nếu cô ấy trở thành phe đối địch thì sẽ to chuyện đấy… kiểu, to vãi cả ra luôn đấy.
Touka chẳng nói chẳng rằng mà cứ thế đánh thùm thụp
vào tay tôi. Sao nhỏ cứ phải đánh tôi là thế nào nhỉ? Và tại sao lúc nhỏ làm vậy tôi lại không thể bảo nhỏ dừng lại được chứ? Mà, thức ra cũng chẳng đau đớn gì cho cam -- ngược lại, nhột quá đi mất. Con nhỏ này dừng lại dùm cái đi.
Xui làm sao, trên đường đến ga Touka chẳng nói tiếng nào. Nhỏ cứ thế thi thoảng lại đánh vào tay tôi.