Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

chương 59

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chu Huyền Lan không nói một lời, dưới ánh nến, đôi mắt đen nhánh phá lệ thâm u.

Đánh giá giáo huấn đủ rồi, Thẩm Lưu Hưởng buông lỏng tay, nhìn về phía pháp trận, “Ta độ linh cho ngươi trước.”

Chu Huyền Lan rũ mắt liếc xuống, khoanh chân ngồi vào trong trận, đem linh lực trong cơ thể vận chuyển mấy chục vòng xong, mở bừng mắt.

Thẩm Lưu Hưởng thấy thế bước cũng vào trong trận. Độ linh chỉ cần tiếp xúc là được, y tính nắm tay độ linh, ai ngờ mới vừa vươn tay, liền nhìn thấy người đối diện từ túi trữ vật móc ra một đoạn dây mảnh.

“Đệ tử có chuẩn bị Dây Linh.”

Dứt lời, hắn đem Dây Linh quấn quanh cổ tay Thẩm Lưu Hưởng, đầu kia buộc lên tay mình.

Chuẩn bị thỏa đáng xong, hắn đem linh lực độ cho Thẩm Lưu Hưởng, phát hiện dùng Dây Linh cũng có thể thông suốt, khóe môi hơi kéo lên: “Được rồi, sư tôn.”

Thẩm Lưu Hưởng: “.......”

Y vừa cởi nơ con bướm trên cổ tay, vừa nói: “Có phải sờ chưa đủ không? Duỗi bàn tay lại đây, ta muốn nắm tay độ linh cho ngươi.”

Chu Huyền Lan nhíu nhíu mày: “Độ linh cần non nửa canh giờ, nắm lâu lắm.”

Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, nhìn hắn nghiêm trang giải thích linh lực từ trong cơ thể một người truyền cho người khác, linh lực của hai người sẽ giao hòa, cảm giác đối với nhau sẽ phóng đại, cầm tay nhau chắc chắn sẽ tăng thêm loại cảm giác này.

Không ổn.

Thẩm Lưu Hưởng kéo kéo khóe môi: “Một khi đã như vậy, ta chỉ có thể dùng phương pháp thoại bản.”

Trên mặt Chu Huyền Lan lộ vẻ nghi hoặc: “Phương pháp gì?”

Dứt lời, môi mỏng bị đầu ngón tay hơi lạnh ấn xuống, bên tai truyền đến tiếng uy hiếp nhỏ, “Chính là nếu ngươi không ngoan ngoãn vươn tay, ta liền dán như thế này độ linh cho ngươi.”

Trái tim Chu Huyền Lan đột nhiên kinh hoàng, phun tức tán loạn ngay tức khắc.

“Dùng, dùng tay.”

Khóe môi Thẩm Lưu Hưởng không nhịn được lộ ra một nụ cười nhạt.

“Đừng nói ta khi dễ ngươi,” y bắt được tay Chu Huyền Lan, đem linh lực độ qua, “Là ngươi quá câu nệ, để sư phụ nắm cái tay thì có làm sao?”

Chu Huyền Lan rũ mắt nhìn chỗ bàn tay hai người tương giao, nhấp môi không nói.

Quá thân cận.

Hắn khép mắt, ngưng thần hồi lâu, mới đưa ý niệm hỗn độn trong đầu vứt bỏ. Đang định hết sức chăm chú điều chỉnh linh lực trong cơ thể, bỗng nhiên lòng bàn tay truyền đến một chút ngứa ngứa.

Có người dùng đầu ngón tay nhẹ gãi gãi.

Chu Huyền Lan khẽ nhúc nhích hàng mi dài, tâm thần lại lần nữa xao động.

Hắn nhắm chặt mắt, làm bộ không phát hiện, vẫn không nhúc nhích ngồi im tại chỗ.

Nhịn một chút, nói không chừng sư tôn liền không nghịch nữa.

Ai ngờ Thẩm Lưu Hưởng tìm được lạc thú, đầu ngón tay dừng trong lòng bàn tay hơi ướt của hắn, như có như không viết chữ.

Thái dương Chu Huyền Lan nổi gân xanh.

Quá trình độ linh đặc biệt buồn tẻ, Thẩm Lưu Hưởng nâng má, đang chán đến chết, nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh anh tuấn, ngón tay lén lút hành động, muốn nhìn biểu tình của người này biến hóa.

Chưa từng nghĩ vậy mà Chu Huyền Lan không chút sứt mẻ, hoàn toàn không nhận thấy. Trong lòng y kinh ngạc, lực tập trung này quá mạnh, đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình, không hề cảm thụ đến động tĩnh bên ngoài.

Cảnh giới đả tọa như thế, y không theo kịp.

Cảm thán rất nhiều, Thẩm Lưu Hưởng tiếp tục khấu khấu tác tác trong lòng bàn tay hắn, giết thời gian.

Đúng lúc này, túi trữ vật truyền ra động tĩnh.

Thẩm Lưu Hưởng móc Ngọc Giản ra, bên trong bay ra tiếng gió gào thét, trộn lẫn tiếng nói trầm thấp.

“Sư tôn, chơi vui không?”

Thẩm Lưu Hưởng nghẹn họng, hậm hực dừng động tác.

Y cho rằng Chu Huyền Lan không phát hiện ra, không nghĩ nhanh như vậy đã phản ứng lại…… Chẳng lẽ là phân thân cáo trạng?

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, hướng Ngọc Giản nhiều lần bảo đảm thu tay, không đùa phân thân nữa.

Đợi ánh sáng dần tắt, y bắt đầu xoa tay hầm hè, muốn tính sổ, duỗi tay chọc vào khuôn mặt gần trong gang tấc, “Ngươi còn biết cáo trạng?”

Chu Huyền Lan bảo trì bất động như cũ, chỉ hàng mi dài hơi run.

Thẩm Lưu Hưởng hừ một tiếng: “Sao ngươi lại hư như thế?”

Rốt cuộc Chu Huyền Lan cũng mở mắt ra, trên mặt lộ ra biểu tình co quắp, “Không cáo trạng...... Vốn là tương thông với chân thân, phát hiện được.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Hắn không có khả năng lúc nào cũng chú ý tới bên này, nhất định là ngươi nhắc nhở hắn.”

Chu Huyền Lan trầm mặc một khắc, há mồm muốn giải thích, lại ngậm lại.

Là sư tôn nhiễu tâm cảnh của hắn, mới bị phát hiện.

“Thôi, không phiền ngươi,”

Độ linh lực đã xong, Thẩm Lưu Hưởng thu tay, “Đi ngủ.”

Chu Huyền Lan thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn thấy y đi vào trong, ngẩn người: “Sư tôn nghỉ ngơi ở đây?”

Thẩm Lưu Hưởng đi đến mép giường, ngón tay thon dài trắng nõn cởi đai lưng xuống, híp mắt ngáp, “Không phải ngươi muốn đả tọa suốt đêm sao? Giường này cũng là để không, ta nằm một lát không đáng ngại đi?”

Nói xong y quay đầu lại nhìn.

Bình phong hai bên mép giường bỗng nhiên chuyển động, “bang” một cái hợp ở sau người, che kín mít tầm mắt y nhìn lại, ngăn ở giữa hai người.

Thẩm Lưu Hưởng: “.......” Chú ý.

Y đem áo ngoài vắt lên bình phong, nằm lên trên giường, không bao lâu liền ngủ rồi.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, trong phòng không thấy thân ảnh Chu Huyền Lan, Thẩm Lưu Hưởng mặc xong quần áo, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đi ra ngoài cửa.

Mới vừa bước qua ngạch cửa, nhìn thấy ba người đi tới, đang thấp giọng nói chuyện với nhau. Y chỉ nhận ra Thập Phương, hai người khác một người dáng dấp cường tráng, khuôn mặt lãnh khốc. Một người mi thanh mục tú, tròng mắt xoay vòng, phát hiện ra y đầu tiên, bước chân cứng tại chỗ.

“Mắt ta mù đi! Sáng tinh mơ phòng Yêu Vương chúng ta nhảy ra một mỹ nhân!”

Lạc Ngư nhìn thanh niên đứng ở cửa tóc đen rối tung, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, trừng lớn mắt, “Khó trách những Yêu xinh đẹp đó ở Bát Hoang, Chủ thượng đều coi thường.”

Lục Vô nghe tiếng nhìn lại, nhíu mày nói: “Chớ có nói bậy, kia hẳn là sư tôn của Chủ thượng.”

Lạc Ngư hít vào một hơi: “Chủ thượng có thiếu sư đệ không? Hoặc là thiếu sư cha?”

“Cẩn thận Chủ thượng nghe thấy, lột da cá của ngươi, phơi thành cá khô,” Thập Phương khụ một tiếng, đem cây sáo cắm vào bên hông, “Không có gì bất ngờ xảy ra, thì đây là Yêu Hậu của chúng, các ngươi chú ý một chút.”

Hành lang yên tĩnh ngay lập tức, trên mặt Lạc Ngư cùng Lục Vô không thể tưởng tượng.

Khi Chu Huyền Lan trở về, nhìn thấy ba thủ hạ ngươi đẩy ta đun trước mặt Thẩm Lưu Hưởng, “Đại nhân nhìn ta, biết phun nước, có thích hợp làm Đại thống lĩnh của Bát Hoang không?”, “Ngươi cánh tay gầy chân gầy, thích hợp chỗ nào? Đại nhân nhìn ta xem.”, “Thật đê tiện, sớm biết liền không nói cho các ngươi.”

Hắn trầm mặt xuống: “Các ngươi đang làm cái gì?”

Thanh âm đột nhiên im bặt.

Cho dù biết không phải chân thân, đám người Thập Phương can đảm cũng run rẩy, lui xuống vài bước.

Chu Huyền Lan không vui: “Quấn lấy sư tôn ta nháo cái gì? Đều lui ra.”

Đợi mấy người rời đi, Thẩm Lưu Hưởng ôm đống lớn bảo vật, ném vào túi trữ vật, “Thủ hạ của ngươi vậy mà hối lộ ta, bảo ta nói tốt trước mặt ngươi.”

Chu Huyền Lan: “Bọn họ không biết lễ nghĩa.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Ta cảm thấy khá tốt, đặc biệt là Lạc Ngư biết phun nước kia, thoạt nhìn đặc biệt cơ linh.”

Khóe mắt Chu Huyền Lan hơi nhíu lại: “Vậy sao?”

Ba người rời đi đi ngang qua đình hóng gió, Lạc Ngư đột nhiên dừng bước chân, sau lưng thấy một luồng khí lạnh.

Lục Vô: “Xảy ra chuyện gì?”

Lạc Ngư sắc mặt trắng nhợt: “Hình như tính sai rồi. Nếu sư tôn đại nhân làm trò khen chúng ta trước mặt Chủ thượng, Chủ thượng nơi nào sẽ suy xét chuyện Đại thống lĩnh, không giết chết chúng ta đã là chuyện tốt rồi.”

Thập Phương: “Vì sao?”

Lạc Ngư đỡ trán: “Hũ dấm dễ đổ.”

Lục Vô và Thập Phương sửng sốt, bỗng chốc phản ứng lại, ba người ở đình đồng loạt cứng đờ tại chỗ.

Thẩm Lưu Hưởng tính toán về Quyển Vân Các, Chu Huyền Lan buổi sáng không có việc gì, cùng đi với y.

Hai người xuất hiện trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, trong chốc lát, hấp dẫn không ít ánh mắt yêu tu.

Mới đầu Thẩm Lưu Hưởng cho rằng mọi người đang nhìn mình, sờ sờ mặt nạ, buồn bực một khắc, thoáng nhìn nữ yêu tu xinh đẹp ven đường phóng tới cái mị nhãn, hướng đầu lại hơi nghiêng.

Y quay đầu lại, nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của người bên cạnh.

Chân thân Chu Huyền Lan khí thế quá đáng, cho dù vô tình như thế, cũng làm các Yêu khác không thở nổi, tâm sinh khiếp đảm không dám tới gần.

Nhưng lúc này là phân thân, uy áp ít hơn phân nửa, cả người lại tỏa ra hơi thở đại yêu, không khỏi biến thành cái bánh thơm ngon đang hành tẩu.

Phát hiện ánh mắt, Chu Huyền Lan nghiêng đầu hỏi: “Sư tôn nhìn ta làm chi?”

“Ngươi đẹp.”

Chu Huyền Lan ngẩn ra, câu môi trả lời: “Sư tôn càng đẹp mắt hơn.”

Thẩm Lưu Hưởng cười khẽ, ngửi được một mùi hương hoa quế, nhìn quanh vòng, phát hiện cửa hàng bán điểm tâm, “Ta qua mua một chút, ngươi ở đây chờ ta.”

Chu Huyền Lan ngữ điệu khẽ nhếch.

“Được.”

Trả xong linh thạch, Thẩm Lưu Hưởng xách theo bánh hoa quế, quay đầu lại nhìn, một đám yêu tu hoa hòe lộng lẫy vây quanh Chu Huyền Lan.

“Đại nhân là Yêu gì? Hơi thở thật lạ, không phải người Kỳ Lân Thành sao?”

“Ta ở hẻm Nam, có rảnh buổi tối cùng nhau ngắm trăng.”

“Đại nhân thích hồ ly không?”

Thẩm Lưu Hưởng vọt vào đám người, đem hắn kéo ra, “Sao ngươi để người vây quanh như vậy?”

“Sư tôn bảo ta chờ ở kia.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Y nhìn một đám yêu tu đang trợn mắt giận, bất mãn với hành vi của y, y nhẹ nhướn đuôi mày, một phen nắm lấy tay Chu Huyền Lan.

Tầm mât xung quanh như dao nhỏ, đều nhịp phóng tới.

Thẩm Lưu Hưởng câu môi dưới. Lúc lôi kéo người tính toán rời đi, nghênh diện một người đang đi tới, rút kiếm trong tay, sắc mặt xanh mét, tầm mắt dừng ở bàn tay hai người nắm bên nhau.

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nhảy một cái, vội giơ bánh hoa quế lên, “Cố ý mua cho ngươi.”

Từ Tinh Thần chuyển ánh mắt lên điểm tâm, biểu tình lộ ra một chút ngoài ý muốn, một lát lại lộ ra chúy duyệt sắc, thu kiếm đi tới.

Lúc này, Chu Huyền Lan bỗng nhiên nói thầm: “Không phải sư tôn mua cho ta sao?”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, nhớ tới lúc rời khỏi nhà, biết phân thân chưa bao giờ ăn qua vật phàm tục, nói sẽ mua cho hắn chút đồ ăn vặt nếm thử.

Y phản ứng lại, khó trách lúc mua bánh hoa quế, Chu Huyền Lan lại có vẻ mặt chờ mong như thế.

“Không, cái này là cho......”

Lời còn chưa dứt, y nhìn thấy ánh mắt Chu Huyền Lan tối lại, khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu tình bị thương, không tự chủ được đổi miệng.

“Chính là cho ngươi.”

“??”

Từ Tinh Thần đang định lấy điểm tâm, ý cười trên mặt thu sạch, một lần nữa móc bảo kiếm ra, cũng khó được gọi một tiếng.

“Huynh trưởng lặp lại lần nữa, cho ai?”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Truyện Chữ Hay