Gió đêm thổi vào từ cửa sổ rộng mở, ngọn đèn trên giá cắm nến lay động, trong nhà một mảnh yên lặng.
Từ Tinh Thần nghiêng nghiêng đầu, khuỷu tay chống trên bàn, nhắm hai mi mắt, ánh nến đong đưa dừng trên đỉnh đầu hắn, ngọc quan màu tím tràn ra quang mang nhỏ vụn.
Không biết qua bao lâu, gió ngoài cửa sổ dần dần lớn hơn, đem tóc mai quét tới quét lui trên gương mặt, nổi lên một chút ngứa ngứa.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, Từ Tinh Thần nâng tay lên, đem sợi tóc nhiễu người đuổi đi, hôn hôn trầm trầm nhìn về phía lò luyện đan.
Lửa dưới đáy lò không biết dập tắt từ lúc nào, mùi thuốc còn sót lại từ trong lò bay ra, một thân ảnh ngồi trên ghế bên cạnh, rất nhiều linh thảo rơi xung quanh.
Y mân mê đan dược, còn mình lại ngủ?!
Từ Tinh Thần hổ thẹn đến thanh tỉnh vài phần, dùng sức vỗ vỗ mặt, sau đó cởi túi trữ vật bên hông xuống, móc ra một xâu kẹo hồ lô màu sắc tươi đẹp.
Cơm chiều hắn thấy Thẩm Lưu Hưởng không buồn ăn uống, đi trên đường mua mấy xâu kẹo hồ lô, trở về lại bị ngắt lời, trong lúc nhất thời đã quên đưa.
Y tận tâm tận lực luyện đan như thế, nên cho chút khen thưởng.
Từ Tinh Thần cầm kẹo hồ lô trong tay, ho nhẹ một tiếng, “Ta có xâu kẹo hồ lô ăn thừa này. Đế Cung có huấn, không thể phô trương lãng phí, cứ đưa cho ngươi ăn, ngươi thấy thế nào?”
Dứt lời, hắn đợi một lúc lâu, người trên ghế vẫn không đáp lời, cũng không nhúc nhích.
Từ Tinh Thần nghi hoặc nhăn mi, đứng dậy đi đến, giơ tay dừng trên bả vai y.
“Ngươi ngủ rồi.......?”!
Đột nhiên ‘Thẩm Lưu Hưởng’ trên ghế biến thành một khối gỗ, lăn xuống đất, một tờ giấy thuận thế ánh vào mắt Từ Tinh Thần.
Bên trên là chữ viết quen thuộc: “Ra ngoài, ngô đệ đừng nhớ mong.”
Từ Tinh Thần: “?!”
Mây đen che trăng, trên đường bóng người thưa thớt.
Thẩm Lưu Hưởng giơ tay vuốt lại mấy sợi tóc có chút rời rạc, hỏi: “Ngươi học pháp thuật ở đâu, sao lại lợi hại như thế?”
Chu Huyền Lan trầm mặc một khắc, cảm thấy khó có thể mở miệng, vì thế nói: “Nếu sư tôn muốn học, ta có thể dạy ngươi. Trừ Thế Thân Thuật còn có những pháp thuật lợi hại khác, đều là bí thuật thượng cổ.”
“Ừ...... Đúng rồi, ngươi dẫn ta đi đâu?” Thẩm Lưu Hưởng dừng bước chân, nhìn xung quanh, thấy đường phố hoàn toàn xa lạ.
Chu Huyền Lan nhẹ cong khóe môi, giữ chặt y rẽ ở góc đường, đi về một tòa phủ dần hiện lên trong bóng đêm.
“Đều trộm mất nhà rồi, sư tôn mới phản ứng lại sao?”
Thẩm Lưu Hưởng bị lôi kéo đi vào. Trong phủ rất rộng rãi, đình đài gác mái, hồ nước vườn cây, cảnh quan trong ngọn đèn đêm nổi bật càng làm thêm hứng thú.
Chu Huyền Lan bước lên con đường lát đá xanh: “Ta có việc phải rời khỏi Kỳ Lân Thành một thời gian.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì?”
Chu Huyền Lan nghiêng đầu nhìn y: “Buổi chiều nhận được tin Ngao Nguyệt truyền đến, có một nhân vật phiền toái hiện thân ở Bát Hoang, không biết tới bao lâu, ta phải trở về một chuyến.”
Thẩm Lưu Hưởng nghĩ nghĩ: “Cần ta hỗ trợ không?”
Chu Huyền Lan: “Không cần làm phiền sư tôn, ta xử lý xong liền trở về.”
Người tới chính là Tông chủ Thanh Lăng Tông, Lăng Dạ. Không biết có mục đích gì, nhưng hiển nhiên người tới không có ý tốt, hắn tất nhiên sẽ không để Thẩm Lưu Hưởng nhúng tay vào.
Hắn tiếp tục nói: “Tối nay để sư tôn tới, là muốn đem một người giao cho sư tôn.”
Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc: “Người gì?”
“Nam nhân,” Chu Huyền Lan mang theo ngữ khí không tên, đẩy cửa phòng ra.
Thẩm Lưu Hưởng vừa tò mò nhìn vào trong nhà, bỗng chốc trừng lớn mắt.
Trong phòng xác thật có một nam nhân.
Mặc áo đen thêu chỉ vàng, búi tóc phát quan ngọc, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt đen nhánh thâm trầm như bóng đêm.
Hắn chăm chú nhìn Thẩm Lưu Hưởng, hoãn thanh nói: “Sư tôn.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?!!”
Y nghiêng đầu nhìn nhìn Chu Huyền Lan bên cạnh, lại nhìn nam tử trong nhà, lớn lên giống nhau như đúc.
“Phân Thân Thuật,”
Chu Huyền Lan vung bàn tay lên, phân thân trong phòng lập tức biến mất không thấy, “Ta về Bát Hoang, nếu sư tôn ở Kỳ Lân Thành gặp phải nguy hiểm, một chốc một lát ta chưa kịp đuổi tới, chỉ có thể để lại phân thân bảo hộ sư tôn.”
Thẩm Lưu Hưởng ngạc nhiên, Phân Thân Thuật lúc ban đầu ở Đế Cung y đã nghe nói qua, là bí thuật thượng cổ đỉnh cấp, đã sớm biến mất tung tích trên thế gian.
Thật ra Đế Vân Vũ cũng biết, nhưng nói pháp thuật này cực kỳ khó học, Thẩm Lưu Hưởng hứng thú bừng bừng hướng hắn thỉnh giáo, kết quả bị ghét bỏ vẫy vẫy tay áo đuổi đi.
Lúc ấy Đế Vân Vũ rũ mắt, nói thẳng: “Ngươi không học được.”
Thẩm Lưu Hưởng tức giận đến hộc máu, bước nhỏ không quay đầu lại rời khỏi thư phòng, ba ngày không để ý đến hắn.
Ngày thứ tư, ánh nắng tươi sáng.
Y xa xa thoáng nhìn thấy Đế Vân Vũ đang lại gần, đang định xoay người đi, quay đầu phát hiện sau lưng cũng có một người. Còn chưa kịp khôi phục tinh thần sau kinh hách, hai bên trái phải cũng nhảy ra.
Nháy mắt bốn bề thụ địch, có chạy đằng trời.
Cuối cùng, bốn Đế Vân Vũ áo bào trắng quan vàng lắc lư trước mắt y, nhìn đến đầu váng mắt hoa.
Mỗi người giáo huấn y một câu, chính là bốn câu.
“Phân Thân Thuật phải có thần hồn cường đại chống đỡ. Thần hồn ngươi giòn như giấy mỏng, so với con thỏ cũng không khác biệt mấy. Cố chấp luyện, chỉ có một đường chết.”
“Cho dù thần hồn không sao, muốn luyện ra phân thân cũng không phải một sớm một chiều. Tự thân ngươi tu hành không cần cù, muốn làm ra phân thân cùng lười biếng với ngươi sao?”
“Nói không được chính là không được, đừng hy vọng ta thỏa hiệp.”
“Nghe nói có người muốn hất đổ chén trà của ta, xem bên trong có phải có sắt đá hay không, bằng không sao ta lại có ý chí sắt đá như vậy hả?”
Lúc đó Thẩm Lưu Hưởng đang trong thân hình hài đồng, bị vây ở giữa, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực. Cuối cùng chậm rì rì ngồi xổm xuống, cúi đầu nắm lấy lỗ tai trắng nõn.
“....... Con sai rồi.”
Lúc ấy ngại tình thế, Thẩm Lưu Hưởng thành thành thật thật nhận sai. Nhưng cho đến hôm nay, vẫn không biết mình sai cái gì.
Đem suy nghĩ từ trong trí nhớ xả ra, y chớp chớp mắt, “Ngươi đến thuật này cũng biết?”
Nên sẽ không phải Chu Huyền Lan mới là nhi tử ruột, Đế Vân Vũ âm thầm dạy hắn chứ?
“Ta vẫn chưa thuần thục, phân thân chưa thể giống hệt chân thân.”
Chu Huyền Lan thi pháp, trên mặt đất hiện ra một cái pháp trận, “Sau khi ta rời đi, phân thân mỗi ngày cần điều trị trong pháp trận. Sư tôn nhớ độ chút linh lực cho hắn.”
Thẩm Lưu Hưởng gật đầu, rất là khẩn trương: “Phân thân của ngươi có giống ngươi không? Ở chung được không?”
Chu Huyền Lan cười nhẹ: “Sư tôn không cần lo lắng. Hắn là một phần thần hồn của ta biến thành, là ta. Chỉ là tương đối giữ quy củ. Có hắn bồi sư tôn, cho dù ta không ở Kỳ Lân Thành, cũng có thể tùy thời nhìn thấy, cảm ứng được sư tôn.”
Thẩm Lưu Hưởng yên tâm, nhớ tới lúc phân thân, tu vi của chân thân sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, không khỏi nói: “Ta đã ở tu vi Hóa Thần cảnh, có nguy hiểm cũng có thể ứng phó, ngươi để tu vi trên chân thân nhiều một chút.”
Chu Huyền Lan: “Đệ tử có chừng mực.”
Dứt lời, hắn đem phân thân phóng ra, Thẩm Lưu Hưởng ngắm nghía, không phát hiện một chút khác biệt nhỏ nào, “Về sau ta làm sao nhận ra được đâu mới là chân thân?”
Chu Huyền Lan vươn ngón tay nổi rõ khớp xương, cầm lấy cổ áo, cởi lỏng ra một chút, bắt lấy tay y ấn lên xương quai xanh.
“Chỗ này.”
Vảy ngược. Thế gian chỉ có một mảnh này.
Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn gấp gáp: “Ngươi phải đi ngay lập tức sao?”
Ánh mắt Chu Huyền Lan khẽ biến, gật đầu nói: “Ta không quay về, Bát Hoang khả năng gặp nạn.”
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, nghĩ không rõ là ai có năng lực như thế. Cho dù là các Yêu Vương, cũng không đến mức làm Chu Huyền Lan kiêng kị như thế mới đúng.
Nhưng thấy hắn không muốn nói, Thẩm Lưu Hưởng cũng không truy vấn.
Chu Huyền Lan nhìn sắc trời bên ngoài, “Ta có ba thủ hạ làm nhiệm vụ ban đêm, ban ngày mới có thể trở về. Ta đã dặn dò bọn họ, trong lúc ta không ở hoàn toàn nghe mệnh lệnh sư tôn. Trong đó một người là Thập Phương, sư tôn đã gặp qua.”
Thẩm Lưu Hưởng gật đầu.
Chu Huyền Lan nhìn y chăm chú, mấy phần thở dài: “Đệ tử phải đi rồi. Đợi xử lý xong chuyện Bát Hoang, sẽ nhanh trở về.”
Thẩm Lưu Hưởng trầm mặc một khắc, nhìn hắn, mặt mày cong cười: “Không đúng, là ta mau chóng lấy được quyển trục, sau đó đi Bát Hoang tìm ngươi.”
Chu Huyền Lan nắm lấy tay y hơi chặt, sau một lúc lâu mới câu môi dưới, ôn nhu nói: “Được.”
Giọng nói rơi xuống, hắn buông tay ra, thân hình nhoáng lên biến mất tại chỗ.
Trong tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng không còn bóng người, tuy là sớm có chuẩn bị, cũng ngẩn người hồi lâu. Đến tận khi bên cạnh vang lên một tiếng “Sư tôn” trầm thấp, mới bỗng chốc đánh thức y.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía phân thân.
Hai người hai mặt nhìn nhau trong chốc lát.
Chu Huyền Lan mở miệng trước: “Ta đã ra khỏi thành, sư tôn đừng lo lắng.”
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhướn đuôi lông mày, tò mò đè đè bả vai hắn, lại sờ xuống tay hắn, muốn xem có cùng độ ấm như chân thân không.
Ai ngờ đầu ngón tay mới đụng đến làn da, Chu Huyền Lan như rắn lắc mình tránh sang một bên.
Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt.
Cái ý gì đây, chẳng lẽ phân thân có ý kiến với y?
Thẩm Lưu Hưởng hai ba bước tiến lên, thử vươn tay về phía hắn, Chu Huyền Lan lập tức lại né tránh.
“???”
“Sao ngươi trốn ta?”
Chu Huyền Lan không đáp, nhưng vẫn không cho y chạm vào.
Thẩm Lưu Hưởng phẫn nộ tột đỉnh, ôm ý niệm hôm nay không đụng được tới người thề không bỏ qua, hết sức chăm chú bắt giữ hướng di chuyển của hắn.
Vậy là hai người ở trong căn phòng không rộng lắm, ngươi truy ta đuổi nửa canh giờ. Cuối cùng Thẩm Lưu Hưởng thở hồng hộc, chỉ có thể kêu lên, “Ngươi đứng lại đó cho ta.”
Chu Huyền Lan cứng đờ, linh khí quanh thân dần dần tan đi, vậy mà thật sự đứng im tại chỗ.
Thẩm Lưu Hưởng không nghĩ hắn lại thành thật một chút, buồn bực đi qua, nắm lấy bàn tay thon dài, rõ ràng phát hiện thân thể Chu Huyền Lan cứng đờ, lại có ý né tránh, nhưng tựa hồ cố kỵ lời y vừa nói, liền khống chế chính mình đứng tại chỗ, mặc y xâu xé.
Vì thế Thẩm Lưu Hưởng bắt được tay hắn, đầy tính trả thù sờ tới sờ lui. Ăn hết đậu hũ xong, trong miệng hừ hừ, rất giống một tên ác bá.
“Làm sao nào? Không cho ta sờ, vậy muốn cho ai sờ?”