"Sư tôn đi cùng ta sao?"
Bên trong động chiếu vào những tia sáng tối tăm, nữa bên mặt Chu Huyền Lan ẩn trong bóng tối, ngũ quan thâm thúy.
Thẩm Lưu Hưởng trù trừ một chút, hỏi: "Có phải trước kia chúng ta đã từng hôn qua."
Trong đầu hắn chợt lóe lên một vài đoạn ký ức vụn vặt, một khỏang trời xanh dưới cây cổ thụ giống như người trước mặt này, đem hắn khóa ở trong ngực hôn lên đôi môi hắn.
Hắn bị đoạn ký ức đột nhiên xuất hiên này dọa sợ, nhất thời sửng sốt đem người đẩy ra.
Chu Huyền Lan cong khóe môi, hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của hắn. "Sư tôn đã từng hôn ta như vậy."
"Nói như thế, không phải ngươi…"
Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc, hắn cùng người khác thân mật như vậy lúc nào. "Kia là ai?"
Ý cười trên mặt Chu Huyền Lan cứng đờ.
Không phải hắn , chẳng lẽ là...
Trong đầu không tự chủ hiện lên vài cái tên liền, hắn trầm mặc trong chốc lát, có chút oan ức nói: "Vì sao sư tôn lại trên chọc nhiều người như vậy."
Thẩm Lưu Hưởng một mặt mộng bức.
Chu Huyền Lan nhìn hàng lông mi hắn run rẩy trên dung mạo mỹ lệ hoàn biểu tình không rõ, ánh mắt không khỏi tối sầm, trầm thấp lên tiếng: "Ta chính là người quan trọng nhất, đúng không, đây đã là giới hạn của ta, sư tôn —— "
Thẩm Lưu Hưởng còn chưa trả lời, mi mắt hạ xuống, suy tư xem người này trước mặt là ai.
Đến cùng thì đã sảy ra chuyện gì.
Lúc này, Tiểu yêu tinh thừa dịp ánh sáng tối tăm, bốn bề yên tĩnh, liền trộm hôn hắn một cái.
"..."
Người nằm trên giường bỗng động đậy, mọi người trong phòng nhất tề biến sắc vô thức thả chậm lại nhịp thở.
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Thẩm Lưu Hưởng thầm nói: "Tiểu yêu tinh ~ "
Mọi người: "..."
Lăng Dạ thầm cười, đầu ngón tay man mát sờ lên đầu hắn. "Sư đệ đang gọi ai."
Thẩm Lưu Hưởng chậm rãi mở mắt ra, vuốt mái tóc tán loạn lại, đứng dậy nhìn xung quanh phòng.
Thời điểm tầm mắt chạm phải Chu Huyền Lan thì hơi dừng lại, sau đó ngại ngùng quay đầu đi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Vì sao ta ở đây."
"Không nhớ rõ?" Lam Tiêu Sinh rót chén trà, đưa cho hắn. "Ngươi bị Mộng Yểm vây trong thức hải nên những ký ức lúc trước vẫn còn nhớ mới đúng."
Thẩm Lưu Hưởng tiếp nhận lấy cốc trà, môi khẽ mím. "Đúng vậy, nhưng ta không nhớ rõ."
Tuyệt đối không thể thừa nhận.
Cái đoạn hồi ức của sư huynh cùng Diệp Băng Nhiên thì không sao, còn lại cái đoạn hồi ức kia...
Thẩm Lưu Hưởng tay đang cầm tách trà khẽ run.
Chuyện dưới gốc cổ thụ lần trước, Chu Huyền Lan bởi vì bị trúng thuật pháp nên còn có thể hiểu được, nhưng lần này lại trong lúc hoàn toàn tỉnh táo mà hôn hắn.
Tình sư đồ ở thế giới này….. đều như vậy sao?
Thẩm Lưu Hưởng có chút hoảng loạn.
"Sư tôn, đây là Mộng Yểm thú." Chu Huyền Lan bước đến gần đem tầng hắc vụ quấn quanh cổ tay kéo xuống.
Lực chú ý của mọi người đều bị nó hấp dẫn.
Vẻ mặt Lam Tiêu Sinh nhất thời oi lệ. Đang muốn hỏi thì thấy Mộng Yểm thú hai mắt trừng lớn, thân thể tựa như bị người dùng sức bóp lấy, kêu thảm một tiếng, chớp mắt đã không còn khí tức.
Bên ngoài phòng, Tố Bạch Triệt nghiền nát mảnh lá khô trong tay, một mặt hờ hững.
Đồng Khê ngạc nhiên: "Ngươi lao hết khí lực mới thu phục được nó, cứ như vậy mà giết."
Tố Bạch Triệt miếng khăn lụa ra, lau khô vết máu trong tay, "Nếu đã rơi vào trong tay người khác thì không tránh thoát khỏi hai kết cục,một là bị xúi giục, phản bội ta, hai là nhận hết mọi dằn vặt có chết cũng không thừa nhận. Nếu đã như vậy thì ta sớm giải thoát cho nó, vẹn toàn cả đôi bên."
Đồng Khê sửng sốt.
"Đáng tiếc, không thể đưa cho ta đoạn ký ức kia."
Tố Bạch Triệt vứt mảnh khăn lụa qua một bên, cánh tay xoa xoa đuôi chân mày dài mảnh.
"Bất quá cũng có chút thu hoạch. Kí ức của hắn bị thiên đạo can thiệp, Nó là cái gì ngươi biết không?"
"Còn có." Trong lời nói của hắn mang theo ý cười. "Đồng Khê, thiên đạo là nghiên về phía ngươi sao?"
Chẳng khác nào bị rắn độc tra hỏi, Đồng Khê trong lòng sinh ra hàn ý nửa ngày mới trấn định lại. "Ngươi đi quá giới hạn rồi đó, chuyện này không phải chuyện mà ngươi có thể can thiệp."
Tố Bạch Triệt vẫn giữ nguyên nụ cười, đang lúc tò mò muốn hỏi tiếp thì sau lưng truyền đến một luồn sức kéo thô bạo nháy mắt đã kéo hắn lên không trung.
"Muốn ra ngoài chơi sao không nói cho vi huynh một tiếng." Nam Diệu Quyền đè vai hắn lại vẻ mặt cười như không cười.
Phía sau hắn, là Ô Áp cùng đám người trong ma giáo. Trong đám người tu vi thấp nhất cũng phải là kim đan kỳ. Rõ ràng là muốn đến đây gây chuyện.
Lần này gióng trồng khua chiên như vậy khiến vô số người tỉnh dậy.
Đèn đuốc xung quanh liên tiếp sáng lên, đệ tử các tông phái vội vội vàng vàng chạy ra cửa, liền thấy trên trời ngàn vạn ma tu sắp hàng chỉnh tề, lại nhìn về phía người cầm đầu, trong nháy mắt bị dọa đến hay chân run lên.
Ma tôn đến Kiếm Tông làm chi, chẳng lẽ muốn gây lên một hồi đại chiến hai giới? !
"Đừng ngủ nữa! Đại trận giữ núi bị phá, Ma tôn đột kích!"
"Chạy mau, Ma tôn giết người như ngóe, không ai là đối thủ của hắn!"
"Bình tĩnh chút đi, tông chủ cái tiên môn còn đang ở đây, làm gì đến phiên các ngươi chiến đấu!"
Mọi người đến kiếm tông tham dự yến hội không khỏi thất kinh mãi đến lúc phát hiện mấy bóng người đứng giữa không trung, mới tỉnh táo lại.
"Ma tôn tới đây để làm gì." Lam Tiêu Sinh tay chắp sau lưng, không chút hoang mang nói.
"Tất nhiên là đến để chúc mừng.” Nam Diệu Quyền một tay giữ Tố Bạch Triệt nhìn xung quanh. "Kiếm Chân đạo nhân ở nơi nào? Sao không ra ngoài gặp mặt một lần."
Lăng Dạ mắt liếc người nằm trong tay hắn: "Chúc mừng thì chúc mừng, bắt người trong môn chúng ta làm chi."
Thấy thế khuông mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tố Bạch Triệt không khỏi lộ ra chút vui mừng, nhất thowifw chút nước mắt đọng nơi khóe mắt rơi như mưa, run giọng nói: "Tông chủ cứu ta."
Trở về Ma giới, mỗi ngày đều phải uống canh hạt sen ••••• nôn.
Thẩm Lưu Hưởng đứng dưới hành lang, ánh mắt nhìn giữa không trung, đôi môi mím mím.
Muốn cắn hạt dưa, nha ~
Nhưng mà đồ ăn vặt đều ở trong tay Chu Huyền Lan mà hiện tại đi đòi thì không được tốt lắm.
Đang lúc xoắn xuýt, Chu Huyền Lan lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau hắn khẽ gọi: "Sư tôn."
Thân hình Thẩm Lưu Hưởng run lên.
Chu Huyền Lan kéo tay hắn thả nắm hạt dưa thơm ngát lên. Ngước lên, con người trầm ám nhìn về phía hắn. "Sau khi sư tôn tỉnh dậy, vì sao muốn trốn ta."
Thẩm Lưu Hưởng sơ ý nhìn thẳng vào mắt hắn liền vội vàng dời tầm mắt, khô cằn nói một câu: "Không trốn." liền bắt đầu cắn hạt dưa.
Tình huống giữa không trung vẫn như vậy. Nam Diệu Quyền cùng mấy vị tông chủ đối đầu nhau.
Không biết hắn muốn cái gì nữa. Nếu như nói tới để bắt Tố Bạch Triệt vậy sao đã bắt được người rồi còn không chịu rời đi? Nếu như nói muốn tới tận công Kiếm Tông thì sao vẫn chậm chạp không phát ra hiệu lệnh kiến đám đệ tử đứng trên mặt đất bàng hoàng.
Đợi lát, Nam Diệu Quyền phá vỡ cục diện bế tắc, ánh mắt nhìn về một nơi. "Nghĩa đệ, ta tới rồi đây."
Mọi người sững sờ, tầm mắt đồng loạt bắn tới.
Ma tôn lại có nghĩa đệ.
Là ai?
Hạt dưa trong miệng đột nhiên không còn ngon nữa. Thẩm Lưu Hưởng không chút do dự xoay người liền chạy, mà Nam Diệu Quyền từ nhỏ đã luyện nhuần nhuyễn cái thuật bắt người này rồi, ngón tay thon dài vồ một cái, thân thể hắn liền không thể khống chế mà lao đi.
Mặt đất đều vang lên tiếng ‘ồ’.
"Thẩm Lục Lục? ! Lại là hắn!"
"Chớ có gọi Thẩm Lục Lục , hắn là tiên quân của Thanh Lăng ‘Thẩm Lưu Hưởng’."
"Hắn thân là môn nhân Thanh Lăng không những dây dưa không rõ cũng đám người Kiếm tông mà còn là nghĩa đệ của ma tôn? ! Quá mức không thể tưởng tượng được!"
Thẩm Lưu Hưởng than tầm lại không chút hoản sợ, Phược Linh Thuật đã không làm gì được hắn. Cho dù bắt được hắn, ai thua ai thắng còn chưa chắc chắn.
Lúc này, bên hông hắn bị kéo căng.
Dưới ánh trăng, trường lăng tỏa ra ánh bạc cuốn lấy eo Thẩm Lưu Hưởng đem hắn đang bay được nữa đường kéo về rơi trên mái hiên.
Tiếng gió gào thét bên tai, Thẩm Lưu Hưởng lảo đảo mấy bước, suýt nữa rơi xuống đất thì một cánh tay kéo lấy tay hắn kịp thời đỡ lấy.
"Không sao chứ."
Giọng nói có chút quen.
Thẩm Lưu Hưởng ngước mắt, đối diện là một ánh mắt màu hổ phách.
Trên mặt đất hoàn một mảnh yên lặng.
Đặc biệt là đệ tử Kiếm Tông đã xuất hiện từ sớm, trong lòng liền có chút hồi hộp, sinh ra cảm giác không ổn cực kỳ quen thuộc, nhìn lại kiếm tôn đã đứng sẵn ở nơi Thẩm Lưu Hưởng rơi xuống, cực kỳ thân thiết đỡ lấy hắn.
Trong phút chốc, tựa như có một chậu nước lạnh từ trên trời rơi xuống đem mọi người dội tỉnh.
Tối nay, chỉ có một chữ —— lãnh! (Lạnh.)
"Con người kiếm tôn của chúng ta thật tốt, mặc dù trong tâm lý hoàn là mười phần chán gét Thẩm Tiên Quân, nhưng vẫn thi pháp cứu hắn, ha ha."
"Đúng vậy, kiếm tôn ven đường gặp phải bà lão ngã xuống đất cũng phải dừng lại đỡ người dậy,chuyện này cũng không có gì là lạ, ha ha."
"Ừ, Kỳ thực kiếm tôn là trời sinh đào hoa, gặp ai cũng đều thâm tình, không có gì lạ, ha ha."
Liên tiếp "Ha ha" vang lên, nhưng chẳng hiểu vì sao lại lộ ra chút chua sót.
Vì vậy các đệ tử Kiếm Tông đều không hẹn mà cùng ngậm miệng.
Trầm mặc, là đêm nay của bọn họ.
Mây đen che trăng, chỉ chốc lát, bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa.
Thẩm Lưu Hưởng nói cám ơn.
Hắn còn chưa quên chuyện trong ảo cảnh đâu. Càng hoài nghi cuộc gặp gỡ từ tấm bé kia khiến nguyên thân đối với kiếm tôn đều là tình căn thâm chủng cho nên sau này mới không thể buông bỏ mà dây dưa lâu đến vậy.
Có thể nhìn rõ, lúc đó nguyên thân có vẻ chưa thích hắn đến vậy.
Ngược lại là hành động của Diệp Băng Nhiên...
Tâm tư hắn nhất thời trì trệ.
Một mảnh lá sen xanh nhạt mới bẻ không lâu vẫn còn tỏa ra hương thơm tươi mới thanh mát.
Nước mưa rơi trên phiến lá, tí tí tách tách vang vọng.
Thẩm Lưu Hưởng hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên.
bóng dáng cao gầy của Diệp Băng Nhiên đứng trong màm mưa cụp mắt nhìn hắn không nói một lời cả người đều lộ ra dáng vẻ đau thương không thể che lấp.
trong tầm mắt hắn.
Thanh niên tóc đen dài đến eo, lá sen che nửa khuôn mặt, thời điểm hơi cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy cái cằm thon nhon cùng với bờ môi đỏ mọng mềm mịn.
Mà vừa ngẩng đầu, liền lộ ra cặp mắt phượng linh động kia.
Đuôi mắt hơi cong, dễ dàng câu nhân.
Rõ ràng cực kỳ giống.
Nhưng vì sao hắn chưa bao giờ nhận ra...
Thẩm Lưu Hưởng thấy thần sắc Diệp Băng Nhiên cảm thấy mình vẫn chưa làm gì đối phương đã khóc.
Hắn trù trừ một chút, kéo miếng lá sen xuống che lên đỉnh đầu Diệp Băng Nhiên. "Ta không sợ chút nước mưa đó, hay là ngươi mang đi."
Diệp Băng Nhiên đôi môi khẽ động, thấp giọng nói một câu.
Tiếng mưa rơi lớn dần, nhất thời Thẩm Lưu Hưởng không nghe rõ, nghiêng đi tai hỏi lại. "Ngươi lặp lại lần nữa."
Diệp Băng Nhiên liền ngừng lại, biểu tình có chút run rẩy.
"Ngươi vẫn còn thích ta chứ."
Thẩm Lưu Hưởng không nghĩ tới mình lại bị hỏi vấn đề này, bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra Diệp Băng Nhiên vẫn không yên lòng với hắn, sợ bị hắn quấn lấy, hoặc là thấy Tố Bạch Triệt còn đứng ở đây sợ thêm nhiều hiểu lầm nữa vì thế muốn thừa cơ làm sáng tỏ mối quan hệ của hai người.
Chưa nói những cái khác, chỉ nhắc tới ân tình cứu giúp vừa nãy của Diệp Băng Nhiên, việc này nhất định phải trả lời cho hợp tâm ý hắn.
Vì vậy Thẩm Lưu Hưởng hắng giọng một cái, dựng thẳng hai ngón tay thon dài trắng trẻo lên, đứng trước mặt mọi người trả lời cho Diệp Băng Nhiên cùng Tố Bạch Triệt nghe.
"... Nếu như trong lòng ta còn chút nào ái tình với Bắc Luân kiếm tôn, ắt gặp ngũ lôi đánh, vĩnh viễn không vươn mình lên được."
Dứt tiếng, hắn nở một nụ cười với người đối diện.
"Thế nào, hài lòng không?"
Nơi cổ họng Diệp Băng Nhiên dâng lên một luồng huyết tanh, hắn cắn chặt răng nỗ lực nuốt trở về.
Trong con ngươi che kín huyết sắc.
Nửa ngày, hắn nhìn về phía thiếu niên đang cười tươi như hoa đứng trong làn mưa mông lung, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười sáng lạn trước giờ chưa từng có.
"Ta hiểu rồi, đa tạ..."