Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Sa
Chu Huyền Lan nhìn chằm chằm đôi mắt phượng câu nhân, trở tay đánh nát tảng đá phía sau.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, ảo cảnh vỡ vụn, tảng đá hóa thành một đoàn sương đen, trộn lẫn huyết sắc, liền hóa thành một vầng sáng cầu vồng chạy đi.
Chu Huyền Lan thi pháp đuổi theo.
Mộng Yểm thú chuyên xâm nhập thức hải con người, chế tạo ảo cảnh, nhưng nếu cứng đối cứng thì năng lực cũng không mạnh, hơn nữa đối mặt với hắn, tựa hồ luôn có ý sợ hãi kiêng kị, cho nên thực mau bị bắt lấy.
Chu Huyền Lan biến nó thành một đoàn hắc khí, quấn quanh cổ tay, sau đó chân bước một bước, đảo mắt liền xuất hiện ở chỗ cửa sơn động.
Bên ngoài mưa to, gió lạnh thổi vào, sơn động tối tăm ẩm ướt, xuyên qua ánh sáng mờ mịt, mơ hồ có thể thấy được trong động có vài cọng cỏ dại, vad ánh lửa lập lòe.
Chu Huyền Lan trong lòng hơi động.
Sư tôn ở bên trong, rốt cuộc là cái gì vây khốn hắn.
Hắn chậm rãi đi vào.
Ánh lửa nhảy lên, chiếu sáng chung quanh vách đá, xua tan lạnh giá bên ngoài.
Thiếu niên đưa lưng về phía đống lửa , tóc đen dính nước mưa trong suốt, xõa tung bên hông, một tay đặt ở đai lưng, ngón tay trắng nõn mảnh dài nhẹ cong xuống, cởi bỏ đai lưng, kéo xuống ném sang một bên.
Bên cạnh hắn, là một quả trứng lớn màu đen, bộ dáng quái dị.
Kích thước khoảng chừng bằng một đứa nhỏ năm sáu tuổi, vỏ trứng đen trong ánh lửa chiếu rọi, hiện ra từng nét kim văn rắc rối phức tạp.
Đem hồng ướt nhẹp nước mưa cởi ra, thiếu niên chỉ còn lại một kiện áo trong trắng như tuyết, lộ ra dáng người mảnh khảnh cao gầy, cổ vai bị thương, áo trong hơn phân nửa nhiễm máu tươi.
Tựa hồ muốn nhìn thương thế, ngón tay hắn cầm lấy áo trong, nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra hơn phân nửa phía sau lưng, da thịt trắng nõn tinh tế từ bên gáy kéo dài đến vòng eo, bại lộ trong không khí lạnh lẽo.
Mắt thấy đối phương còn muốn cởi, cổ họng Chu Huyền Lan khẽ nhúc nhích, lên tiếng: “Sư tôn.”
Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng niết vạt áo một cái, hơi mở lớn mắt.
Hắn một bên đem áo trong đã cởi đến bên hông kéo về, một bên thúc giục linh lực, Chiêu Diêu Kiếm đặt ở bên chân“Vèo” một cái, chỉ thẳng vào giữa trán Chu Huyền Lan
“Ngươi là ai?” Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên ở trong ánh lửa ấm áp, mặt mày tinh xảo lộ ra vài phần lạnh lẽo, cánh môi nhợt nhạt mất máu, ánh mắt lạnh nhạt mà cảnh giác nhìn người đột nhiên xuất hiện.
Chu Huyền Lan ánh mắt khẽ động, đoạn ký ức này của sư tôn, còn chưa thu hắn làm đồ đệ, cho nên không biết hắn.
Thẩm Lưu Hưởng căn bản không ý thức được nơi này là ảo cảnh, chỉ cho là hiện thực, nếu hắn nói thẳng thân phận, đối phương rất khó tin tưởng, càng miễn bàn cùng hắn đi rồi.
Chu Huyền Lan nhìn chằm chằm thân kiếm lạnh lẽo, không làm bất luận hành động chống cự nào, làm sự cảnh giác nơi đáy mắt hắn phai nhạt một chút, “Ta tránh mưa tới đây, vô tình gặp được người.”
Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc mà nheo lại mắt, nơi này là Đông Hoang, kề bên Yêu giới, hẻo lánh ít dấu chân người, nào có chuyện trùng hợp thế này .
Nhưng mà, không sao cả.
Hắn bị trọng thương, lại một đường bôn ba chạy trốn, linh