Ra khỏi điện, Lăng Kim Dạ không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Vì sao tiên quân lại đánh ngươi? Cái này cũng không giống là trừng phạt nha. Trái lại ta thấy giống như đánh yêu vây.”
Chu Huyền Lan đặt tay lên trán sờ sờ.
Đầu ngón tay man mát của sư tôn rơi lên trên trán. Khẽ búng một cái, nhất thời cảm giác tê đau khiến hắn hồi thần, tầm mắt đúng lúc rơi lên cặp mắt phượng kia.
Đuôi mắt hơi cong lênh, mang theo chút ý cười xấu xa đầy thỏa mãn.
Biết hắn sẽ đau nên vui sướng ư?
Tâm Chu Huyền Lan có chút loạn nhất thời không biết trưng ra vẻ mặt nào cho phải, trong lòng như bị cái gì đó cào qua.
Sư tôn giận hắn vì thế trách phạt hắn, thế nhưng cái kiểu trách phạt như vậy quả thật khiến người khác vừa buồn cười vừa tức giận. Chu Huyền Lan mơ hồ phát hiện nếu còn tiếp tục như vậy thì nơi sâu thẳm trong đáy lòng hắn sẽ có thứ gì đó muốn phá đất chui lên.
Hắn ổn định lại tâm tình, Vốn hắn muốn hồi Triều Vân Phong nhưng lại thôi đổi hướng chạy đến bên bờ Giác Xuân Hà. Ngồi tận một canh giờ mới có thể đè nén tâm tình đang quá mức nóng nảy của mình xuống.
Nguồn nước của Giác Xuân Hà chính ta từ sơn mạch ở sau lưng Thanh Lăng Tông, nước cực kỳ sạch, trong đến mức có thể nhìn thấy đáy.
Chu Huyền Lan ngồi xổm trước bờ sông, vốc một ngụm nước lên rửa mặt, thủy châu thuận theo sường cằm mà rơi xuống, đem mặt gặp anh tuấn dưới nước phá hỏng, tạo nên từng tầng từng tầng gợn sóng.
Cách đó không xa còn tụ tập một đám nữ đệ tử, không ít người còn đỏ mặt xì xào bàn tán.
Chu Huyền Lan lắng nghe thử họ nói gì khẽ nhíu mày cầm kiếm lên bỏ đi không quay đầu lại.
Thời điểm hắn tu hành thật sự không thích bị người khác quấy rầy, nhưng mệt cái là lúc nào cũng có vài đám người lúc nào cũng cố gắng ở bên cạnh hắn vì thế hắn đã đổi qua không biết bao nhiêu chỗ tu hành, Giác Xuân Hà quanh năm đều bị hàn khí vây quanh, người bình thường khó lòng chịu nổi cũng vì thế mà thành công bỏ rơi đám người theo đuôi kia. Lại không nghĩ đến sau khi kết thúc trận thi đấu giữa những đệ tử với nhau thì tựa như trở về vạch xuất phát.
Theo đuôi hắn làm chi.
Lăng Mạc Sơn mới là người giành ngôi đầu bảng mà, chạy qua chỗ tu hành của hắn đi a.
Hắn một lòng hướng đạo, không muốn cân nhắc đến tình yêu nam nữ. Hà tất gì phải lãng phí thời gian trên người hắn cơ chứ.
"Sách sách sách, lại đây."
Con gâu đần nào đó lười biếng nằm nhoài trên bãi cỏ khẽ nhắm mắt tắm nắng. Một trận gió nhẹ thổi qua, một vài sợi lông mỏng màu xám khẽ tung bay trên không khí.
Thẩm Lưu Hưởng vừa về phòng liền nhìn thấy cảnh này, không nhịn được muốn đùa nó, dụ dỗ nói: "Lại đây, cho ngươi đồ tốt."
Ngao Nguyệt nghiêng đầu lườm hắn một cái.
Ác quỷ tiên quân thì có thứ gì tốt, ngày hôm trước còn thấy hắn đem cái bàn lớn khắc văn án bán đi, còn cả cái chén sứ xanh hôm nọ còn đặt bên cửa sổ sáng nay cũng không thấy tung tích.
Ngao Nguyệt chưa từng gặp tên tu sĩ hóa thần cảnh nào lại nghèo đến mức này. Cái này phải gọi là một sự sỉ nhục của tu sĩ hóa thần cảnh đi.
Hắn không nhúc nhích vì vậy Thẩm Lưu Hưởng đi tới véo vóe cái tai béo tròn của hắn. "Hình như ngươi lớn hơn chút rồi. Có phải vết thương cũ đã lành? Nói như vậy..."
Ngao Nguyệt cả người run lên bò dậy cực kỳ muốn bỏ chạy, duỗi cái đầu ra, thuận theo bàn tay đang véo tai nó mà gào thét. "Gào gừ ~ "
Ngao Nguyệt đau hết cả gan.
Hắn cũng coi như là một sự sỉ nhục của tộc thiên cẩu đi.
"Ngoan như vậy, thưởng cho ngươi một chút." Thẩm Lưu Hưởng từ trong túi cẩn thận lấy ra một món nóng hổi, xé bỏ lớp giấy dầu bên ngoài. "Thưởng cho ngươi một cái đùi gà nè."
Hắn mới chạy ra bên ngoài tông môn mua về, quả thật trong túi chỉ có đúng một cái.
Ngao Nguyệt trợn to mắt, lui mạnh ra sau muốn bỏ chạy, nghe thấy một tiếng hừ lạnh từ phía sau thì sầu khổ mà dừng bước.
Cái tên ác quỷ này, hắn đã biến thành bộ dáng chật vật như thế này rồi còn muốn sỉ nhục hắn đến mức nào cơ chứ.