"Ta còn cách sắp chết chỉ một chút."
Thẩm Lưu Hưởng dựa lên trên cây đào, ngón tay thon dài nắm chặt bầu rượu, trong hốc mắt còn đảo qua vài giọt nước mắt, đôi môi méo xẹo, toàn thân đều bị thương tâm chiếm cứ. Còn kém oa oa khóc lớn một chút mà thôi.
"Chuyện này..." Lăng Hoa không hiểu sao hắn lại đau lòng như vậy, suy tư chốc lát, " Sau tỷ thí ta có đi coi, sắc mặt Chu Huyền Lan rất bình tĩnh, rất tự tin, không giống như bị suy sụp, ngươi có thể yên tâm."
"Đừng có nhắc đến hắn trước mặt ta." Thẩm Lưu Hưởng uống thêm một ngụm rượu, không biết là say hay vẫn còn phẫn nộ, hai má có chút ửng hồng.
Hắn khẽ cuối đầu, gần như là ngẹn ngào mà nói: "Thua đến cái quần đùi cũng không còn."
Nói là sẽ bùng nổ tiểu vũ trụ ở đâu?
vạn tệ linh thạch, hôm qua hắn còn đem tất cả đi mua cẩm bào, giày hoa xa xỉ, hôm nay liền trở thành một tên trước giải phóng... Không, còn là họa vô đơn chí.
Thẩm Lưu Hưởng khóc không ra nước mắt, chỉ muốn một say tới chết mới thôi, ai biết vừa khẽ cuối đầu đã nhìn thấy thiếu niên đang đứng dưới tàng cây, vẻ mặt ưu lo nhìn hắn.
(Ưu lo: Bi thương cùng lo lắng.)
"Sư tôn."
Khí huyết toàn thân Thẩm Lưu Hưởng nhất thời cuồng cuộn dâng lên, tuy rằng hắn biết rõ Chu Huyền Lan vô tội, dù sao đánh không lại hắn cũng không có biện pháp. Thế nhưng vừa nhìn thấy tên nhóc này hắn liền nhớ lại một vạn linh thạch cứ thế mà từ trần liền nhịn không được xúc động muốn bắt cái tên làm hắn đau khổ này dần một trận.
Thẩm Lưu Hưởng nhịn nửa ngày cuối cùng chạy như một làn khói.
Để lại một mình Chu Huyền Lan đứng dưới tàng cây, tha thiết mong chờ nhìn nơi sư tôn vừa biến mất như một làn khói, khuông mặt thiếu niên mang theo vài phần mờ mịt vô tội.
Ánh trăng treo trên đầu cành.
(ý là h đêm đó mn.)
Thẩm Lưu Hưởng cầm trên tay nữa bầu rượu, chậm rãi đi từ đỉnh Hoa Thiên xuống núi. Lúc đi ngang qua rừng đào ở giữa sường núi thì bất thình lình một bóng người nhảy ra dọa hắn nhảy dựng.
Lúc trước hắn có dùng linh lực ép một phần rượu ra ngoài, chỉ giữ lại ba phần say nên một trận kinh hách này cũng đủ làm hắn hoàn toàn tình rượu.
Thiếu niên kia bước ra từ trong bóng tối. Cũng không biết hắn đã đứng tại đây bao lâu rồi, mái tóc đen bị gió thổi tung lên có chút rối, bên trên còn dính vài cánh hoa đào rơi xuống. Vết thương trong cuộc tỷ thí vẫn còn chưa lành khiến hắn mặc hắn có chút tái nhớt.
Ngay thời khắc nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng đôi mắt bị hắc ám bao phủ nhất thời tỏa sáng. Đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc cũng khẽ cong lên. "Sư tôn."
Thẩm Lưu Hưởng thấy vậy nhất thời sững sờ, vì lòng dạ tiểu nhân của mình mà nhất thời muốn đấm ngực dậm chân.
Cư nhiên là đang đợi hắn.
Đồ đệ ngoan như vậy, khiến hắn hoàn toàn không có cách nào giận chó đánh mèo được aaaaaaaaa!
Chu Huyền Lan đỡ lấy thân hình khẽ run của hắn: "Sư tôn không vui là vì trong trận tỷ thí đệ tử không đánh lại Lăng Mạc Sơn sao? Đệ tử làm sư tôn thất vọng rồi."
Thẩm Lưu Hưởng phát tiết cả ngày, tức giận đến mấy cũng có chút tiêu tan. Nghe thấy hắn nói như vậy thì mắt phượng khẽ híp lại ngoài miệng lại thoải mái nói: "Sư phụ không trách ngươi, không cần tự trách."
Thấy thần sắc Chu Huyền Lan uể oải, Thẩm Lưu Hưởng giơ tay xoa đỉnh đầu của đồ đệ tựa như an ủi, lại phát hiện hình như hắn lại cao lên không ít, cơ hồ đã muốn cao gần bằng mình rồi.
Bỗng nhiên cảm nhận được chút vui sướng của hệ dưỡng thành a.
Thẩm Lưu Hưởng đắm chìm trong cảm giác vui sướng mà cất tiếng an ủi: "Trong tỷ thí có thắng có thua cũng là chuyện bình thường. Ngươi cũng không cần để ý nhiều, Lăng Mạc Sơn đúng là tuổi trẻ kiệt xuất."
Chu Huyền Lan mím môi không nói.
Hai người một đường xuyên qua rừng hoa đào, thời điểm sắp rời khỏi núi Hoa Thiên Chu Huyền Lan bất ngờ nắm lấy tay Thẩm Lưu Hưởng chậm rãi nói: "Kỳ thật đệ tử có thể thắng Lăng Mạc Sơn, cho nên... Sư tôn, đệ tử không phải là không thể đánh bại hắn."
Ngọa tàu?
(câu chửi thề kiểu má nó... Ta không muốn nói tục nên để nguyên văn nga)
Bước chân Thẩm Lưu Hưởng dừng lại, hai mắt trừng lớn.
"Ngươi nói lại lần nữa ta xem! ! !"
Thanh Lăng Tông tựa ở nơi linh mạch kéo dài không dứt, diện tích rộng lớn, xung quanh rải rác không ít trấn nhỏ của nhân gian.
Loan thủy trấn cũng nằm trong số đó. Trăm năm nay đều nhận được sự che chở của tông môn vì thế đã sớm trở thành thiên đường ở nhân gian. Độ phồn hoa ở đây so với các thành trấn lớn đều không kém là bao.
Hiện tại đang là ban trưa, trong tửu lâu không còn chỗ ngồi, giữa những dãy bàn có một tiên sinh kể chuyện, vỗ bảng, sinh động như thật mà kể lại trận tỉ thí giữa những đệ tử của Thanh Lăng Tông vừa kết thúc được mấy ngày.
"Nói chuyện đến chuyện sau khi Tố chân nhân khẽ gọi một tiếng, trên đài hai vị đệ tử ưu tú nhất trong tông, một người vì được Tố chân nhân cổ vũ mà năng lực bạo phát, một vị khác thì lại giận dữ ghen tuông... Nếu như nói trước trận tỷ thí là vì ngôi vị đầu bảng thì hiện tại, bọn họ chính là vì tranh đoạt Tố chân nhân! Chỉ thấy trong phút chốc, hai người tựa như kẻ thù không đội trời chung, ngay trên sàn đấu đánh đến người sống ta chết."
Tiên sinh kể chuyện hơi ngưng lại nâng chung trà lên giải khát, lúc này, trong phòng dành cho khách tựa gần lan can, bay ra mấy chục viên linh thạch, toàn bộ đều rơi xuống bên chân hắn.
Tiên sinh kể chuyện nhất thời đơ ra, mừng như điên mà đặt chén trà xuống. "Cảm tạ tiên nhân ân thưởng!"
Lúc này lại tiếp tục nói.
"Tôn chủ, đây là chân dung mà ta thu thập được." Liễu Thâm Vân cúi người, hai tay dâng lên bức họa.
Nam nhân được gọi là tôn chủ kia, vận một bộ hoa bào mà tím, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ở ngay đuôi chân mày bên mắt phải có một vết đỏ sậm tựa như ánh lửa của liệt hỏa khiến cả khuôn mặt thêm phần hung ác.
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng cầm lấy bức họa.
Mở ra.
Giữa tranh vẽ một tuyết y tu sĩ, bộ dạng ngoan ngoãn nở nụ cười yếu ớt, dung mạo thanh lệ không tỳ vết.
Trên tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng rơi lên khuông mặt người trong bức họa, cực kỳ cẩn thận mà vuốt ve, ánh mắt từ xưa đến nay đều tràn ngập hung lệ hiện tại chỉ còn tràn ngập sự ôn nhu không khác gì nhìn ngắm bảo bối.
"Đệ đệ cùng ta giống nhau như đúc."
Liễu Thâm Mây suy đoán nói: "Có cần thuộc hạ đi một chuyến tới Thanh Lăng Tông mời chân nhân tới đây?"
Một luồng gió gào thét kéo qua, kéo tay áo bào tung bay. Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt từ trong phòng truyền ra. "Đích thân ta sẽ đi đón hắn."
Bên bờ Giác Xuân Hà tiếng kiếm reo vang trắng đêm không ngớt.
Lăng Kim Diệp núp trong bóng tối, hung tợn trừng mắt với Lăng Mạc Sơn "Không ngủ không nghỉ ba ngày rồi, nhất định là ngươi ra tay quá nặng khiến hắn gặp đã kích trước nay chưa từng có mới có thể tu luyện một cách điên cuồng như vậy!"
Lăng Mạc Sơn bất đắc dĩ khẽ lắc đầu "Căn bản là nếu như ta hạ thủ thì chắt chắn sẽ không có khả năng thắng lợi, có đều hình như hắn hạ thủ."
Lăng Kim Diệp "A" một tiếng, "Hắn cố ý thua ngươi? vì sao?"
"Không biết, " Lăng Mạc Sơn nhún vai. "Nói không chừng là có liên quan đến sư thúc, hôm qua sư tôn nhờ sư thúc chuẩn bị cho việc trao thưởng thì bị cự tuyệt ."
Mỗi năm sau khi kết thúc cuộc thi đấu giữa những đệ tử, ba người có vị trí đứng đầu sẽ tiến vào trong đại điện Lăng Tiêu, được tận tay sư tôn trao thưởng cùng cổ vũ. Dĩ vãng Thẩm Tiên Quân luôn luôn không để ý tới đồ đệ, cho nên bình thường đều do Lăng Dạ cùng Lăng Hoa thay hắn trao thưởng cho Chu Huyền Lan, mọi người đều cảm thấy chuyện này là đương nhiên.
Mà gần đây, quan hệ thầy trò của bọn họ tốt lên đến mức ai cũng có thể cảm nhận được. Không nhắc đến chuyện bồi luyện cả một đêm lúc trước. Chỉ riêng chuyện trên lôi đài hôm nọ, Thẩm Lưu Hưởng đỡ đồ đệ gào thét đến cõi lòng cũng tan nát liền chấn động cả nội tâm của mọi người.
Quả thật là thầy trò tình thâm a!
Chu Huyền Lan đợi nhiều năm như vậy, rốt cục có thể từ trên tay Thẩm Tiên Quân mà nhận lầy giải thưởng.
Mọi người đều mong mỏi ngóng trông.
Nhưng mà...
"Ta không đi!"
Thẩm Lưu Hưởng nằm nhoài trên giường gấm, cằm gác lên gối nhỏ, ngón tay thon dài trắng nõn vân vê một quả nho, chậm rãi lột lớp da nó ra. "Làm như những năm trước, ngươi thay ta đi."
Lăng Hoa đỡ trán: "Ngươi hiện tại ở trong tông môn. Chỉ chớp mắt đã đến đại điện Lăng Tiêu cần gì phải bắt ta thay ngươi trao thưởng cho hắn chứ."
Thẩm Lưu Hưởng khóe miệng hơi nhếch, hừ lạnh một tiếng.
Đừng hỏi, đi mà hỏi cái tên Chu ảnh đế làm hắn táng gia bại sản kia kìa.
Mắt thấy không thể nói đạo lý nổi, hai mắt Lăng Hoa hơi đổi. "Ta nghe nói đồ đệ ngươi tu luyện bên bờ Giác Xuân Hà mấy ngày mấy đêm liền. Nơi đó hàn khí tràn lan, thiếu niên thân hình đơn bạc tu luyện ở đó quả thấy rất đáng thương nha."
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng không cảm thấy xúc động chút nào mà tiếp tục bóc nho ăn,. "Cũng không phải ta không cho phép hắn trở về Triều Vân Phong."
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không hiểu vì sao đồ đệ hắn lại phải diễn như vậy. Lý do duy nhất có thể giải thích chính là, Chu Huyền Lan biết hắn đã cược rất nhiều linh thạch cho hắn (cho Chu Huyền Lan) vì thế liền muốn trả thù để phát tiết oán hận trong lòng.
Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy cực kì chua sót.
Nếu không hài lòng thì cứ hướng hắn mà bắt nạt, bắt nạt linh thạch của hắn thì tính là gì!
"Nếu ngươi đã quyết ý như vậy thì ta liền thay ngươi đi một chuyến vậy. " Lăng Hoa phủi phủi tay áo đứng lên, trước khi rời đi còn muốn nói thêm. "Ta sẽ để đồ đệ ngoan của ta nhận pháp khí trước, sau đó sẽ xem tông chủ trao thưởng cho Lăng Mạc Sơn, nếu có thời gian rảnh rồi, ta sẽ giúp ngươi đem phần thưởng ném cho Chu Huyền Lan là được."
"Đúng rồi, ta nhớ lúc hắn mới vào tông môn được vài năm đã đạt được ngôi đầu bản nhưng ngươi lại không muốn đến, vì vậy ta thay trưởng lão của hắn trao thưởng, trực tiếp ném xuống đất cho hắn. Lúc đó đám đệ tử có mặt trên đại điện liền cười vang. Ngươi thử đoán xem Chu Huyền Lan có nhặt hay không.”
Lăng Hoa đi tới cửa, quay đầu lại nở nụ cười ám chỉ. "Ngươi nói xem hiện tại ta lỡ run tay làm rơi kiếm thì Chu Huyền Lan có nhặt hay không?"
"Nhặt cái lão gia nhà ngươi —— "
Một quả nho tím "Ba" một tiếng mà nện lên cánh cửa.
Trên đại điện Lăng Tiêu, Lăng Hoa cầm một hộp gấm, đi tới trước mặt Lăng Kim Diệp nhìn thấy đồ đệ đang cợt nhã đứng đó thì liền động thân đánh một cái vào lòng bàn tay hắn, chỉ tiếc mài sắt không thành thép mà nói: "Vạn năm lão tam, có thể có chút tiền đồ được hay không."
Lăng Kim Diệp le lưỡi một cái, cười hắc hắc: "Năm đó sư tôn cũng không không sánh bằng tông chủ và Thẩm Tiên Quân , đồ nhi đây là thừa kế y bát của ngài nha."
Còn có thể ở trước mặt mọi người cợt nhả sư tôn mình như vậy sao? Tất cả mọi người trong đại điện đều toát mồ hôi thay Lăng Kim Diệp.
Nhưng không ngờ, Lăng Hoa chỉ nhẹ nhàng đánh một cái lên đầu hắn lại còn lập tức xoa xoa, "Lá gan người cũng không nhỏ nhỉ."
Một đám đệ tử thấy thế liền bàng hoàng, trong lòng đều bốc lên giấm chua.
Mặc dù biết Lăng Hoa tiên quân rất dễ tính, lại không nghĩ tới lại dễ tính đến mức này, đối với đồ đệ cũng quá sủng đi.
Thanh Lăng nợ ta một cái Lăng Hoa sư tôn!
Theo lý thì kế tiếp sẽ đến Chu Huyền Lan. Thế nhưng trong đại điện lại không thấy bóng dáng của Thẩm tiên quân đâu cả. Đang lúc mọi người còn tỏ ra nghi hoặc, tông chủ cầm trên tay một thanh kiếm đi đến trước mặt Lăng Mạc Sơn. "Kiếm này tên là Tử Tiêu. Vi sư đã đặt một hồn ấn lên thân kiếm. Nếu như ngươi gặp nguy hiểm cũng có thể bảo hộ cho ngươi một hai chiêu."
Toàn trường sôi sục.
Không nói đến đám đệ tử, một ít trưởng lão cũng đỏ cả mắt rồi.
Hồn ấn của tu sĩ hóa thần cảnh, không khác gì một tấm phù bảo mệnh. Cái này tương đương với cấp Lăng Mạc Sơn nhiều hơn một cái mạng.
Lăng Mạc Sơn thần tình kích động, hai tay khẽ run mà tiếp nhận: "Cảm ta ơn của sư tôn."
Chúng đệ tử trơ mắt ngóng trông Lăng Mạc Sơn nhận lấy Tử Tiêu kiếm thì ghen tuông trong lòng đạt đến cường thịnh.
Được lắm, Thanh Lăng liền nợ ta một cái tông chủ sư tôn.
Cũng may hàng năm đều có thể từ trên người Chu Huyền Lan tìm về một chút an ủi, Vốn tưởng rằng hôm nay Thẩm Tiên Quân cũng sẽ đến lại không ngờ rằng vẫn ném đồ đệ sang một bên.
Vẻ mặt Lăng Kim Diệp có chút lo âu, đến trước đại điện, hắn hỏi qua Chu Huyền Lan, Thẩm Tiên Quân có đến hay không.
Chu Huyền Lan nói không biết.
Mi mắt hắn khẽ hạ xuống, khóe miệng toát ra một vệt cười khổ: "Sư tôn không để ý tới ta, chẳng biết vì sao... Giận ta."
Lăng Kim Diệp kéo kéo cánh tay áo của Lăng Hoa: "Sư tôn nhanh đi trao thưởng, đừng để hắn đứng đó một mình."
Lăng Hoa liếc mắt khẽ cúi đầu, nhìn tâm tình không thể che giấu của Chu Huyền Lan, đáy lòng thở dài.
Không ngờ người vẫn không chịu đến.
Hắn xoay người cầm lấy một hộp gấm màu lam, bên trong chính là linh đan hiếm thế. Thế nhưng ngay lúc hắn muốn lấy ra thì một cánh tay bạch ngọc xuất hiện lập tức đoạt lấy.
"Đồ của đồ đệ chính là của sư phụ "
Thẩm Lưu Hưởng lấy xuống cái túi đen ở bên hông, không coi ai ra gì mà đem cái hộp bỏ vào. "Vật này ta muốn."