Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

chương 91: c91: người ngã xuống

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào một đêm mưa như trút nước, Thanh Lương Cốc bị tầng tầng lớp lớp đệ tử Hắc Thủy Bảo mặc đồ tím bao vây.

Cơn mưa ác liệt trút xuống bãi cỏ, gió tanh dập mây vần, một ngọn đuốc làm từ cành thông bị mưa tạt chập chờn không ngừng, mảng tối đen kịt khổng lồ lặng lẽ phủ quanh Thanh Lương Cốc.

Bia đá ở trước cốc mà Từ Hành Chi từng ngồi uống rượu vào ban ngày đã bị vỡ thành hai nửa, đổ sụp xuống hoàn toàn.

Bảo chủ Hắc Thủy Bảo gằn giọng quát với vẻ mặt u ám như ma quỷ: “Giao Ôn Tuyết Trần ra đây!”

Bên trong cốc, Ôn Tuyết Trần nhíu mày, hỏi đệ tử bên cạnh: “Sư phụ vẫn chưa thể xuất quan sao?”

Một tháng trước Phù Diêu Quân bế quan tu luyện, định tiến tới Kim Đan đại viên mãn rồi thử hóa thành thân thể Nguyên Anh.

Sau khi Thanh Tĩnh Quân tạ thế, mặc dù ba môn phái còn lại không nói gì nhưng các tiên quân đều không hẹn mà cùng tăng tốc tiến trình tu luyện.

Mà tiên môn tu luyện, một cần thiên tư nhanh nhạy, hai cần tĩnh tâm tập trung, ba cần vô dục vô cảm, muốn thành công không phải chuyện dễ, có người thắp hương cầu khẩn, quỳ đệm hương bồ, ăn chạy niệm kinh, dốc cả một đời cũng chỉ nhận được thân xác phàm nhân gầy guộc, mà trong đệ tử bốn môn phái, số người Luyện khí thành công chỉ có một nửa, người kết thành Kim đan cũng chỉ một nửa, người lên được Nguyên anh thì cực kỳ giỏi, mấy năm gần đây, người chân chính đắc đạo chỉ có một mình Minh Chiếu Quân của Đan Dương Phong, mà Minh Chiếu Quân ở nhân gian tận ba trăm năm, có thể thấy tu hành khó khăn nhường nào.

Sau trận chiến Chinh Thú, ma đạo cúi đầu, tứ hải yên bình, có vị quân trưởng trẻ tuổi xuất chúng vượt trội Thanh Tĩnh Quân chèo chống nên các môn phái chẳng hẹn mà cùng nhau buông lỏng việc tu luyện.

Không ai biết được chữ ngờ, ngôi sao sáng được gửi gắm nhiều kỳ vọng ấy lại vụt tắt nhanh như thế.

Cây độc mộc có thể chống đỡ ấy đổ xuống, mọi người cũng bắt đầu dày công khổ luyện. Ba tháng trước, chủ Ứng Thiên Xuyên Chu Vân Liệt thành công nâng tu vi lên Kim đan cấp bảy, tiến trình tu luyện của Phù Diêu Quân đang trong thời khắc quan trọng, có một chút xíu sai sót thôi cũng khiến công sức trước đó tiêu tan.

Ôn Tuyết Trần không tin ma đạo gây rối vào lúc này là một sự trùng hợp nhưng Thanh Lương Cốc bị bao vây là việc lớn, cứ trốn tránh mãi sẽ không tốt cho danh tiếng của Thanh Lương Cốc.

Hắn ta siết chặt vòng âm dương trên cổ tay, nói: “Mở cửa.”

Cửa cốc mở ra, Ôn Tuyết Trần được đệ tử theo hầu đẩy ra.

Bảo chủ Hắc Thủy Bảo giương mắt lên nhìn thấy thanh niên thanh tú ốm yếu, tóc hoa râm thì cười khẩy: “Ngươi là Ôn Tuyết Trần đấy hả?”

Trong tiếng mưa rơi, giọng Ôn Tuyết Trần vẫn khó giấu vẻ kiêu ngạo: “Ngươi tới tìm ta mà không biết ta là ai à?”

Bảo chủ không ngừng cười lạnh: “Ôn Tuyết Trần của Thanh Lương Cốc, ghét cay ghét đắng người không phải chính đạo, có ai không biết danh hiệu của ngươi chứ? Nhưng ma đạo và bốn môn phái đã thân thiện hữu hảo mấy năm nay, con trai ta đến Thanh Lương Cốc tặng quà mừng, vì sao ngươi lại giết con trai ta?”

Ôn Tuyết Trần nhíu mày: “Ta giết hắn bao giờ, ta giết hắn làm gì chứ?”

“Con trai ta tới tặng quà, ra khỏi Thanh Lương Cốc không lâu thì trúng độc mà chết, hai tên đệ tử đi theo là nhân chứng gián tiếp, không phải ngươi thì ai là người hãm hại?” Bảo chủ nói tới chuyện này là tim lại đau nhói, hận không thể cắn chảy máu mỗi một chữ: "Ôn Tuyết Trần, thủ đoạn độc ác của ngươi đúng là danh bất hư truyền!”

Ôn Tuyết Trần càng nhíu chặt mày hơn: “Ta làm việc này có lợi gì cho Thanh Lương Cốc ta đâu chứ?”

Từ trước tới nay bảo chủ Hắc Thủy Bảo chỉ biết Ôn Tuyết Trần tuyệt đối không nương tay với người không thuộc chính đạo, lúc này nghe hắn ta nói thế thì cho rằng hắn ta cố ý đùn đẩy, giả vờ nhân nghĩa, trong lòng ông ta càng thêm sôi sục, gào lên: “Con mẹ nó bớt giả vờ đi! Ngươi hại chết con trai ta, ta muốn ngươi phải đền mạng!”

Ôn Tuyết Trần thấy ông ta cáu gắt, mắt đỏ ngầu thì không muốn chọc giận ông ta thêm nữa bèn lùi lại một bước, nói: “Việc này chưa rõ ràng, chúng ta giờ chỉ đang nói chuyện suông, không xác định đúng sai được, chi bằng mời bảo chủ vào cốc nói chuyện, chúng ta từ từ bàn luận cho rõ.”

“Từ từ?” Bảo chủ Hắc Thuỷ Bảo nhếch miệng, hung dữ nói: “Không biết từ từ mà ngươi nói là để “bàn luận rõ ràng” hay là để kéo dài thời gian, mời ba môn phái khác đến rồi cậy mạnh, ép Hắc Thuỷ Bảo nhỏ bé của ta phải tuân theo?”

Ông ta nói hết câu thì vung tay lên, một đệ tử Thanh Lương Cốc mặc đồ xanh cánh ve bị đẩy lên, lảo đảo bước ra từ phía sau lưng ông ta.

Sắc mặt Ôn Tuyết Trần thay đổi.

Sau khi biết ma đạo bao vây cốc, hắn ta nhận ra có điều không bình thường nên thắp đèn tê giác trong phòng lên, nhưng lúc đó Chu Bắc Nam và Khúc Trì đều không ở trong phòng, hắn ta bèn cử một đệ tử khá giỏi ngự kiếm đi từ phía sau cốc tới Đan Dương Phong cách Thanh Lương Cốc gần nhất để truyền tin, báo cho Khúc Trì biết việc này, bảo hắn có thời gian thì tới cốc một chuyến.

Nhưng rõ ràng đệ tử truyền tin đi con đường nhỏ bí mật dẫn từ Thanh Lương Cốc ra bên ngoài...

Không đợi hắn ta hiểu vấn đề trong đó, bảo chủ Hắc Thủy Bảo đã cười một tiếng quái dị: “Ngươi một mặt kéo dài thời gian với ta, mặt khác lại phái đệ tử tới môn phái khác mật báo. Ôn Tuyết Trần, ngươi giỏi dùng mánh khóe thật đấy.”

Nhân lúc này, hai đệ tử ma đạo áp giải đệ tử Thanh Lương Cốc vặn chặt cánh tay hắn, giơ chân đạp vào sau đầu gối hắn.

Đệ tử đó lảo đảo, hai mắt hắn bị nước mưa tạt không mở ra được, mái tóc được cài bằng trâm gỗ táo rối tung rớt xuống mấy lọn nhưng hắn vẫn hệt như một cây bạch dương, đứng thẳng tại chỗ không nhúc nhích.

Hai tên ma đạo giữ hắn thấy bị sỉ nhục, cả hai đều tu luyện thể lực, ai nấy đều dồn lực vào tay, đấm vào sườn hắn.

Tiếng xương gãy vang lên, đệ tử trẻ tuổi ấy tái mét mặt, cong người xuống, đau đến mức muốn nghiến nát hàm răng.

Nhưng hắn vẫn không quỳ.

Bảo chủ Hắc Thủy Bảo thấy ngay cả nhuệ khí của một tên đệ tử vô danh tiểu tốt của Thanh Lương Cốc mà mình cũng không áp chế được, nuốt giận lườm hai tên đệ tử ma đạo, bọn họ bỗng rùng mình, càng tức hơn, một kẻ đạp mạnh một phát vào cẳng chân trái hắn, đạp gãy xương chỗ đó, tên còn lại thì ghìm cánh tay hắn, ép hắn quỳ xuống. Dưới chân đệ tử ấy là bùn đất xốp mềm, bị nước mưa ngâm thành vũng bùn, nếu hắn mà quỳ chắc chắn sẽ chúi đầu xuống, trên mặt trên người sẽ dính đầy bùn, mất hết mặt mũi Thanh Lương Cốc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Không ai ngờ, đệ tử ấy hung tợn gầm lên một tiếng, cắm đùi phải vào trong bùn lầy, thuận thế ưỡn thẳng người lên!

Trong tiếng xương gãy giòn tan, hắn gằn giọng hét to: “Thanh Lương Cốc tuyệt đối không quỳ vì yêu tà!”

“Ồ, thế sao?”

Bảo chủ Hắc Thủy Bảo cười khẩy, mũi kiếm bên hông ra khỏi vỏ, biến thành vệt sáng trắng sắc bén.

Mũi kiếm sắc lướt qua, đầu người bay lên, trâm gỗ táo lỏng lẻo rơi xuống đống bùn ẩm ướt.

Sự chống cự của hắn kết thúc.

Cách màn mưa, Ôn Tuyết Trần suýt bẻ gãy vòng âm dương trên tay!

Hắn ta lật tay, bàn xoay bát quái xoay nhanh bay ra, ma sát tóe tia lửa giữa không trung mưa mù, bay thẳng tới mặt bảo chủ Hắc Thủy Bảo!

Bảo chủ đó cũng không phải hạng xoàng, ông ta vung kiếm chặn lại, bàn xoay xé màn mưa, ma sát cực lớn với thân kiếm, tia lửa đỏ sậm nhỏ vụn nóng bỏng kèm theo mưa bụi đồng loạt tạt vào mặt bảo chủ Hắc Thủy Bảo: “Ngươi giết đệ tử Thanh Lương Cốc ta, ta sẽ khiến ngươi...”

Cũng vào lúc ấy, bảo chủ Hắc Thủy Bảo nở một nụ cười nham hiểm.

Tiếng kiếm và bàn xoay va chạm như một loại tín hiệu nào đó, lời Ôn Tuyết Trần nói bị tiếng hò hét đột nhiên nổi lên khắp xung quanh át hết gần như không nghe thấy gì!

Bốn phía Thanh Lương Cốc dấy lên tiếng la hét ầm ĩ, chấn động đến mức tinh thần Ôn Tuyết Trần rối loạn, vận linh lực nhìn xung quanh, trong màn mưa mịt mù, hắn ta nhìn thấy mấy nghìn gương mặt u ám ướt sũng!

Các chi nhánh của ma đạo có nơi quy mô lớn, có chỗ quy mô nhỏ, Hắc Thủy Bảo chỉ có tầm nghìn người, dù gọi toàn bộ lực lượng tới tấn công cũng không thể có thế lực khổng lồ như vậy!

Chỉ trong thoáng chốc, Ôn Tuyết Trần hiểu ra.

Bọn chúng có chuẩn bị mà đến!

Hắn ta cao giọng hét: “Đại trận phong cốc, lên...”

Hắn ta chưa nói hết câu, ánh trăng chói mắt vạn trượng đã bùng lên trên người hắn ta, linh lực được truyền xuống mặt đất, thoắt cái, trận pháp phong cốc bỏ không suốt trăm năm hiện lên hoa văn khắp mặt đất, ánh trăng chói lọi, mạch chảy ngang dọc, chân trời tám hướng sáng bừng như tuyết, khắp nơi vang lên tiếng đệ tử ma đạo kêu gào thảm thiết.

“Bạch Vân Du, thắp ba mươi sáu trụ dẫn hồn hương, dẫn năm trăm đệ tử đi về phía Đông, tạo trận Quần Dương!”

“Rõ!”

“Tô Thanh, phía Tây, trận Quần Dương!”

“Rõ!”

“Ta trấn giữ cửa Nam, còn phía Bắc, Phùng Vật Hoa, phòng thủ bên đó cho ta!”

“Rõ!”

“Ba trận tụ lại, vây kín bên trong hình thành đại trận Cự Hồn, các ngươi đã rõ chưa?”

Ôn Tuyết Trần nói một phát bốn mệnh lệnh, các đệ tử chỉ nghe theo hắn ta răm rắp, lần lượt nhận lệnh mà đi, khi các đệ tử vào vị trí, bày trận phòng thủ, chỉ còn một mình Ôn Tuyết Trần cắn răng dùng linh lực duy trì sự vận hành của cả đại trận phong cốc.

Lát sau, hắn ta quay đầu nói với đệ tử theo hầu hắn ta ở đằng sau: “Qua đây.”

Hắn ta há miệng nói gì đó nhưng tiếng mưa quá ồn, binh khí va chạm, đệ tử theo hầu không nghe rõ: “Ôn sư huynh, huynh nói gì cơ?”

“Quay về!” Ôn Tuyết Trần nói to: "Nói với Huyền muội, bảo nàng ấy nghe được tiếng binh khí cũng không cần lo lắng, cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng chạy ra dính mưa, ta sẽ về với nàng ấy nhanh thôi!”

Đệ tử theo hầu nhìn xung quanh, thấy nơi này chỉ có hơn mười đệ tử thì lo lắng nói: “Ôn sư huynh, nhưng ở đây chỉ có mấy người...”

“Ta không sao!”

Đệ tử theo hầu tái mét mặt, quay đầu nhìn Lục Ngự Cửu trông giữ cửa Nam đêm nay, gằn giọng quát: “Lục Ngự Cửu, chăm sóc Ôn sư huynh cho tốt! Có nghe thấy không?”

Lục Ngự Cửu cắn răng nắm chặt chuôi kiếm: “Vâng!”

Chu Huyền đang nghỉ ngơi ở tẩm điện trong cốc thì nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài, nàng ấy bỏ quyển sách trong tay xuống, một mình xách đèn đỡ eo chậm rãi đi ra ngoài hiên, thấy mấy trăm đệ tử lặng lẽ tụ thành mấy nhóm ở phía xa, chia nhau bay về ba hướng đâu vào đấy.

Nàng ấy nhíu mày nhưng không đi làm phiền những đệ tử tự tạo đội hình ấy.

Nàng ấy vừa bước ra mái hiên cong trước điện được hai bước thì nghe được giọng nói quen thuộc chỉ huy: “Lưu Tử Tự, dẫn hai trăm đệ tử ra cửa Nam, Ôn sư huynh đang ở đó!”

Dặn dò xong, hắn vội vàng đi tới tẩm điện của Ôn Tuyết Trần, ngước mắt lên nhìn thấy Chu Huyền đứng ở hành lang, hắn tái mặt, nhanh chân bước tới: “Ôn phu nhân...”

Không chờ hắn mở lời khuyên trấn an, Chu Huyền đã ngắt lời hắn: “Không cần nói thừa, nói mau, xảy ra chuyện gì?”

Đệ tử kia thấy thế thì đành nói lại đầu đuôi sự việc, Chu Huyền nghe mà bỗng tái mặt.

Nhận ra sự thay đổi của Chu Huyền, đệ tử theo hầu lập tức an ủi: “Ôn sư huynh sợ phu nhân sốt ruột thôi, ngài mau quay về nghỉ ngơi đi, sư huynh có linh lực cao cường, chắc chắn sẽ ứng phó được thôi.”

Hắn biết trước kia Ôn phu nhân cũng là người đứng hàng đầu trên Thiên bảng, dù bây giờ nàng ấy đang mang thai, hắn muốn ngăn cản nàng ấy vẫn như châu chấu đá xe.

Nhưng cơ thể này của Ôn phu nhân thật sự bất tiện, nếu xảy ra chuyện gì không may...

Trong lúc hắn sợ Chu Huyền sẽ kích động, Chu Huyền lại nhẹ nhàng vỗ vai hắn an ủi: “Không cần hoảng sợ. Trần ca muốn ta chờ huynh ấy, ta cứ chờ là được.”

Vẻ mặt Chu Huyền dịu dàng như ánh trăng, dù trong đó ẩn chứa biết bao lo lắng nhưng đôi mắt trăng lưỡi liềm nhẹ nhàng nhắm lại, nhốt sự lo âu trong đó: “Đi giúp Trần ca đi. Cứ đi đi. Nói cho huynh ấy biết ta và A Vọng đều ổn, ở đây chờ huynh ấy về.”

Vành mắt đệ tử theo hầu bỗng nóng lên, đang định quay người đi thì đột nhiên loáng thoáng nghe thấy phía nam truyền tới tiếng gọi xé ruột xé gan: “Ôn sư huynh! Ôn sư huynh!”

Không ai biết tâm bệnh của Ôn Tuyết Trần phát tác từ lúc nào.

Có lẽ là khi hắn ta sai Lục Ngự Cửu dẫn hơn mười đệ tử ứng phó đệ tử Hắc Thủy Bảo tấn công chính diện.

Có lẽ là khi trận pháp cung tên như thoi đưa ập tới chỗ hắn ta, hắn ta bị ép phân tâm chống lại nó.

Có lẽ là trước đó, từ lúc hắn ta nhìn thấy đầu của đệ tử truyền tin bay ra, tâm mạch của hắn ta đã không ổn rồi.

Cũng không ai biết hắn ta đột nhiên ngã xuống từ lúc nào, cũng như không ai biết một người chống đỡ đại trận trong cốc phải tiêu hao bao nhiêu linh lực, với một người có tâm bệnh nghiêm trọng như Ôn Tuyết Trần, phải chịu áp lực lớn tới mức nào.

Một khi đại trận phong cốc khởi động bắt buộc phải có người không ngừng truyền linh lực cho nó. Ma đạo đột nhiên đánh úp, Phù Diêu Quân bế quan, các đệ tử không kịp vào vị trí, hắn ta chỉ có thể liều mạng để duy trì trận pháp này để đảm bảo cho các đệ tử thuận lợi kết trận chống địch.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Nhưng mạng hắn ta như dây đàn, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng ấy, đứt phựt vụn vỡ.

Ở bên ngoài cốc tầm trăm trượng, Cửu Chi Đăng cầm một cái ô giấy dầu, đứng giữa không trung trang nhã như mây trôi, mưa không làm ướt quần áo, dáng người thanh thoát như tuyết trắng, hắn ta cúi người nhìn chiến trường máu lửa mịt mù, không biết đang nghĩ gì.

Bảo chủ Hắc Thủy Bảo đứng bên cạnh hắn ta, hơi khom người xuống, tràn ngập cảm kích: “Đa tạ tôn chủ báo mối thù này cho ta!”

Cửu Chi Đăng liếc mắt nhìn ông ta, lạnh nhạt trả lời: “Không cần khách sáo. Bảo chủ đã thay đổi thái độ, quyết chí trung thành với ma đạo, đương nhiên ta phải giúp ngươi báo thù.”

Bảo chủ lặng lẽ đánh giá hắn ta, thử thăm dò: “Không biết cái chết của con trai ta có ảnh hưởng tới quan hệ của tôn chủ và bốn môn phái chính đạo hay không, dù sao ngài...”

“Ta có ý định phản công chính đạo từ lâu rồi.” Cửu Chi Đăng chỉnh lại cổ tay áo, dửng dưng nói: “Chỉ không ngờ Thanh Lương Cốc lại ra tay trước, vậy thì ma đạo chúng ta không cần nể nang gì nữa.”

Nói tới đây, hắn ta bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt bảo chủ Hắc Thủy Bảo, bình thản nói: “Với ma đạo mà nói, cái chết của Ngũ Tương là một sự sỉ nhục, cũng là vinh quang tối cao. Sẽ có một ngày, sử sách viết về lịch sử của ma đạo, chắc chắn con trai ngươi sẽ là một bề tôi có công, được ghi tên lên đó.”

Cửu Chi Đăng nói thế khiến bảo chủ không kìm nén được mà rơi nước mắt: “Tôn chủ...”

Lúc này, một đệ tử người đầy vết kiếm loang lổ ngự kiếm tới báo cáo, lúc quỳ xuống, giọng nói khó nén nổi phấn khích: “Bẩm tôn chủ! Ôn Tuyết Trần Thanh Lương Cốc chết rồi! Hắn chết rồi!”

Cửu Chi Đăng hơi ngạc nhiên: “Ai?”

Trong mắt đệ tử đó ngập tràn vui sướng: “Tôn chủ, Ôn Tuyết Trần ấy!”

Hắn ta lặp lại: “Ôn Tuyết Trần chết rồi?”

“Vâng!” Đệ tử báo tin nói: “Hình như là dùng pháp lực trong thời gian dài, tâm bệnh tái phát, không chịu nổi áp lực...”

Nói cách khác, hắn ta bị mệt chết.

Đệ tử kia nói tiếp: “Đệ tử trấn giữ cửa Nam của Thanh Lương Cốc đã rối loạn, bị chúng ta tấn công thẳng vào đó, bây giờ các đệ tử của chúng ta đang cướp thi thể hắn với người phía Thanh Lương Cốc!”

Bảo chủ Hắc Thủy Bảo vui vẻ, thốt lên: “Cướp về! Hắn là hung thủ giết con trai ta...”

Nói tới đây ông ta mới phát hiện ở đây không có chỗ cho mình xen mồm vào, sợ hãi nhìn chằm chằm Cửu Chi Đăng.

Cửu Chi Đăng lấy lại tinh thần từ tin tức người kia đã chết, siết chặt tay lại, lạnh lùng nói: “Cướp! Không tiếc bất cứ giá nào! Ai giành được thi thể của Ôn Tuyết Trần, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh!”

Vì thi thể của Ôn Tuyết Trần mà hai bên đều nổi điên.

Đệ tử hai bên ngã xuống càng ngày càng nhiều, rất giết đệ tử chém giết đỏ cả mắt, giẫm lên người ngã xuống mà xông lên trước.

Nhưng cái chết của Ôn Tuyết Trần đả kích quá lớn với đệ tử Thanh Lương Cốc, giống như sét đánh vào người, đau đớn không chịu nổi, càng nhanh chóng thất thủ.

Trận pháp, phòng ngự gì đó, bọn họ đều quên hết.

Trong đó người điên nhất là Lục Ngự Cửu, cậu ta tụ sức mạnh quỷ tu tới như điên cuồng, điều khiển đệ tử ma đạo đã chết lảo đảo đứng dậy, cầm kiếm đâm vào lưng đám người ma đạo đang tiếp bước những người ngã xuống.

Thậm chí không ai để ý tới cậu ta, tất cả mọi người đều như phát rồ, ánh kiếm và bóng kiếm bay vòng vòng xoắn lại một chỗ, chen chúc khiến cửa Nam nho nhỏ đổ sụp.

Cuối cùng, một gã đệ tử ma đạo áo tím nằm bò trên đất, trong đống thi thể chất chồng tìm thấy cổ tay đeo vòng âm dương gỗ táo bị sét đánh, vui mừng lôi hắn ta ra, cõng lên lưng rồi loạng choạng ngự kiếm bay đi.

Lục Ngự Cửu trừng mắt lên như sắp nứt ra, linh lực quỷ tu vụt lên trời biến thành một cái tay xương, điên cuồng túm lấy đệ tử ma đạo bỏ chạy kia, nhưng ngón tay ấy chỉ kịp kéo được một mảnh vạt áo của Ôn Tuyết Trần.

Mặt Lục Ngự Cửu trắng bệch, gào to: “Ôn sư huynh!”

Ngay sau đó, cậu ta nghe sau lưng có giọng một người phụ nữ: “Đệ tử Thanh Lương Cốc nghe lệnh! Kết trận!”

Đệ tử theo hầu nước mắt giàn giụa, đi phía sau Chu Huyền, thảm thiết kêu lên: “Ôn phu nhân!”

Chu Huyền cầm trường thương mà đã lâu không cầm, mặt không cảm xúc, giọng bén như đao: “Kết trận!”

Mưa rào xối xả khiến khuôn mặt nàng ấy trắng bệch không một chút màu máu: “Đệ tử cửa Nam! Kết trận Quần Dương, kết hợp với trận pháp ba phía còn lại! Chặn địch ở bên ngoài!”

Lúc này nữ tử mềm yếu ấy không kịp rơi nước mắt, chỉ đanh giọng hét lên: “Thanh Lương Cốc này là Thanh Lương Cốc của huynh ấy, ta phải bảo vệ cho huynh ấy! Các ngươi đều phải bảo vệ cho huynh ấy! Tất cả nhớ kỹ cho ta, Thanh Lương Cốc chỉ có người chết, không có kẻ đầu hàng!”

...

Lời tác giả:

Mặc dù đã cướp được thi thể của Ôn Tuyết Trần rồi nhưng bảo chủ Hắc Thủy Bảo vẫn không cam tâm.

Nhìn thi thể môi tím tái, mặt trắng như tờ giấy ấy, ông ta nhỏ giọng oán giận: “Gần một trăm tính mạng đệ tử ma đạo chỉ đổi được một bộ thi thể, thiệt thòi quá đi mất!”

Cửu Chi Đăng giơ tay, chậm rãi vuốt sợi tóc bạc bên tóc mai của thi thể đó, biểu cảm lờ mờ một chút hoài niệm.

Hắn ta nhìn người ấy thật tỉ mỉ.

Người này chưa từng coi hắn ta ra gì, trong mắt người này, mình là một vết nhơ to lớn của bốn môn phái, dù chỉ chạm vào thôi cũng cảm thấy dơ bẩn.

Nhưng bây giờ, Ôn Tuyến Trần làm gì được?

Hắn có thể quát mình, bảo mình cút sao?

Nghĩ như thế, Cửu Chi Đăng cụp mắt xuống, tự nhủ: “Gần một trăm đệ tử ma đạo đổi lại được một Ôn Tuyết Trần, rất đáng.”

“Phong tỏa Thanh Lương Cốc, không cho bất cứ ai ra vào.” Sau đó, Cửu Chi Đăng dặn dò: “Giao Ôn Tuyết Trần cho ta. Ta sẽ giao hắn cho người luyện thi giỏi nhất tổng đàn, luyện hắn thành tỉnh thi.”

Trước đó bảo chủ Hắc Thủy Bảo tưởng rằng Cửu Chi Đăng vì thù riêng mới bảo các đệ tử cướp thi thể này về, nhưng sau khi nghe được mấy chữ “luyện thành tỉnh thi”, ông ta mới hiểu ra: “Ngài...”

Cửu Chi Đăng hời hợt nói: “Hắn tu luyện trận pháp, thuộc nằm lòng đại trận phong sơn của bốn môn phái. Nếu có thể thu phục hắn cho ta sử dụng...” Hắn ta nhìn bảo chủ, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: “Vậy thì chúng ta tấn công ba môn phái còn lại sẽ không tốn công như lần này.”

Truyện Chữ Hay