Mùa xuân năm Thiên Định thứ tư, thời tiết se lạnh của trời xuân mãi không hết, sắp tới lễ rồng ngẩng đầu vào mồng hai tháng hai rồi mà thở ra vẫn thấy hơi sương, muốn dậy sớm thì phải có nghị lực lắm.
Sắc trời sắp tới giờ Tỵ buổi sáng, Từ Hành Chi vẫn mệt mỏi nằm trên giường quán trọ, rảnh rỗi buồn chán quá, y giơ cánh tay trái lạnh buốt vì ở bên ngoài chăn lên, đặt vào gáy của chó con vừa mới tỉnh dậy, mắt còn chưa mở ra đã sán vào y rì rầm gì đó, vành tai hắn cọ vào tóc mai y, y bèn thân mật bóp một cái.
Mạnh Trọng Quang kêu lên rồi cười đùa chui vào trong lòng Từ Hành Chi, túm lấy tay y đặt lên trước ngực mình rồi thân mật bò lên trên người Từ Hành Chi, vui đùa không ngừng như cá gặp nước.
Mùi hoa lan tỏa ra trong phòng hồi đêm qua vẫn chưa tan hết, Từ Hành Chi lại bị hắn đè cong eo lại: “Mạnh Trọng Quang, con mẹ nó ngươi lại không mặc quần... Á...”
Hai người quậy một lúc lâu rồi lại ôm nhau nghỉ, định trải nghiệm cảm giác ngủ một giấc tới khi tự tỉnh, nhưng họ vừa nhắm mắt lại không lâu thì cả hai đều mở mắt ra, nhìn nhau, không cần nói gì thừa thãi, ai nấy đều vươn mình xuống giường, mặc quần áo vào.
Chỉ một thoáng sau, cửa gỗ căn phòng ấy bị một tia kiếm khí đánh bay.
Quảng Phủ Quân sải bước đi vào, chỉ thấy chăn đệm ngổn ngang, vẫn còn hơi ấm nhưng hai người vốn đang ở trong phòng lại biến đi đâu mất tăm, cửa sổ mở, gió lạnh khiến chuông ở khung cửa kêu leng keng.
Ông ấy không cam tâm vung kiếm hất chăn rơi xuống đất, đứng giữa không gian lông ngỗng rơi tơi tả gằn giọng quát: “Từ Hành Chi!”
Mấy đệ tử Phong Lăng đi theo ông ấy thấy phòng trống không lại không hẹn mà cùng thở phào một hơi.
Nguyên Như Trú kéo chủ quán chạy tới đó vì nghe thấy tiếng động đi thanh toán tiền, bồi thường đồ đạc cửa phòng hư hại, còn dịu dàng xin lỗi ông ta rất lâu.
Chủ quán vừa nhìn thấy gương mặt của Nguyên Như Trú đã mềm lòng tám phần rồi, thấy ngân lượng thì nửa câu oán giận cũng mất tăm, vui mừng đi khỏi đó.
Có đệ tử hỏi: “Sư thúc, đuổi theo nữa không?”
Quảng Phủ Quân nghiến răng nói: “Tiếp tục đuổi theo! Chăn đệm vẫn còn ấm, chắc chắn bọn họ vẫn chưa chạy xa!”
Các đệ tử dồn dập nhìn về phía Nguyên Như Trú, tỏ vẻ xin trợ giúp.
Nguyên Như Trú hiểu ngay, đi tới chậm rãi nói: “Sư phụ, chúng ta muốn đuổi theo bắt sư huynh...”
Quảng Phủ Quân trừng mắt.
Nguyên Như Trú lập tức đổi lời: “Chúng ta muốn đuổi theo bắt Từ Hành Chi thì chắc chắn phải hành động bất ngờ, đánh úp mới tốt, nếu không chúng ta đối đầu với huynh ấy và Mạnh sư... Mạnh Trọng Quang thì sẽ không có cơ hội thắng.”
Quảng Phủ Quân lại hoàn toàn không có ý định nghe theo nàng: “Đuổi theo!”
Nguyên Như Trú và mấy đệ tử không biết phải làm sao, nhìn nhau một cái, các đệ tử đành phải quay người đi xuống, chia ra bốn phía rồi đuổi theo.
Nguyên Như Trú là người đi cuối cùng.
Nàng nhìn quanh gian phòng một vòng, thấy trên đất có một cái khăn trắng, trông giống thứ đàn ông hay mang theo bên người, nàng nghĩ gì đó, cúi người nhặt nó lên, loáng thoáng nghe thấy tiếng gió xé bên tai, nàng cũng nhạy bén, nhanh chóng nghiêng người, tiện tay vơ một phát, dùng khăn gấm túm lấy đồ bay về phía mình.
Nàng bình tĩnh nhìn thử thì thấy đó là một cái trâm ngọc bướm vàng, đơn giản trang nhã, phong cách cổ xưa.
Bay theo cây trâm ấy tới còn có một bức thư tay được gấp gọn gàng, chữ viết hơi nghiêng về bên trái, còn đôi chút không ngay ngắn nhưng rất tự do phóng khoáng: “Tiểu sư muội, mấy hôm trước sư huynh đi dạo phố, thấy cái này, nghĩ rằng rất hợp với muội nên mua nó. Muội có thích không?”
Vành mắt Nguyên Như Trú ửng đỏ, nhanh chân đi tới gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài nhưng chỉ thấy rừng bách xanh biếc quanh năm xào xạc trong gió, đâu còn bóng dáng người kia.
Nguyên Như Trú cầm trâm ngọc trong tay, chỉ cảm thấy trong lòng dịu dàng vô hạn, lẩm bẩm: “Cảm ơn sư huynh. Sư huynh tặng ta thứ gì ta cũng rất thích.”
Đợi nàng đi khỏi đó, Từ Hành Chi ngồi trên rìa nóc nhà, dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm vào đầu cành bách chìa tới chân y, mỉm cười đáp lại từ xa: “Thích là được.”
Mạnh Trọng Quang ngồi bên cạnh y, giọng điệu vi diệu: “Sư huynh vung tay hào phóng thật đấy.”
“Không hào phóng mà được à?” Từ Hành Chi nắm tay hắn, hôn đầu ngón tay sạch đẹp ấy, dịu giọng dỗ dành: “Hào phóng đến mức tặng bản thân cho ngươi rồi đó.”
Mạnh Trọng Quang được dỗ vui vẻ, cũng được hôn thoải mái, lười biếng cọ vào người Từ Hành Chi. Từ Hành Chi lại dùng ngón tay nghiêm túc hầu hạ cái cằm của động vật nhỏ trong lòng, phần thịt nơi đó mềm mại ấm áp sờ rất đã tay, Mạnh Trọng Quang được y xoa mà lăn qua lộn lại, thoải mái tới mức giống y như con mèo lông trắng.
Dáng vẻ thong thả tắm nắng của hai người có chỗ nào giống bị đuổi giết đâu chứ?
Không biết có phải vì lần trước bọn họ tới Ứng Thiên Xuyên, Quảng Phủ Quân nhận được tin tức gì đó hay không mà sau khi bọn họ rời khỏi Ứng Thiên Xuyên không lâu, ông ấy lần theo suốt cả một đường, đuổi tới tận trấn nhỏ mà bọn họ ở.
Nửa năm qua, hai người trốn suốt, Quảng Phủ Quân vẫn cứ đuổi theo, cứ như không giết Từ Hành Chi thì không bỏ cuộc.
Giàn nho không còn, con chó dự định nuôi cũng không có. Nhưng Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi không để ý mấy thứ ấy. So với việc bị đuổi giết, Mạnh Trọng Quang tiếc giàn nho hơn.
Hắn rì rầm: “Vốn dĩ còn muốn đợi tới mùa hè, lúc giàn nho phát triển, cùng sư huynh ở trên giàn nho...”
Từ Hành Chi chưa nghe hết câu đã bóp eo hắn, cười mắng bảo hắn bớt xem đống truyện lung tung đi.
Mạnh Trọng Quang không biết xấu hổ, chơi xấu dán vào y: “Ta thích sư huynh, đương nhiên phải lấy lòng sư huynh thật nhiều, như thế thì sư huynh mới không chán Trọng Quang chứ.”
“Cách lấy lòng của ngươi thì người bình thường không chịu nổi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Sư huynh có phải người bình thường đâu.” Mạnh Trọng Quang thoải mái nằm trên đùi Từ Hành Chi, ôm lấy phần eo gầy mà săn chắc của y, hôn hết cái này đến cái khắc, mềm mỏng nói: “Người bình thường sao cưng chiều Trọng Quang như thế được?”
Từ Hành Chi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, ghé vào tai hắn, dùng môi gảy vành tai hắn, giọng khàn khàn: “Ai bảo ngươi là tiểu tổ tông của ta chứ.”
Mạnh Trọng Quang nghe câu đó xong thì dễ chịu cực kỳ, lần tìm nắm chặt tay trái Từ Hành Chi.
Rất nhanh sau đó, Từ Hành Chi cảm thấy tay trái mình có thêm một món đồ cứng rắn.
Y cúi đầu nhìn thì thấy đó là chiếc nhẫn trữ vật mà lúc trước mình đeo lên tay sư phụ.
Viên ngọc xanh lam trang trí trên đó đã được đổi thành ngọc Độc Sơn, nhưng vết mài trên chiếc nhẫn, mỗi một vết được tạo ra thế nào, Từ Hành Chi đều biết rất rõ.
Từ Hành Chi bỗng trở nên hoảng hốt, tay m ơn trớn chiếc nhẫn, khóe miệng cong lên vương ý cười nhưng cơ thể lại dần lạnh xuống.
Y hỏi: “Sao ngươi lấy được?”
Mạnh Trọng Quang không biết lúc trước chiếc nhẫn này lọt vào phòng Thanh Tĩnh Quân thế nào nhưng quan sát biểu cảm của Từ Hành Chi, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm, đành phải cẩn thận nói: “Lúc trước khi đi lấy lại Bút nhàn rỗi, ta cầm luôn cả nhẫn theo. Ban đầu ta sợ sư huynh nhìn thấy nhẫn sẽ nhớ tới tay của mình rồi đau buồn nên ta thầm giấu đi. Mấy ngày trước ta tìm được một miếng ngọc Độc Sơn phù hợp nên làm lại kiểu dáng khác rồi tặng cho sư huynh, sư huynh muốn lấy đồ gì cũng tiện hơn...”
Nói tới đây, Mạnh Trọng Quang lại nhìn vẻ mặt Từ Hành Chi, trái tim dần trùng xuống.
Hình như không nên tặng y chiếc nhẫn này.
Vết thương khổng lồ trong lòng Từ Hành Chi vì cái chết của Thanh Tĩnh Quân vẫn còn đó. Qua gần một năm rồi, nó vẫn không có bất cứ dấu hiệu lành lại nào.
Mạnh Trọng Quang đã đánh giá thấp tình cảm của Từ Hành Chi đối với Thanh Tĩnh Quân.
Khi hắn hơi luống cuống, Từ Hành Chi nhanh chóng giãn mặt ra, tháo nhẫn rồi nắm tay Mạnh Trọng Quang: “Nào.”
Mạnh Trọng Quang đang chán nản quá chừng, không lấy lòng sư huynh được, còn tự dưng khiến sư huynh đau lòng, thấy sư huynh vẫn chịu để ý đến mình, đương nhiên hắn ngoan ngoãn xòe tay ra như nhận được ân huệ to bằng trời.
Từ Hành Chi đeo nhẫn lên tay hắn.
Mạnh Trọng Quang vừa vui vừa thấp thỏm: “Sư huynh, huynh không thích nó sao?”
Từ Hành Chi khẽ cười: “Rất thích. Nhưng bây giờ ta có một tay nên không tiện, chuyện lấy đồ giao cho ngươi vẫn tốt hơn.”
Dứt lời, y lại dịu dàng nếm vị bên khóe môi Mạnh Trọng Quang: “Hơn nữa, ta thuộc về ngươi rồi, cần gì phải phân chia nữa chứ?”
Mạnh Trọng Quang biết sư huynh chỉ đang giả bộ thôi, chẳng qua y đau đớn trong lòng, không muốn khiến người khác thêm đau buồn với y.
Hắn cũng biết một năm qua sư huynh phóng túng với hắn, không chỉ vì thích mà còn vì để vơi bớt nỗi khổ trong lòng.
Vì thế hắn càng phải tăng sự ngọt ngào gấp bội cho sư huynh để bù đắp cho y.
Rất nhanh sau đó, áo ngoài của Từ Hành Chi bị cởi bỏ rồi bị ném qua cành bách gần đấy.
Cây bách này là cây cổ trăm năm, cực kỳ chắc chắn dẻo dai, cơ thể Từ Hành Chi bị quăng lên đó mà cũng chỉ rung lắc đôi lần.
Từ Hành Chi cứ tưởng rằng sẽ làm ở nóc nhà, không ngờ lại bị vứt lên đây, bắp thịt toàn thân bỗng căng ra, mặt tái mét mở miệng mắng: “Mạnh Trọng Quang! Có kiến, ta đệt!”
Mạnh Trọng Quang nhẹ nhàng đáp xuống cành cây, lúc mũi chân chạm vào chạc cây còn không hề khiến cành cây lắc chút nào.
Hắn ôm lấy Từ Hành Chi, vận linh lực, nhỏ nhẹ vỗ về: “Không sao đâu, sư huynh, có ta ở đây.”
Từ Hành Chi biết thể chất của Mạnh Trọng Quang đặc biệt, rất ít sinh vật ở nhân gian không sợ hơi thở của hắn, chuột bọ côn trùng rắn rết càng tránh xa chẳng kịp, chỉ cần hắn ở bên cạnh y, y sẽ không cần sợ những động vật nhỏ ấy.
Được hắn dỗ mấy lần, tuy hơi xấu hổ nhưng may mà không còn căng thẳng nữa.
Từ Hành Chi túm lấy vạt áo hắn, cảnh cáo: “Mạnh Trọng Quang, ban ngày ban mặt, sư thúc và mọi người còn chưa đi xa đâu, ngươi có thể nói bé bé lại không hả?”
Qua một năm dung hòa, hai người đã hòa hợp bắt nhịp với nhau cực kỳ, mới chỉ quấn quýt mấy lần, ai nấy đều cháy hừng hực.
Cành lá tùng bách vang rào rào, như cầm sắt hòa minh, sương đọng ở đầu cành vì khí lạnh mùa xuân nhỏ giọt tí tách làm cửa sổ quán trọ cách đó không xa ướt một mảng.
Buổi sáng ở Thanh Lương Cốc không khác gì với buổi sáng mà Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang đang trải qua, nhưng Ôn Tuyết Trần dậy rất sớm, ở trong thư phòng chuyên tâm xử lý các công việc trong phái.
Rất nhanh sau đó, một đệ tử thân cận rảo bước đi tới, gõ cửa, vái chào, vấn an, qua một loạt quy củ đúng quy trình mới bẩm báo: “Ôn sư huynh, ma đạo phái người đến.”
“Ma đạo?” Ôn Tuyết Trần cau mày: “Tới đây làm gì?”
“Thưa Ôn sư huynh, bảo là tới tặng quà.” Đệ tử đáp: “Vì sinh thần của Ôn sư huynh.”
Ôn Tuyết Trần chỉ mới ngẩng mặt lên, đệ tử kia thầm sợ hãi trong lòng, cúi đầu không dám nói gì nữa.
Ôn Tuyết Trần không tức giận vì người ma đạo tùy tiện tới thăm hỏi, chỉ không ngờ bọn họ đến sớm như vậy.
Đúng là sắp tới sinh thần của hắn ta rồi.
Một năm sau khi Từ Hành Chi gặp chuyện, mỗi dịp lễ tết, Cửu Chi Đăng vẫn sai người mang quà tới như lúc Từ Hành Chi vẫn còn, vô cùng chu đáo. Hồi sinh thần Khúc Trì và Chu Bắc Nam, Cửu Chi Đăng đều tặng một vài thứ tuy không quá quý giá nhưng đủ thể hiện tấm lòng, không đến mức khiến người ta chú ý, cũng không để bọn họ tìm ra lý do để từ chối không nhận.
Tóm lại là hắn ta làm việc vô cùng thỏa đáng.
Ôn Tuyết Trần từng dặn Chu Bắc Nam và những người khác phải kiểm tra quà tặng kỹ càng, tránh trong đó giấu quỷ kế gì, nhưng lần nào kiểm tra đều cho ra kết quả không có gì khác thường.
Chu Bắc Nam còn cười hắn ta lo nghĩ nhiều, bảo rằng cứ theo cái đà này thì hắn ta không chỉ bạc đầu mà có khi còn rụng tóc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Đúng là lời vô căn cứ.
Nghĩ tới đây, Ôn Tuyết Trần để bút xuống nói: “Người mang quà tới đang ở đâu?”
Đệ tử kia đáp: “Phòng khách phía Tây Nam.”
Ôn Tuyết Trần lại nhíu mày.
Nếu người kia âm thầm tới tặng quà, hắn ta bảo một đệ tử nào đó ứng phó qua là được, nhưng đệ tử ma đạo đến tặng quà này lại đi tới sân chính, không ra tiếp đón thì sẽ thất lễ, làm mất mặt toàn bộ Thanh Lương Cốc.
Ngay sau đó, hắn ta lên tiếng căn dặn: “Ngươi bảo hắn chờ một lát, ta thay đồ xong sẽ ra gặp.”
Đệ tử Thanh Lương Cốc cung kính lui ra, Ôn Tuyết Trần di chuyển xe lăn ra khỏi bàn, đang định đi về phòng thì nghe tiếng chuông lanh lảnh vang lên ở bên ngoài thư phòng.
Rất nhanh sau đó, chủ nhân của tiếng chuông xuất hiện: “Trần ca.”
Nhìn thấy Chu Huyền, đống tuyết giữa lông mày Ôn Tuyết Trần tan ra, cẩn thận tiến lên một đoạn, vươn tay đỡ bụng bầu tròn xoe như viên ngọc của nàng ấy: “Hơn bảy tháng rồi, sao còn hoạt động lung tung thế?”
Chu Huyền thấy hơi buồn cười: “Mỗi ngày ta đi dạo một lát sẽ có lợi cho việc sinh con, không phải Trần ca nói cho ta biết điều này sao?”
Ôn Tuyết Trần nghiêm mặt nói: “Chờ tới buổi chiều hằng ngày ta sẽ dẫn muội đi.”
“Nhưng ta có hầu nữ...”
Ôn Tuyết Trần lạnh nhạt nói: “Ta cẩn thận hơn bọn họ.”
Bụng bầu của Chu Huyền to lên, không khom người xuống được, nàng ấy bèn hơi ngồi xổm xuống, mặt đỏ ửng hôn lên tóc mai Ôn Tuyết Trần: “Rồi. Ta nghe lời Trần ca.”
Từ trước tới nay Ôn Tuyết Trần luôn kiêu ngạo đúng mực, dù không ai nhìn thấy nụ hôn này cũng khiến hắn ta hơi đỏ mặt: “Làm bậy nào.”
Hai mắt Chu Huyền sáng bừng lên, nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Trần ca…”
Ôn Tuyết Trần không biết phải làm sao, vươn tay đỡ cánh tay nàng ấy, nâng nàng ấy đứng dậy: “Cẩn thận đau eo.”
Dứt lời, hắn ta giơ tay kia lên, ấn đôi môi nhợt nhạt mềm mại một cái, lại như vô ý xoa mặt nàng ấy: “Được rồi, mau về phòng đi. Ta đi gặp khách xong sẽ về phòng tìm muội.”
Mất một lúc như thế, Ôn Tuyết Trần ra hơi trễ. Lúc hắn ta tới nơi, đệ tử đến tặng quà đã uống nửa ấm trà xanh rồi.
Đệ tử đến tặng quà lần này có chút không tầm thường, chỉ nhìn khí chất thôi cũng thấy không giống người khác.
Gã tự giới thiệu: “Tại hạ là con trai của bảo chủ Hắc Thủy Bảo, Ngũ Tương.”
Hắc Thủy Bảo?
Ôn Tuyết Trần nhớ khoảng một năm trước, một trong các nhánh của ma đạo là Hắc Thủy Bảo đã dấy binh làm loạn, chưa đầy một tháng đã bị Cửu Chi Đăng trấn áp.
Chỉ nhìn con trai của bảo chủ mà suy bại tới mức biến thành chân chạy vặt đi tặng quà thế này đã có thể thấy mặc dù Cửu Chi Đăng không quá tàn nhẫn với đám phản loạn nhưng không hề khoan dung dễ dàng.
Nếu đối phương lịch sự lễ độ, Ôn Tuyết Trần cũng không thể mất chừng mực.
Sau khi đáp lễ một cách đơn giản, hắn ta hỏi: “Sinh thần của ta còn nửa tháng nữa mới tới, sao lại tặng quà sớm vậy?”
Ngũ Tương nói như đã học thuộc lòng: “Trước khi đến đây, ma tôn đã dặn rằng ngài không thích người của ma đạo. Nếu tặng quà vào đúng ngày sinh thần của ngài, dù ngài nhận cũng sẽ không thích nó, chi bằng tặng trước, vừa thể hiện tấm lòng thành, vừa khiến ngài thoải mái hơn.”
Câu nói này tuy thẳng thắn nhưng không đến nỗi tổn thương người khác, tỉ mỉ đâu ra đấy, quả là phong cách làm việc của Cửu Chi Đăng.
Ôn Tuyết Trần không hỏi thêm nữa, nhận quà rồi khách sáo mời gã về.
Tới khi ra khỏi Thanh Lương Cốc, Ngũ Tương mới căm giận mắng to: “Ta nhổ vào, tên họ Ôn đó dám thất lễ với ta như vậy!”
Hai tên đệ tử đi theo gã nhưng chờ ở ngoài cốc một lúc lâu đi tới đón.
Một tên thấy vẻ mặt gã không tốt bèn dịu giọng khuyên: “Ngũ công tử, chuyện này coi như xong rồi, nghĩ nhiều có ích gì đâu.”
Hắn ta nói xong thì trả lại túi rượu và đồ đạc linh tinh mà Ngũ Tương tháo xuống trước khi vào cốc.
Ngũ Tương nhận lại mà chẳng khách sáo chút nào.
Vì phép lịch sự, gã làm kẻ kèo dưới trước mặt Ôn Tuyết Trần, giả bộ làm cháu trai quá đủ rồi, giờ đi ra khỏi đó, đương nhiên gã phải mắng chửi một trận cho đã, xả cơn tức.
Gã mở túi rượu ra, uống một ngụm to, lau rượu bên khóe môi, nói: “Cửu Chi Đăng là cái thá gì chứ? Lớn lên ở Phong Lăng Sơn, chỉ nghĩ tới đám danh môn chính phái này thôi! Ngày lễ tết tặng quà cho bốn môn phái không ngơi tay, con mẹ nó chứ y như chắt trai hiếu thảo với cụ vậy! Hắn có nhớ hắn là người ma đạo không? Hả?”
Gã chửi mà miệng khô, uống thêm hớp rượu: “Phụ thân cũng nhát gan sợ phiền phức! Cửu Chi Đăng giết hai tướng quân tiên phong thôi đã vội vàng kêu gào đầu hàng! Ta không tin Cửu Chi Đăng to gan tới mức dám giết bảo chủ Hắc Thủy Bảo thật!”
Gã vừa chửi vừa ngự kiếm bay đi, miệng cứ lẩm bẩm mãi nhưng ngay sau đó gã bỗng ho khan.
Ngũ Tương không để ý lắm tới cái ho khan ấy, nhưng cổ họng gã trào ra càng ngày càng nhiều bọt mép trắng sáng như tuyết, gã chỉ cảm thấy ngực đau dữ dội, lau một cái mà tay dính đầy bọt như cá chết lẫn cả máu, trong đó còn có cả mảnh phổi vụn.
Cơ thể gã lắc lư, ngã xuống khỏi kiếm, rơi xuống cốc sâu.
Đệ tử còn lại đi theo gã vốn chịu sự quản lý của Hắc Thủy Bảo, thấy cảnh đó thì giật mình mất hồn mất vía, gào một tiếng “Công tử” rồi lao xuống, đâu nhớ tới vị đệ tử tổng đàn ma đạo nghe lời một cách dị thường đi cùng mình.
Đệ tử tổng đàn nhìn hai người biến mất giữa núi, cười không nói gì.
Thoắt cái, gương mặt đó thay đổi hoàn toàn.
Cửu Chi Đăng cụp mắt chắp hai tay sau lưng, đứng giữa tầng mây, nhỏ giọng trả lời vấn đề của gã: “Ta không giết phụ thân ngươi đâu.”
“Ta cần giữ mạng ông ta lại để ông ta đòi Thanh Lương Cốc phải giải thích về cái chết của đứa con trai duy nhất của ông ta.”