Editor: Gấu Lam
Thời Nghệ Viện cùng Namiya Ichiro hàn huyên hồi lâu, đề tài cố ý vô tình đều đảo quanh Thời Kham, Namiya Ichiro cũng nói thẳng không cố kỵ, chuyện có liên quan đến Diệp Anh thì thao thao bất tuyệt, nhắc tới Thời Kham lại tiếc nuối lắc lắc đầu, tỏ vẻ thật không biết gì cả.
Thời Nghệ Viện nhất thời buông tâm, bà lại đâu biết được Namiya Ichiro đường đường là một đại lão súng ống đạn dược nổi danh quốc tế sẽ lừa bà chứ.
Khi bà xuyên qua hội trường trở lại bên người Thời lão bên, Thời lão đang cùng trò chuyện với lão gia tử Tần Vân Hổ, hai người dẫu sao cũng có giao tình vài thập niên, không hề khách sáo, không biết đang nói cái gì bỗng nhiện cười sang sảng.
Bên cạnh Tần Vân Hổ là ba của Tần Hoài, cũng chính là gia chủ đương nhiệm của Tần gia Tần huy. Mà người đứng bên cạnh Thời lão chính là Lâm Tiện, đang hơi hơi cong eo châm trà cho Thời lão, bồi hai vị lão gia tử nói chuyện. Ngẫu nhiên Tần huy sẽ cùng hắn nói một hai câu, tươi cười, tán thưởng.
Tại loại trường hợp như vây, người đu theo bên gia chủ nhất định là người thừa kế, vậy chuyện này là sao đây!
Tình huống này làm Thời Nghệ Viện có chút không vui, nhìn quét một vòng cũng không phát hiện người đâu, liền hỏi quản gia: "Hạo Nhiên đâu?"
"Tôn thiếu gia sớm đã không thấy tăm hơi." Quản gia nói.
"Mau tìm Tôn thiếu gia về." Thời Nghệ Viện lập tức giận, bực bội vẫy vẫy tay, thẳng đến ngồi xuống bên người Thời lão, bảo Lâm Tiện rót ly trà cho bà, đè thấp thanh âm nói: "Ba, làm nhiều trò trước mặt khách khứa chi, ba làm như vậy có hơi không thích hợp?"
"Ông ngoại, con đi xem Lộ Lộ, trước xin lỗi không tiếp được." Lâm Tiện luôn thập phần thức thời.
Thời lão lại nói: "Lộ Lộ vừa nãy bị Thời Kham mang đi đâu chơi rồi, có người chăm sóc, con không cần lo, ở đây bồi hai lão già chúng ta nói chuyện là được rồi."
" Dạ." Lâm Tiện khiêm tốn cười cười, lại đứng trở về.
Làm trò trước mặt Tần Vân Hổ cùng Tần Huy, Thời Nghệ Viện dù có nóng cỡ nào cũng chỉ có thể nhịn, bưng trà ngửa đầu uống cạn, sặc sụa ho khan chỉ đành cố nghẹn xuống.
Tối hôm nay khách khứa thấy một màn như vậy đều rục rịch bồn chồn trong lòng.
Cả Tần Thành ai không biết Nhiếp Gia là người của Lâm Hạo Nhiên, nhưng tin tức Nhiếp Gia cùng Thời Kham ở bên nhau treo trên mạng tận một tháng, đều không thấy Lâm Hạo Nhiên tỏ vẻ gì, tối hôm nay còn công khai đi cùng Thời Kham tới chúc thọ Thời lão. Mà Lâm Hạo Nhiên, cả Tần Thành đều coi hắn như người thừa kế của Thời lão, nhưng hôm lại không thấy hắn đây, ngược lại là Lâm Tiện được Thời lão mang kề bên một tấc cũng không rời.
Lúc này càng ngày càng khiến nhiều người không hiểu.
Lão gia chủ Tần gia Tần Vân Hổ tựa hồ rất thưởng thức Lâm Tiện, cả đêm không thấy ông nhiều lời hai câu với người trong dòng họ, giống như sợ người khác không biết lão đang thưởng thức tiểu bối này.
Hàm răng của Thời Nghệ Viện lại ngứa, nhưng không thể nề hà, ai bảo Lâm Tiện có thể lấy được chữ ký của Tần Vân Hổ chứ.
Nửa buổi yến hội, Lộ Lộ ghé vào trên vai Thời Kham thiu thiu ngủ. Thời Kham để Diệp Anh ôm bé về phòng, Diệp Anh mới vừa chạm vào một chút Lộ Lộ đã khó chịu hừ hừ, nửa mộng nửa tỉnh không chịu cho chạm vào.
Thời Kham bất đắc dĩ, đành phải buông ly rượu của mình đưa bé trở về.
Nhiếp Gia vốn muốn đi cùng Thời Kham, bỗng nhiên bị một thanh âm lễ phép, khắc chế gọi lại.
"Nhiếp tổng, có thể nói chuyện với cậu một lát không?" Ôn Viễn Phong mặc một bộ ám sắc tây trang có chút lão thành, tóc chải gọn gàng, một đôi mắt cười hơi hơi cong lên xuyên qua mắt kính vàng bình thản nhìn Nhiếp Gia.
"Anh đưa Lộ Lộ về phòng trước." Thời Kham nói với Nhiếp Gia một tiếng, biết cậu có vài tính toán với Ôn gia nên cũng không quá để ý, trước đưa Lộ Lộ đi về.
Rời khỏi đại sảnh, lúc lên lầu Thời Kham bỗng nhiên đạp hụt, thiếu chút nữa không dẫm được bậc thang. Hắn ẩn ẩn cắn răng hút khí lạnh, chỉ cảm thấy huyệt thái dương chậm rãi đau đớn, tựa hồ có cái gì đó đốt cháy mạch máu.
Được nửa đường Thời Kham liền phản ứng lại, rượu tựa hồ đã bị người động tay chân.
Hắn vẫn luôn sai người đề phòng Lâm Hạo Nhiên, bảo hộ Nhiếp Gia, lại không nghĩ rằng sẽ có người tính kế đánh trên đầu hắn.
Thời Kham cau mày, hô hấp cũng dần dần nóng lên, hắn bất động thanh sắc đưa Lộ Lộ về phòng, sự khô nóng xông thẳng lên trán, thiêu đốt khiến tầm mắt hắn đều hoa lên!
Hành lang im ắng, thanh niên l mặc một bộ tây trang cắt may khéo léo, tròng mắt đạm kim mờ mịt nhìn nhìn phía trước, ánh đèn hành lang thực mờ, chỉ có cuối phòng có một ngọn đèn sáng. Hắn bước nhanh qua, mới vừa đi đến trước đèn bỗng tắt, sau đó một bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên nện trên khung cửa thượng, sợ tới mức hắn co rụt lại.
Thời Kham chống ở trên camhs cửa hô hấp nặng nề, không biết còn nhận thức người trước mắt hay không, khi ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là đỏ đậm khiến người kinh sợ.
Giống như mãnh thú bị chọc giận, hô hấp tựa như mũi đao, ồ ồ thở tưởng chừng như khiến nhân sinh cũng đau.
Thanh niên thấy bộ dáng này hắn chợt hơi sợ, thầm than thuốc này thật mạnh, mắt thấy hắn uống ly rượu xuống bụng đi vào hậu viện, mới mười phút thôi, thần chí đã không rõ.
" Thời...... Thời Kham, anh biết em là ai không?" Thẩm Tư Vũ lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cực kỳ khẩn trương, nhìn Thời Kham trước mắt bỗng hơi sợ hãi, tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Thời Kham trừ bỏ hô hấp nặng nề, ánh mắt đều tĩnh lặng, tựa hồ như đang đánh giá người trước mắt, hoặc là đang suy tư làm thế nào để nuốt người này.
"Thời Kham?" Thẩm Tư Vũ cố to gan tiến lên, muốn nắm lấy tay Thời Kham, lại bị Thời Kham đẩy ra.
Thời Kham cũng không nói chuyện, cơ bắp toàn thân đều căng chặt, một tay đỡ tường đi ra còn không quên đóng cửa phòng Lộ Lộ.
"Thời tiên sinh!" Thẩm Tư Vũ bị đẩy ra, lập tức lại nóng vội dán vào, nhẹ nhàng ở bên tai hắn thổi khí, " Anh không biết em sao...... Em là Nhiếp Gia mà......"
Một tay của Thời Kham gắt gao vịn tường, không biết dùng sức lực lớn cỡ nào, đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Mặt hắn vô biểu tình nghiêng đầu nhìn Thẩm Tư Vũ đang vội vàng, nóng rực trên người đến độ mạch máu cơ hồ như sắp nổ tung.
Qua loa nhìn đối diện một cái, Thời Kham ôm chằm lấy Thẩm Tư Vũ, đi về phía trước hai bước dẫn hắn tiến vào phòng, sau đó phanh một tiếng, cửa phòng đã bị đá.
Đại sảnh, Nhiếp Gia nhìn Thời Kham rời đi, mới đổi thành một nụ cười không mấy chân thành, nhìn Ôn Viễn Phong nói: "Ôn thị trưởng muốn nói chuyện gì với tôi?"
Hai người đi đến một góc hẻo lánh, Ôn Viễn Phong đặt ly rượu xuống, nhẹ giọng nói: " Đến tốt cùng cậu muốn cái gì?"
" Sao thế?"Lông mày dài cong như dây cung của Nhiếp Gia nhíu lai, hơi có ý vị kiệt ngạo khó thuần.
"Giúp chúng tôi đối phó Thời gia, cũng không phải là một việc nhẹ nhàng," Ôn Viễn Phong cười nói.
Nhiếp Gia hờ hững cười: " Tôi không giúp, mà đang lợi dụng các người."
Ôn Viễn Phong hơi giật mình, không nghĩ tới hắn có thể nói trắng ra như vậy, người này thật sự quá cuồng vọng: "Là vì trả thù Lâm Hạo Nhiên sao?"
"Vì cái gì các người không cần biết, đây là chuyện của tôi." Nhiếp Gia có chút phản cảm việc hắn ta công khai nói tên Lâm Hạo Nhiên ở trước mặt mình.
"Chúng tôi không rõ động cơ của cậu, thân phận của mỗi người Ôn gia đều rất mẫn cảm, hơi không ổn nhất định dẫm vào khoảng không, ngài Nhiếp, ngài như vậy thật không có thành ý." Ôn Viễn Phong không chút hoang mang nói, hắn không giống Nhiếp Gia bộc lộ mũi nhọn, dù sao cũng là người trong quan trường, nhất cử nhất động đều khéo đưa khéo đẩy.
Nhưng mà người khéo đưa đẩy, ở trước mặt quyền chủ đạo tuyệt đối cũng chẳng là gì.
Nhiếp Gia bỗng chốc cười, tươi cười lạnh nhạt, "Người đã chết năm, đã sớm qua thời gian có thể tố tụng, các người muốn truy cứu cũng khó, việc này không cần tôi nhắc nhở nhỉ? Dù cho Ôn gia các người ở chính giới là cành lá tốt tươi, nếu việc này cũng đắn đo thì sao có thể nghĩ đến làm suy sụp Thời gia? Ông là thị trưởng, chứ không phải đang chơi đoán số để thắng?"
Mặt nạ ôn hoà của Ôn Viễn Phong xuất hiện một vết rách, tươi cười của hắn biến mất.
Thanh niên trước mắt nếu như không có Thời Kham ở sau lưng trợ lực, chỉ sợ cũng là sát phôi sâu không lường được, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra một cổ cuồng vọng sát khí, không thể kết giao, cũng không thể đắc tội.
"Ông yên tâm, tôi có thù với Thời gia, sẽ không hại Ôn gia các người." Nhiếp Gia nhìn ra được Ôn Viễn Phong đang do dự, nên cho hắn một viên thuốc an thần.
Ôn Viễn Phong dù sao cũng là con nuôi, không phải con trai ruột của Ôn lão thái, đối với chuyện này khẳng định không thương tâm bằng Ôn lão thái thái, hắn cân nhắc nhiều như vậy là vì lo có liên lụy đến mình hay không.
"Ngài Nhiếp!" Diệp Anh bỗng nhiên từ trong màn đêm bước ra đi đến chỗ Nhiếp Gia, ghé lỗ tai cậu nói: " Ông chủ hắn......"
Ôn Viễn Phong còn đang nghi hoặc, nhìn thấy Diệp Anh vừa nói xong, ly rượu trong tay bị Nhiếp Gia bóp nát trong nháy mắt!
Rượu bắn lên người Nhiếp Gia, cũng may bọn họ đang ở nơi hẻo lánh, chung quanh không có người chú ý tới.
Nhiếp Gia ném ly miểng trong tay, ánh mắt hung ác nhìn Ôn Viễn Phong: "Bắt lấy hắn."
Nói xong lạnh mặt xuyên qua đám người hướng về hậu viện, lông mày của cậu rõ ràng thể hiện sự tức giận, biểu tình lại giá lạnh lạnh băng, dưới chân sải bước, vừa đi tiện tay cởi áo khoác tây trang ra, tùy tay ném, bàng bạc sát khí tứ tán, căn bản không ai dám ngăn cậu.
Khi đi ngang qua bên người Thời Nghệ Viện, dưới chân Nhiếp Gia không dừng lại, chỉ là nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn bà một cái, đi thẳng vào hậu viện.
Thời Nghệ Viện bị ánh mắt như muốn giết người của cậu nhìn khiến trong lòng bà nhảy dựng, không biết làm sao, nhưng thấy Nhiếp Gia phản ứng như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì, lập tức vẫy tay gọi quản gia tới, "Tôn thiếu gia đã tìm được chưa?"
"Vẫn chưua liên hệ được." Quản gia khó xử nói.
Bên này Diệp Anh cũng mang khí tráng không được xía vào, hờ hững nói: "Ôn thị trưởng, phiền ngài theo tôi đi một chuyến."
Ôn Viễn Phong không rõ nguyên do, trong lòng lo sợ, chỉ có thể theo Diệp Anh đi đến hậu viện.
Rời khỏi đại sảnh yến hội, chung quanh lập tức an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân lên cầu thang nặng nề của Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia lên lầu, nhìn thấy trước cửa có hai bảo tiêu đứng đó, lòng cậu nóng như lửa đốt, lập tức nhanh tiến lên. Vào phòng liền nhìn thấy Thời Kham an tĩnh ngồi dựa ở trên sô pha, cúi đầu, thoạt nhìn không có việc gì, cả người an tĩnh tựa như một bức tranh.
"Ngài Nhiếp, hiện tại ông chủ có vẻ như không nhận người, ngài tốt nhất đừng tới gần hắn." Thập Lí đứng ở sô pha cách đó không xa, nhìn Nhiếp Gia đi tới vội vàng cản lại.
Nhiếp Gia chú ý tới một người còn đang cuộn tròn trên sàn nhà, nhìn kỹ thế nhưng là Thẩm Tư Vũ! Hắn không phải đang ở phim trường sao!
"Sao lại thế này?" Âm sắc của Nhiếp Gia âm trầm đến đáng sợ.
"Người này bị ổng chủ đánh hôn mê......" Thập Lí vội vàng nói: "Rượu của ông chủ có lẽ đã bị động tay chân, tôi đã gọi người đi lái xe lại đây."
Diệp Anh đem Ôn Viễn Phong lại đây, vừa vào cửa Ôn Viễn Phong lập tức minh bạch vì sao Nhiếp Gia lại bảo Diệp Anh khống chế hắn, hắn phía trước mới vừa giữ chân Nhiếp Gia, phía sau Thời Kham đã có chuyện, này không khỏi quá trùng hợp!
"Việc này tôi tuyệt không làm!" Ôn Viễn Phong vội vàng nói.
Nhiếp Gia không rảnh đi quản những người khác, đẩy Thập Lí đang muốn ngăn cậu, hạ một đầu gối ngồi xổm trước mặt Thời Kham, giữa mày nhíu lại như sắp chạm vào nhau.
"Thời Kham, anh sao rồi?" Nhiếp Gia ngửa đầu nhìn hắn, khi chạm đến làn da nóng bỏng của Thời Kham, tâm giết người đều có.
Hô hấp của Thời Kham trầm trọng, ánh mắt vốn không muốn nhìn, vừa thấy Nhiếp Gia đã biết cậu là ai, "Gia Gia......?"
" Anh không sao thì tốt rồi." Nhiếp Gia kiểm tra hắn một chút, trừ bỏ dược hiệu quá mạnh Thời Kham cũng không bị thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, buông xuống lo lắng căng chặt, nhất thời suýt nữa đã rơi nước mắt.
Thời Kham ôm lấy cổ Nhiếp Gia, trong miệng không ngừng nhẹ gọi tên của cậu, cúi đầu, tay hơi dùng sức đem ôm Nhiếp Gia vào trong lòng ngực, thuận thế hôn môi cậu. Nhiếp Gia bị Thời Kham bế lên ấn trên sô pha, Nhiếp Gia cũng không giãy giụa, thuận theo ôm lấy sau eo Thời Kham phối hợp mở ra khớp hàm, tức khắc cả phòng đều là tiếng thở dốc thô nặng tràn ngập dục vọng chiếm hữu của Thời Kham.
Không cần đoán cũng biết Thời Kham trúng dược gì, dược hiệu mãnh liệt như vậy, ý thức cũng không rõ ràng, một khi bắt đầu tuyệt đối dừng không được.
Diệp Anh nhanh chóng vẫy vẫy tay, bảo Thập Lí kéo Thẩm Tư Vũ trên mặt đất lại đây, cùng đi ra bên ngoài đóng cửa lại, canh giữ ở hành lang.
Trong nhà, Nhiếp Gia bị động tác hôn có chút thô bạo của Thời Kham làm cho không thở nổi, Thời Kham bỗng nhiên ngừng lại, đem mặt chôn ở cổ Nhiếp Gia, thở hổn hển nói: "Đưa anh đi bệnh viện."
Nhiếp Gia đang cởi nút áo của mình, động tác bỗng dừng lại, nhìn đôi mắt bị tình dục thiêu đốt của Thời Kham, "Em ở đây rồi, sao phải đi bệnh viện?"
" Anh sẽ làm em bị thương, nghe lời." Trời biết Thời Kham dựa vào cái gì mới có thể áp chế xúc động, cố tình Nhiếp Gia còn vô tri vô giác, một hai cọ hắn, cọ đến Thời Kham thật sự nhịn không được, lại hôn mạnh hắn một ngụm.
Trong lòng Nhiếp Gia bỗng ngọt ngào, đem tay dán sau eo Thời Kham, nhanh chóng làm giảm dược hiệu trên người Thời Kham.
"Thuốc của anh, có thể giúp anh phòng dị ứng." Thanh âm của Nhiếp Gia cực kỳ ôn nhu.
Nói chuyện một hồi, nhiệt độ cơ thể của Thời Kham đã khôi phục bình thường, thân thể hắn cố gắng nhẫn nhịn nhịn xúc động, hai tay chống ở hai bên tai Nhiếp Gia hơi hơi đứng dậy, nhìn đôi mắt hơi vương ánh nước của Nhiếp Gia, nhịn không được lộ ra cõi lòng tràn ngập ôn nhu.
"Còn có thể phòng cái gì?" Thời Kham cười nhìn hắn, lúc này hô hấp đã không còn cảm giác nôn nóng nữa.
Nhiếp Gia bị hắn nhìn đến gương mặt đều ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Còn có thể phòng anh thú tính quá độ nha."