Editor: Gấu Lam
Hàn Mạn Ni quả thật có năng lực, Nhiếp Gia thăm ban vài lần thì không còn đến đoàn phim nữa, công việc quay phim đều giao cho Hàn Mạn Ni cùng sản xuất. Cậu xử lý phối nhạc xong, lại bắt đầu chuẩn bị chỉnh hậu kỳ, nếu không có gì ngoài ý muốn, qua nửa tháng nữa sẽ quay xong, Nhiếp Gia cũng theo đó công việc lu bù, thẳng đến xử lý xong hậu kỳ cậu mới nhàn rỗi bồi Thời Kham.
Hoặc là nói, là cậu yêu cầu Thời Kham làm bạn bên cậu.
Cho nên trước đó, Nhiếp Gia cơ hồ một tấc không rời lon ton đi theo Thời Kham, hắn đi đâu cậu đi đó.
Thời Kham kỳ thật đã phát giác khác thường, nhưng bị người yêu thời thời khắc khắc dán lên mình nhất thời che mắt, không nghĩ sâu xa.
Nửa đêm nọ Nhiếp Gia tỉnh lại bởi vì tim đập liên hồi, sờ sờ bên cạnh, Thời Kham không nằm đó, giường đệm cũng lạnh, có thể thấy đã rời đi một hồi lâu.
Nhiếp Gia xuống giường, giày cũng chưa mang đã đi ra phòng ngủ.
May mà Thời Kham cũng không có rời khỏi nhà, chỉ là đứng ở ban công nói chuyện điện thoại. Nhiếp Gia không cẩn thận nghe hắn nói chuyện, đứng ở trong bóng tối, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của Thời Kham. . Ngôn Tình Sủng
Qua hồi lâu Thời Kham mới kết thúc cuộc gọi, phòng khách không có bật đèn, nhưng mới vừa xoay người đã nhận ra Nhiếp Gia đang đứng ở phía sau mình phía cách đó không xa.
"Sao lại lên đây?" Thời Kham tùy tay ném điện thoại lên sô pha, đi đến bên Nhiếp Gia, theo thói quen tính ôm gáy cậu cúi đầu nói chuyện với cậu, lúc này lại sờ thấy mồ hôi lạnh khắp cổ. Trong lòng Thời Kham tđột nhiên chấn động một chút, sờ trán Nhiếp Gia nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?"
Nhiếp Gia lắc lắc đầu, thanh âm vững vàng, nghe không ra dị thường, "Không có, chỉ là gặp ác mộng, tỉnh lại không thấy anh."
Cậu dùng sức nắm góc áo của Thời Kham, hô hấp ẩn ẩn có chút gấp gáp. Cậu kỳ thật không hề ác mộng, KK ở trong tiềm thức của cậu sẽ trấn an tinh thần cậu, giảm bớt chứng bệnh của cậu, hơn nữa khi trước ở bên Thời Kham đã khôi phục ý thức, Nhiếp Gia đã lâu chưa gặp ác mộng.
Cậu cũng nói không rõ sự bất an bất thình lình này là chuyện như thế nào, chỉ là nửa đêm tỉnh lại phát hiện Thời Kham không ở bên, lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Thời Kham ôm Nhiếp Gia vào trong lòng ngực, hôn hôn sờ sờ nửa ngày mới phát hiện Nhiếp Gia đi chân trần, liền ôm cậu quơ quơ tay khắp nơi, cùng nhau ngã lên sô pha. Nhiếp Gia bị Thời Kham ôm ở trong ngực, kẹp giữa Thời Kham và lưng ghế sô pha, thật chật chội, nhưng lại an tâm hơn.
"Mấy giờ rồi?" Thời Kham nhìn thoáng qua ban công, bên ngoài ánh trăng sáng ngời, không phân biệt được giờ giấc, hắn cọ chóp mũi của Nhiếp Gia nói: "Vừa lúc tỉnh, muốn ăn khuya không?"
"Không cần, hôm nay không muốn ăn." Nhiếp Gia vẫn nắm chặt góc áo của Thời Kham không buông tay, thanh âm rầu rĩ, nghe không ra là tâm tình không tốt hay là đang làm nũng.
Thời Kham thấy cậu cũng không định tiếp tục ngủ, liền cùng Nhiếp Gia nằm ở trên sô pha nói chuyện phiếm dời đi lực chú ý của cậu. Chân dài của hai người chồng lên nhau, bông nhiên động tình nhịn không được cúi đầu hôn cậu một ngụm.
"Anh có xem qua kịch bản rồi, vì sao muốn đổi như vậy?" Thời Kham tựa cằm lên đầu Nhiếp Gia, ôm cậu vào trong ngực, như có như không vỗ về giữa lưng cậu, tựa như dỗ con nít.
"Sao thế?" Nhiếp Gia nói.
Kịch bản nguyên chủ viết kỳ thật cũng đủ tốt rồi, nhưng cuối cùng vì đó là nguyên tác giả, thế nên chỗ nào trong tác phẩm cũng lộ ra sự mong đợi kỳ vọng một thế giới tốt đẹp. Sau khi qua tay Nhiếp Gia, tuy nói là vì hiệp nghị đánh cuộc trong tình thế lửa sém lông mày, khiến kịch bản càng thương nghiệp hóa, bảo đảm sau khi chiếu sau có thể thu về đủ tài chính, nhưng hơn thế chính là tình cảm cá nhân.
Những thứ cậu đưa vào, tràn ngập âm u hung lệ, cốt truyện tuy rằng chặt chẽ hơn, lại làm người ta có chút áp lực.
"Tràn ngập sự hi sinh không hề có ý nghĩa." Thời Kham nói.
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi nói: "Cần gì ý nghĩa chứ? Em cũng không phải đang quay phim tuyên truyền."
"Nếu là vì càng thêm thương nghiệp hóa, đương nhiên không sao cả." Thời Kham nâng cằm Nhiếp Gia cằm cùng cậu đối diện, ánh mắt ôn nhu cực kỳ, "Anh lo rằng thế giới quan tiêu cực đó là thuộc về em."
Nhiếp Gia ngửa đầu nhìn hắn, "Nhưng...... Thế giới vốn dĩ chính là như vậy. Sinh tử có ý nghĩa sao? Thế giới các nơi mỗi một phút mỗi một giây đều có người chết đi, bọn họ bao gồm chúng ta, đều là một phần tử tạo thành thế giới, chết đi tự nhiên có sự sống mới, thật sự cần ý nghĩa sao?"
Thời Kham rất rõ, kịch bản tiêu cực có liên quan đến thế giới quan của người đó, chính là của Nhiếp Gia.
"Chúng ta là một phần tử của thế giới, nhưng không phải mọi thứ đều liên hệ với nhau." Thời Kham cầm tay Nhiếp Gia nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay cậu, ánh mắt trịnh trọng, như là đang nói ra lời thề của mình, "Tựa như em đối với người khác chỉ là người xa lạ, nhưng với anh mà nói so với tánh mạng của anh, em càng quan trọng hơn. Thế giới này cũng không phải thế giới trong mắt em, tạo thành thế giới là do vô số anh và em, chứ không phải cái chết vô nghĩa và sự sống mới."
Nhiếp Gia không trả lời, cọ xát nửa ngày mới chậm rì rì nói: "Anh đối với em, cũng quan trọng hơn cả tính mạng của em."
Thời Kham trực tiếp bị cậu làm tức cười, "Không thi nói lời âu yếm với em nữa."
Nhiếp Gia xoay người bò lên Thời Kham, hôn hắn thật mạnh, sau đó đuôi mắt phiếm hồng có chút thẹn thùng, nhẹ giọng nói: "Em yêu anh Thời Kham, em sẽ nghe lời anh."
lòng Thời Kham có cảm giác như mình tựa hồ là cây trụ tinh thần duy nhất trong thế giời tinh thần hoang vu của cậu.
"Em không cần nghe anh nói, có vài thứ chỉ có chính em có thể tìm về." Thời Kham cùng Nhiếp Gia nhĩ tấn tư ma, hôn môi một hồi, sau khi cảm giác được bất an trong lòng Nhiếp Gia đã hoàn toàn biến mất, rốt cuộc nhịn không được cuốn người ta vào trong lòng, ôm vào phòng ngủ, chuẩn bị đi ngủ.
Hôm sau, Nhiếp Gia đang ngủ mê mang, sau khi nhận được cuộc gọi của Lâm Hạo Nhiên.
"Nhiếp Gia, anh rất nhớ em." Thanh âm Lâm Hạo Nhiên khàn khàn, tinh thần sa sút, rõ ràng là sáng tinh mơ, nghe giống như say rồi.
Nhiếp Gia mơ mơ màng màng nhận điện thoại, nghe xong liền thanh tỉnh, " Sao anh có số của tôi?"
"Anh muốn gặp em, Nhiếp Gia, anh thật sự rất nhớ em." Lâm Hạo Nhiên tự quyết định, ống nghe truyền thanh âm thút thít, thương tâm khóc nức nở, "Chúng ta chỉ có thể như vậy sao? Nhiếp Gia, anh thật sự rất yêu em...... Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?Anh có thể vì em từ bỏ hết thảy, anh không cần Lâm gia cũng không cần Thời gia, chúng ta hòa hảo là được rồi, được không?"
"Nếu anh thật sự yêu tôi như lời anh nói, hiện tại tôi và Thời Kham ở bên nhau thực hạnh phúc, anh hẳn nên vui mừng thay tôi, anh khóc cái gì chứ?" Nhiếp Gia lãnh khốc, công kích không chút lưu tình.
" Em thực hạnh phúc sao......Nhưng, em yêu hắn như vậy, Thời Kham cũng giống em sao, kiên định mãi mãi yêu em?" Lâm Hạo Nhiên phát ra tiếng cười say khướt: "Nếu có một ngày Thời Kham phản bội em, em sẽ trở lại bên anh chứ?Anh nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ yêu em."
"Không có khả năng." Nhiếp Gia hờ hững nói.
"Tỉnh?" Thời Kham bỗng nhiên mặc tạp dề tiến vào, trên người vương mùi hương trứng sữa, không biết đang làm món gì.
" Anh làm bánh trứng sao?" Nhiếp Gia ngồi dậy nhìn hắn, trên vai trên cổ trải đầy vệt đỏ sau tình ái.
Thời Kham bất đắc dĩ đi qua ngồi ở bên người cậu, cười nói: "Làm, sao em lại thích ăn bánh trứng như vậy chứ. Buổi tối muốn uống rượu, buổi sáng muốn ăn trứng, dưỡng thành thói quen gì đây."
"Là anh nuôi em vậy đó." Nhiếp Gia bất đắc dĩ nói, hai lần luân hồi trước mỗi ngày Thời Kham đều chuẩn bị rượu cho cậu trước khi ngủ, sáng sớm làm bữa sáng, nhất định có một phần bánh trứng, hiện tại còn oán giận cậu à.
Thời Kham cười kéo cổ cậu, ôm lại hôn một cái, "Tỉnh rồi thì đi ăn sáng thôi, eo còn đau không? Lại đây anh xoa xoa giúp em."
Lâm Hạo Nhiên nghe đối diện ôn nhu thân mật nhĩ tấn tư ma, hai mắt đỏ đậm, sớm đã đầy mặt phẫn nộ, tuyệt vọng rơi nước mắt.
Không chờ Nhiếp Gia chủ động, chính hắn tự tắt điện thoại trước.
Liên tiếp mấy ngày Nhiếp Gia không ra khỏi cửa, Thời Kham về nước vốn dĩ tính dành thời gian bên lão thái thái, đẩy hết mọi công việc của mình, thời gian ở trong nước thực thanh nhàn, ngẫu nhiên mang Nhiếp Gia trở về trò chuyện với lão thái thái.
Chỉ là gần đây Thời Nghệ Viện cùng Lâm Hạo Nhiên tựa hồ đều rất thức thời, không có động tĩnh gì, cũng không chủ động đến đây gây ngột ngạt cho Nhiếp Gia.
Thẳng đến nửa tháng sau Diệp Anh cầm thư mời đại thọ của Thời lão đưa tới tay Thời Kham.
Diệp Anh vì thế đói bụng cả ngày, khi đang thử lễ phục Thập Lí đột nhiên hỏi: "Anh tỷ, hiện tại có ngài Nhiếp, ông chủ còn cần chị làm bạn nữ đâu?"
Diệp Anh ngốc nửa ngày, lúc này mới phản ứng lại, "Đúng vậy, có ngài Nhiếp rồi chị thử lễ phục làm gì chứ." Nói đoạn ném dạ phục trong tay xuống, vỗ vỗ cơ bụng của mình hào sảng nói: "Đi, ăn lẩu đi, đói chết bà đây."
"Năm rồi anh cũng đi sao?" Tối đến, Nhiếp Gia đứng ở trước mặt Thời Kham sửa sang lại cà vạt cho hắn, thuận miệng hỏi một câu.
" Lúc ở trong nước sẽ đi, nếu không ở đây thì anh sẽ cố ý không đi." Thời Kham cười nói.
Diệp Anh mặc quần tây đen áo sơ mi trắng, đứng ở bên cạnh nói vèo vèo: "Đúng vậy, xoay mặt đi một cái toàn thân đã nổi đầy sởi, nhập viện luôn."
Nhiếp Gia nhíu mày nói: " Lão ta mừng thọ còn mang theo chó của lão à?"
Khẩu khí của Diệp Anh khó chịu: " Nếu ông chủ không đi, lão ta sẽ không mang theo con cẩu đần kia."
Ánh mắt Thời Kham đạm mạc quét qua Diệp Anh, Diệp Anh liền treo ánh mắt xem thường sau đó ngoan ngoãn câm miệng.
"Không sao, anh không quên mang thuốc đâu." Thời Kham cười xoa đầu Nhiếp Gia.
Diệp Anh lái xe, sau khi tới nhà cũ hai người đi đến khu ở của lão thái thái trước, lão thái thái biết hôm nay chồng bà mừng thọ, trên mặt mang theo sắc cười hồng nhuận, nhưng thân thể thật sự quá suy yếu hoàn toàn không thể tới được, chỉ có thể cùng Thời Kham Nhiếp Gia hàn huyên một hồi, liền thúc giục bọn họ đến đại sảnh, miễn cho đến muộn bị người chê cười.
Khi Thời Kham cùng Nhiếp Gia đi vào đại sảnh yến hội, khách khứa đã tới hơn phân nửa, đều là nhân vật nổi tiếng, không chỉ giới hạn trong Tần Thành, có thể thấy được nhân mạch cùng căn cơ của Thời gia sâu không lường được.
"Ba, chúc ba phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." Thời Kham dẫn Nhiếp Gia tiến lên, một lời chúc vừa tục lại không thành ý.
Quản gia mang thọ lễ của Thời Kham xuống, hôm nay Thời lão vẫn chưa bày sắc mặt cho Thời Kham xem, chậm rì rì nhàn thoại cùng hắn hai câu.
Tầm mắt Nhiếp Gia đảo qua, cũng không phát hiện có chó.
Thời Nghệ Viện bưng một ly champagne, bên cạnh là người đàn ông mặc sơ bối(?), thấp giọng cười nhạt tán gẫu hai câu, cuối cùng nhìn về phía Thời Kham giống như vô tình hỏi: "Namiya tiên sinh, Diệp tiểu thư ấy, ngài có biết cô ấy không?"
Namiya Ichiro là đại thương gia súng ống đạn dược thanh danh vang dội ở Nhật Bản, Thời gia ở nước ngoài không có thế lực, nhưng nhân mạch lại không thể khinh thường, đôi khi có vài phương diện Thời gia chen vào không lọt, nhưng lại có rất nhiều hợp tác.
Namiya Ichiro theo tầm mắt của bà nhìn qua, nhất thời cười: "Đương nhiên biết, trên con đường này, ai không quen biết vị tôn sát thần, Diệp tiểu thư chứ."
Trong lòng Thời Nghệ Viện vui vẻ, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, làm bộ không hề phát giác nói: "Thật không? Nhưng vì sao cô ấy lại làm thư ký cho em trai tôi nhỉ? Ngài hẳn cũng biết, em trai tôi chẳng có bản lĩnh gì......"
" Tôi không thân lắm với Diệp tiểu thư, nhưng thật ra cũng biết một chút, Diệp tiểu thư vốn là một thành viên của võ trang liên đoàn, sau khi võ trang liên đoàn bị USA tiếp nhận, Diệp tiểu thư đại khái là không muốn tiế tục cuộc sống của lính đánh thuê nữa nên rời khỏi võ trang liên đoàn, hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ với những người như chúng tôi, sống bình yên, phụ nữ ấy, chắc ngài cũng hiểu." Namiya Ichiro nói.
Tai nghe của Diệp Anh vang lên thanh âm bèm bẹp của Thập Lí: "Anh tỷ, tiểu Lãng nói lung tung kìa."
Diệp Anh vội vàng nhìn chằm chằm thân ảnh của Nhiếp Gia, chú ý an toàn của cậu, ấn tai nghe trả lời: "Xong chuyện lại trảm hắn."