Tác giả:Quyển Thành Đoàn Tử.
Editor: Mon
Beta : Misa
Đồng An An khi tỉnh dậy phát hiện mình đang trong bệnh viện, bệnh cạnh là mẹ đang ghé vào giường bệnh ngủ, cô xoa xoa huyệt thái dương của mình, đầu óc có chút loạn, không biết mình bị cái gì, trước đó cô không phải đang cùng Chu Mộng Dao và Viên Lỵ xem Từ Tử Duy chơi bóng sao ?
Cô khẽ động đậy thân thể, phát hiện ngoại trừ đầu có chút đau nhức, cánh tay có chút trầy da bên ngoài, trên người cũng không có chỗ nào bị thương nặng.
Đồng Mẹ ngủ không sâu, rất nhanh đã bị động tĩnh nhỏ của Đồng An An làm tỉnh lại. Bà đỡ thân thể Đồng An An dậy lo lắng nói : " Con nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi. "
" Mẹ, con bị sao vậy ? " Đồng An An hỏi.
Đồng mẹ nói chuyện xảy ra cho cô biết, Đồng An An vừa mê mang vừa chấn kinh, Đồng mẹ hỏi cô bị làm sao, Đồng An An bảo cô không có những ký ức đó.
Đồng mẹ vội vàng đi tìm bác sĩ tới, bác sĩ nói cho Đồng mẹ biết rất có thể là cô bị mất trí nhớ, bệnh nhân có khả năng đã quên hết những chuyện một tháng qua.
Đối mặt với những lời bác sĩ nói, Đồng An An dần dần tiếp nhận sự thật này, nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại cảm thấy không nói ra vẫn tốt hơn.
Đồng mẹ nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại nhớ tới những câu nói của bác sĩ, rất may mắn bác sĩ cũng đã nói còn có khả năng hồi phục, chỗ khác cũng không có gì đáng ngại, bà bảo Đồng An An ở bệnh viện ngoan ngoãn, còn mình về nhà nấu ít đồ.
Đồng mẹ đi không lâu cửa phòng bị người khác mạnh mẽ đẩy ra chỉ thấy thiếu niên cao to tướng mạo anh tuấn, tinh xảo đang thở hổn hển, rõ ràng là vừa rồi chạy rất nhanh, trên mặt hắn là sắc mặt lo lắng, sốt ruột. Khi thấy Đồng An An trên giường đã tỉnh lại mới thả lỏng một chút.bg-ssp-{height:px}
Đồng An An trên mặt kinh ngạc, có chút không xác định mở miệng nói : " Tô Mạch ? "
Tại trong ấn tượng của Đồng An An, Tô Mạch là một nam thần vườn trường cho tới bây giờ luôn là một bộ dạng bình tĩnh, khiêm tốn, lễ phép, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy bộ dạng hắn thất thố, Đồng An An kinh ngạc cũng là chuyện bình thường, một chuyện khác là vì sao Tô Mạch lại tới phòng bệnh của cô ?
Sau khi kinh ngạc lại có chút cảm giác xấu hổ, dù sao nam sinh trước mặt soái khí như vậy, hiện tại sắc mặt cô tiều tụy còn mang đồng phục bệnh nhân trên người, nhất định rất khó coi. Nghĩ tới đây trên mặt Đồng An An nổi lên một mảnh đỏ rực xấu hổ vô cùng, cô khẩn trương tới mức nắm chặt ga giường.
Tô Mạch nhạy cảm phát giác được lúc này Đồng An An có chút gì đó là lạ, biểu cảm, lời nói đều không đúng. Trong đầu suy nghĩ mấy giây, Tô Mạch bình tĩnh lại. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Đồng An An trên giường bệnh, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, " Cô là ai ? "
Đồng An An ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu được hắn đây là có ý gì, tính tình vốn là có chút rụt rè, cô bị thái độ này của Tô Mạch làm cho sợ hãi, sắc mặt thoáng một cái đã trở nên trắng bệch, " . . . . cậu đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu. "
Tô Mạch chậm rãi đến gần cô, bước chân rất chậm chạp, trên mặt không có biểu hiện bất kỳ cảm xúc gì, đôi mắt kia bình thường cười lên ôn nhu như sóng biển, hiện tại dưới đáy mắt lại ẩn ẩn đỏ lên. Trạng thái hiện tại của Tô Mạch rất không bình thường, trong đầu hiện ra câu nói của hắn, Đồng An An chỉ cảm thấy lông tơ đều dựng đứng, cô có chút sợ hãi liên tục lui về phía sau, đại não hỗn loạn vô cùng.
Cái phòng bệnh này vốn không lớn, Tô Mạch rất nhanh đã đi tới bên cạnh cô, hắn duỗi cánh tay thon dài trắng nõn ra, bóp chặt cổ Đồng An An, càng ngày càng chặt, đôi mắt kia hiện tại đã đỏ ngầu, giống như biến thành một người khác, đáy mắt là lo lắng sốt ruột, ánh mắt lại mặt không có tia tình cảm nhìn chằm chằm Đồng An An, trong miệng lặp lại câu nói kia,
" Cô là ai ? "
Sắc mặt Đồng An An đỏ lên, hô hấp theo động tác siết chặt của Tô Mạch mà càng ngày càng gấp rút, cô ho khan mấy tiếng, cố gắng nói từng chữ một, " Tôi . . . tôi . . . là . . . Đồng An An, khụ khụ . . . . "
Misa : Cảm thấy thương nguyên chủ hiện tại :