Tác giả:Quyển Thành Đoàn Tử.
Editor: Mon
Beta : Misa
Ngày kỷ năm thành lập trường đến rất nhanh, là học sinh quan trọng nhất với các giáo viên, Tô Mạch cũng có rất nhiều việc cần chuẩn bị. Mà thời gian tiếp xúc với Tô Mạch đã trôi qua được bốn tháng, âm thanh đã lâu không nghe thấy của hệ thống vang lên : " Tiến độ nhiệm vụ đã đạt %, thời điểm quan trọng sắp đến, mong kí chủ không nên khinh suất. "
Toàn bộ trường học đều yêu cầu phải sạch sẽ nhất có thể, cho nên hôm nay các ban đều yêu cầu tiến hành tổng dọn vệ sinh các khu vực.
Mà nhiệm vụ vệ sinh của Cố Thiên Ngôn là lau cửa sổ gần cửa ra vào, Viên Lỵ quét dọn chung quanh, Chu Mộng Dao thì bị phân đi dọn dẹp một vài thứ. Tất cả mọi người đều làm công việc dọn dẹp của riêng mình, tiếng nói chuyện tiếng cười đùa hoà vào nhau, nhìn giống như không khí rất vui vẻ, hòa thuận.
Cố Thiên Ngôn cầm giẻ lau nghiêm túc lau, Viên Lỵ cũng không ngẩng đầu lên cố gắng lau rửa, trong miệng vừa nói chuyện : " Tớ cảm thấy kỷ niệm ngày thành lập trường rất vui, nghe nói còn có học trưởng trước kia trở về diễn thuyết. Kỳ thật những cái này đều không quan trọng, tớ nghe nói là trong buổi tiệc Tô Mạch nhà cậu sẽ diễn tấu đàn dương cầm, vừa biết vẽ tranh lại giỏi đánh đàn dương cầm, nghe nói Tô Mạch còn thông thạo ngôn ngữ bốn nước. Tóm lại tớ luôn cảm thấy không có cái gì Tô Mạch không biết, tớ còn tưởng rằng Tô Mạch sẽ tiếp tục giữ vẻ bình đạm, hehehe, sẽ không phải màn diễn tấu đàn dương cầm kia là đặc biệt đánh cho cậu nghe đi . . . . " Nghiêng đầu nhìn sang Cố Thiên Ngôn, muốn từ trên mặt cô nhìn ra điểm «Bạn trai tớ chính là như vậy, nam thần biết tất cả mọi thứ»
Tuy nhiên, cô đã định sẵn phải thất vọng, vẻ mặt kia mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện trên mặt Cố Thiên Ngôn .
Viên Lỵ nhìn Cố Thiên Ngôn giẫm lên trên mặt bàn, " An An, cậu muốn leo lên lau sao ? Cẩn thận, tớ đưa cậu giẻ lau. "
Viên Lỵ đưa khăn đã giặt sạch cho Cố Thiên Ngôn, Cố Thiên Ngôn cúi đầu nhìn cô, " Cảm ơn. "
Viên Lỵ cười ngây ngô : " Không có gì, An An . . . Không biết vì sao, tớ cảm thấy cậu càng ngày càng dễ nhìn, rõ ràng gương mặt này cũng không có gì thay đổi. Ai, chẳng lẽ con gái khi yêu đều sẽ trở nên xinh đẹp ? Những lời này đều là thật sao ? Tớ cũng muốn hay là cũng đi tìm một người nói chuyện yêu đương đây ? "
Viên Lỵ nói lải nhải trong chốc lát, một bạn học nam đi ngang qua dùng ánh mắt như nhìn người thần kinh nhìn cô " Cậu không lo quét dọn cho sạch sẽ, một mình ở chỗ này lầm bầm lầu bầu cái gì vậy "bg-ssp-{height:px}
Nói xong trên tay còn cầm theo rác trực tiếp đi qua bên người Viên Lỵ .
Viên Lỵ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố Thiên Ngôn đang lau cửa sổ , quả nhiên . . . Không nghe cô nói ! Ôi, vẻ mặt Viên Lỵ bực bội, " An An, cần giặt khăn lau nhớ gọi tớ một tiếng."
" Ừm. "
Viên Lỵ nhận đuợc câu trả lời, liền quay đầu lại bắt đầu rửa rửa lau lau.
Động tác lau cửa sổ của Cố Thiên Ngôn càng ngày càng chậm, trong đầu truyền đến đau đớn kịch liệt, như có hàng ngày cây kim đang đâm vào khiến cô không khỏi hơi nhíu mày, tầm mắt bắt đầu trở nên càng ngày càng mơ hồ, một trận cảm giác choáng váng mãnh liệt cuốn tới, tay cầm khăn lau buông lỏng, thân thể chậm rãi ngã xuống khỏi mặt bàn.
Tiếng động lớn đã thu hút sự chú ý của vô số người xung quanh, bao gồm cả Viên Lỵ cách Cố Thiên Ngôn gần nhất.
Ý thức mơ hồ cuối cùng của Cố Thiên Ngôn chính là cảm giác có ai đó đã ôm cơ thể cô lên, còn có giọng nói lo lắng của Viên Lỵ, cô liên tục gọi, " An An . . . An An. "
Khi Cố Thiên Ngôn tỉnh dậy, cô đã ở trong một không gian trắng xoá, không tồn tại bất kỳ cái gì, bốn phía chỉ có một mảnh trắng xóa. Thấy cô tỉnh lại, hệ thống lên tiếng nói, " Hệ thống phát sinh trục trặc, đang cố gắng sửa chữa, cho nên có khả năng kí chủ cần ở lại trong không gian hệ thống ngây ngốc mấy ngày. "
Cố Thiên Ngôn ngáp một cái, nhàn nhạt đáp lại một tiếng, " Ừ. " Bởi vì hệ thống xảy ra lỗi, chứng thích ngủ của Cố Thiên Ngôn đã trở lại lần nữa.
Hệ thống yên lặng mấy giây sau tiếp tục nói, " Có một tin tức xấu, sau khi kí chủ rời khỏi thân thể Đồng An An, ý thức của nguyên chủ đã bị giải phóng. Nói cách khác, mấy ngày tiếp theo, Tô Mạch sẽ nhìn thấy Đồng An An trước kia . . ."
Hệ thống nhìn thấy Cố Thiên Ngôn đã ngủ, không tiếp tục nói nữa, cũng không tính gọi cô dậy, yên lặng chờ cô tỉnh dậy.