Hạ Trừng không định hỏi anh.
Cô không thể nào thích nghe anh nói ba chữ "anh yêu em".
Không chỉ vì mối quan hệ giữa hai người họ, còn vì chưa đến thời điểm thích hợp để nói câu này. Cô luôn cảm thấy, những lời này không giống từ trong miếng anh nói ra.
Cô bất giác nhớ đến Tô Hằng già, con người hắn giỏi lời ngọn tiếng ngọt, thời điểm mới bắt đầu theo đuổi cô, bất luận là lời buồn nôn nào hắn cũng từng nói qua.
Nhưng thế thì sao?
Người muốn thay lòng, không vì những lời hắn từng hẹn ước mà không thay đổi.
Kết cục thế nào, vẫn phải xem hắn có thể giữ lời hứa hay không.
Tô Hằng già không hề thực hiện được những lời mình đã từng hứa.
Khi làm việc, luôn luôn vô cùng bận rộn, cũng trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt lại tới cuối tuần, Hạ Trừng không quên việc quan trọng mà Từ Ninh đã ủy thác.
Sáng sớm, cô đã dậy chọn quần áo mặc buổi tối, đang lúc cô bận đến đầu toát mồ hồ thì Tô Hằng trẻ đã sớm đến nhà cô trình diện.Anh ăn mặc rất bình thường, một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng chiếc quần dài màu xám tro, nhưng anh đem quần áo cùng giầy phải mặc trong bữa tiệc tối nay đều mang qua đây.
Hạ Trừng nhìn đồ anh mang đến, nhịn không được chế chọc: "Cậu không định lại ở nhà tớ cả ngày chứ?"
Tô Hằng trẻ làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Ồ, lại bị cậu đoán trúng."
Hạ Trừng hừ một tiếng: "Cậu coi nơi này là phòng bếp nhà cậu sao? Đáng nhẽ phải thu vé vào cửa của cậu mới đúng."
"Trừng Trừng, A Hằng là đến tìm bố chơi cờ, không có chuyện của con, con đừng nhọc lòng suy nghĩ."
Hạ Chấn Trì hướng cánh tay ra ngoài ngoắc ngoắc nói: "Đúng rồi, con đã chọn cả buổi sáng rồi, rột cuộc đã tìm được quần áo mặc tối nay chưa?"
Hạ Trừng vô cùng phiền não: "Chưa ạ. Quần áo trong tủ hợp để mặc đi dự tiệc rất ít."
Hạ Chấn Trì: "Sớm nói con bình thường phải hay ra ngoài cùng mẹ con mua đồ, cô còn lười. Đấy bây giờ tốt chưa, cần đến muốn ôm chân phật, phật đạp một cước."
Hạ Trừng chán nản: "Ba, làm gì ai nói con mình như vậy."
Hạ Chấn Trì không cho cô bậc thang xuống: "A Hằng, con rảnh rỗi quản nó tốt cho bác."Hạ Trừng trừng mắt nhìn Tô Hằng trẻ: "Cậu dám?"
Tô Hằng không có gan xen mồm vào, hiện tại giúp bên nào cũng không được, anh rất biết điều đứng một bên, mỉm cười không nói gì.
Hạ Trừng đi lên lầu, cẩn thận lựa chọn một lượt, khó khăn lắm cô mới chọn được một bộ âu phục dài màu be, nhưng cô cũng kịp dừng lại nghỉ ngơi, tiếp tục đón thợ trang điểm cô đặc biệt mời tới nhà, giúp cô làm tóc.
Thời gian trôi qua vừa dài vừa vô vị, thời điểm thợ trang điểm đang trang điểm cho cô, hai mí mắt Hạ Trừng cũng muốn tìm đến nhau.
Tô Hằng trẻ đánh xong mấy ván cờ với Hạ Chấn Trì cuối cùng mới có thể đến phòng Hạ Trừng.
"Phấn chấn chút." Anh cười.
"Tớ cũng muốn nhưng mà khó quá." Hạ Trừng ngẩng đầu: "Đàn ông các cậu thuận tiện biết bao, một bộ đồ tây một đôi giầy da là có thể đi khắp thế giới."
"Cậu chỉ không quen mà thôi."
"Ai mà có cách quen cái này được." Hạ Trừng chỉ lô cuốn tóc trên đầu: "Mỗi lần gặp Thẩm Tử Tuyên trở về, trong lòng tớ đều cảm thán, sao người ta có thể đẹp như vậy. Nhưng bảo tớ mỗi ngày đều tốn biết bao thời gian đi trang điểm không bằng giết tớ đi còn nhanh hơn."
Thợ trang điểm ở bên cạnh nghe xong cười không ngừng: "Cô Hạ, nét của cô đẹp, không cần trang điểm nhiều cũng đẹp rồi, người khác chưa chắc đã có được tư chất tốt như cô."
Hạ Trừng tự giễu: "Tôi tự biết mình thế nào, đừng rót mặt bên tai tôi, tôi không phải khách hàng tiềm năng của cô đâu. Những lời này cô giữ lại nói với mẹ tôi thì hơn. bà nghe xong nhất định sẽ rất vui vẻ."
Thợ trang điểm: "Tôi nói thật đó."
Tô Hằng trẻ nhếch khóe miệng, không lên tiếng, nhưng mắt cũng không nháy lấy một cái luôn nhìn Hạ Trừng trong gương.
Cô bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, không thể làm gì khác cúi đầu lật xem tạp trí các kiểu tóc trong tay.
Đợi khi cô trang điểm, thay quần áo xong, cũng đến thời gian phải xuất phát.
Tốn mất thời gian gần cả ngày chỉ để tham gia một bữa tiệc tối, thảo nào Từ Ninh lại như vậy trịnh trọng nhờ vả cô.
Hạ Trừng cảm thán nghĩ, quả nhiên mình không có tố chất xã giao.
Sau khi thợ trang điểm rời đi, Tô Hằng trẻ đi đến đằng sau Hạ Trừng, tay bỗng dơ lên chạm lấy cần cổ non mịn.
Da truyền đến cảm giác điện giật, đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Hạ Trừng đè nén sự bất an trong lồng ngực, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?"
Tô Hằng trẻ đột nhiên giơ ra một sợi dây chuyền đeo lên cổ cô, nơi đầu ngón tay tiếp xúc, dường như phải nhẫn nhịn không để run: "Quà tặng cậu."
Hạ Trừng trợn to mắt: "Quý giá quá, tớ không thể nhận được."
Tô Hằng trẻ dừng một chút, nửa đùa nửa thật nói: "Cậu coi như tớ lấy trộm từ két sắt của mẹ tớ là được rồi, dù sao bà ấy cũng không có cơ hội đeo."
Hạ Trừng sợ hãi cười: "Này, làm gì có đứa con trai nào như cậu?"
Tay của tô Hằng trẻ đặt trên bờ vai của Hạ Trừng, ánh mắt cùng toàn thân tiếp xúc với ánh mắt của Hạ Trừng trong gương.
Thời khắc rung động kia, người luôn không kình được mà làm ra một vài việc ngu ngốc.
Tô Hằng trẻ ôm lấy eo Hạ Trừng, hôn nhẹ lên vành tai cô, nỉ non nói: "Hạ Trừng, gả cho anh."
Cô quay người lại, nhẹ nhàng tránh khỏi anh: "Đừng nói bừa." Cô dừng một chút: "Bây giờ không phải thời điểm thích hợp."
Ôi, Hạ Trừng nhớ rõ rành còn chưa đồng ý hẹn hò với anh, thế nào mà anh đã nghĩ đến việc kết hôn rồi?"
Đàn ông là loài sinh vật, không để ý một chút là muốn được vòi đòi tiên.
Tô Hằng trẻ muốn hỏi cô, rốt cuộc phải chờ đến khi nào, nhưng anh cũng hiểu được không thể ép cô bằng không cô nhất định sẽ trốn anh thật xa.
"Được." Giọng điệu anh có chút tiếc nuối: "Còn một bên chưa đeo khuyên tai, tớ giúp cậu đeo."
Hạ Trừng vội vàng nói: "Cảm ơn, nhưng để tự mình đeo đi."
Cô đẩy Tô Hằng trẻ ra ngoài, cửa vừa đóng, hai chân cô mềm nhũn ngồi xổm cuống sàn nhà, cần cô tê dại.
cô mặt đỏ tim đập, hơi thổ hỗn loạn.
Đúng là hỏng bét, đầu cô bị úng nước mới để anh vào phòng, còn không cẩn thận tạo ra cục diện hai người ở riêng.
Nói như thế nào, ạnh cũng là đàn ông, cô không nên đánh giá cao sự nhẫn nại của anh.
Thời điểm hai người họ đi nhờ xe, đều cảm thấy rất lúng túng, anh sợ cô không vui, cô sợ anh khó xử.
Đến nhà Từ Ninh, Hạ Trừng tự nhiên khoác tay Tô Hằng trẻ, anh nhìn cô cười cười, việc vừa rồi coi như xóa bỏ. Đây là sự ăn ý giữa hai người họ.
Mặc dù đã đến nhưng Hạ Trừng chỉ tặng đến một quả đào vàng kim óng ánh làm quà mừng thọ liền kéo Tô Hằng đi sang bên cạnh, cũng không tiến lên phía trước chào hỏi chủ nhà.
Nói thật, Trịnh Sĩ Hào không chịu đãi kiến, bản thân Hạ Trừng cũng không phải nhân vật quá được hoan nghênh. Cô là con kế của Phó Mạn, mà Phó Mạn trước kia lại là con dâu của nhà họ Từ, mỗi quan hệ này rắc rối phức tạp, nói như thế nào thì kì lạ thế ấy. Nếu như không phải Từ Ninh nghiêm túc nhờ vả cô, còn lâu cô mới nghĩ đến bước chân vào vũng nước đục này.
Cũng may tối hôm nay khách khứa nhiều, không ai để ý đến sự tồn tại của cô.
Trịnh Sĩ Hào đã đến từ sớm, hắn không như trông đời của Từ Ninh bị nhà họ Từ đối xử lạnh nhạt, ngược lại, mẹ của cô ấy còn liên tục kéo ông chồng mặt không biểu cảm của mình cùng hắn nói chuyện.
Sự tình phát triển như vậy kì thực cũng không phải chuyện gì to tát, đúng theo những gì mà Hạ Trừng biết trước ở kiếp trước, cô cũng vui mừng thay Từ Ninh.
Người sống một đời, có những lúc khó phân biệt được ai là ân nhân, ai là kẻ thù. Giống như mẹ của Từ Ninh, luôn âm thầm tránh xa cô, như vào thời khắc quan trọng, lại vô ý mà giúp cô một tay.
Trái lại bản thân Hạ Trừng, cô cũng từng cho rằng Tô Hằng già là người đối với cô tốt nhất trên thế giới này, nhưng cuộc đời cô lại tràn ngập sự châm chọc, người chồng mà cô tin tưởng nhất lại là người tổn thương mình sâu sắc nhất.
Tô Hằng trẻ để ý thấy nét mặt ảm đạm của Hạ Trừng, quan tâm hỏi: "Sao không nói chuyện?"
Hạ Trừng nói sang chuyện khác: "Việc duyên phận thực sự rất khó nói, ai ngờ được Từ ninh chỉ là đi qua một con đường thôi cũng vừa vặn bị xe Trịnh Sĩ Hào đâm trúng."
Tô Hằng trẻ có chút ngạc nhiên: "Hai người họ quen nhau như vậy?"
"Tớ còn tưởng cậu biết chuyện này."
"Trong kí ức của người kia không có, tớ cũng chưa từng nghe cậu nhắc qua."
Hạ Trừng nhìn anh, ôm lấy cánh tay anh, chậc một tiếng: "Vậy được rồi, tớ còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ nói cho cậu nghe."