"Nhưng em sau khi sinh Niết Niết, vẫn rất hận anh ta, đối với anh ta luôn hờ hững."
Hạ Trừng thở dài một hơi, "Anh ta chưa bao giờ biết em vì cái gì nổi cáu, kỳ thật em đã nói với anh ta nhiều lần, nhưng anh ta...... Anh ta luôn lấy mình làm trung tâm, dùng cách nghĩ của mình để giải quyết mọi chuyện."
Tiểu Tô Hằng im lặng nhìn cô.
Hạ Trừng tự giễu, "Có thể là em học không tốt, anh ta liền cảm thấy em ngu dốt, cho nên không thích nghe em giải quyết, cũng chưa bao giờ nghe em nói."
Tiểu Tô Hằng nói: "Em thực sự rất thông minh."
Hạ Trừng liếc anh một cái, "Đừng quên em thi vào trường cao đẳng thành tích so với anh còn tốt hơn, anh cũng không biết xấu hổ nói em đi."
Tiểu Tô Hằng cười cười, "Vậy rốt cục là vì chuyện gì?"
"Sau khi Niết Niết sinh ra, anh cũng biết đi?"
Tiểu Tô Hằng gật gật đầu, "Biết."
Hạ Trừng nói: "Sau khi Niết Niết sinh ra, anh ta vẫn không quá nguyện ý ôm con bé, từ ánh mắt của anh ta, luôn có miễn cưỡng cùng ghét bỏ, em biết con bé không khỏe, nhưng người làm cha, như thế nào lại có thể không thương chính con mình? Tuy rằng anh ta không yêu em, liên lụy không thích đứa nhỏ em sinh, nhưng chúng ta nên có trách nhiệm với cuộc đời của con bé, dù sao chính chúng ta sinh ra con bé""Lão Tô Hằng chống tay ở gối Hạ Trừng, nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cảm thấy hổ thẹn, tay của Niết Niết là như vậy, hắn nghĩ đây chính là ông trời đang trừng phạt hắn, hắn cưỡng ép Hạ Trừng, nên mới sinh ra con bé, cho nên hắn luôn không dám thân thiết với đứa bé.
Tiểu Tô Hằng thản nhiên nói: "Có lẽ là anh ta yêu con bé, chính là bởi vì trong lòng mắc cỡ không biết cách biểu đạt."
Anh không phải giúp lão Tô Hằng nói chuyện, nhưng nếu là khúc mắc của Hạ Trừng, anh phải giúp cô gỡ bỏ.
Hạ Trừng không nói, một lát sau cô mới chậm rãi nói: "Có thể như anh nói, nhưng hiện tại nói điều này cũng không có tác dụng gì, nếu anh ta còn ở nơi này, em chỉ muốn hỏi anh ta, mối tuần ba lần em mang con bé đi vật lí trị liệu, anh ta ở đâu? Nếu anh ta thấy áy náy, vì sao không dành chút thời gian ở bên con bé? Em nổi giận với anh ta chính là điều này, đáng tiếc cho dù đến chết, em cũng không thể làm cho anh ta hiểu ra."
Lão Tô Hằng bỗng nhiên đứng lên, giây lát đã mất bóng dáng, hắn không muốn tiểu Tô Hằng thấy bộ dạng thất thố khóc lóc của mình.
Trong lòng tiểu Tô Hằng cực kì khó chịu, anh cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân Hạ Trừng không tha thứ cho lão Tô Hằng, người cô luôn lo lắng trước giờ không phải là chình mình, mặc dù đã chịu tổn thương như vậy, nhưng người đầu tiên cô nghĩ đến vẫn luôn là đứa nhỏ.
Lão Tô Hằng nghĩ về cô quá qua loa, hắn nghĩ rằng cô sẽ không vì mất đi tình yêu của hắn mà buồn bực không vui.
Hạ Trừng kỳ thật rất đơn giản, cô chỉ hy vọng hắn có thể đối với đứa nhỏ tốt một chút, làm tốt trách nhiệm của người làm cha.
Hạnh phúc của bọn họ vốn dễ như trở bàn tay, nhưng lại từng giọt từng giọt lãng phí, không sót lại chút gì, thật khiến người ta tiếc nuối không thôi.
Tiểu Tô Hằng gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, "Anh thề với trời, anh sẽ chăm sóc em cùng con thật tốt, anh sẽ làm một người ba tốt........"
Hạ Trừng nhẹ nhàng đẩy anh ra, "Đủ rồi, em còn không có đáp ứng cùng anh kết giao, anh như thế nào đã muốn nghĩ đến chuyện về sau xa như vậy."
Tiểu Tô Hằng nhếch mày hỏi: "Ồ, chúng ta như vậy còn không gọi là yêu đương sao?"
Hạ Trừng lắc đầu cười, "Đừng cho là em không biết chủ ý của anh, anh muốn chúng ta yêu đương công khai, em sẽ ngây ngốc nghe theo sao? Tô Hằng, em thoạt nhìn dẽ chơi đùa vậy sao?"
Tiểu Tô Hằng cười gượng hai tiếng, "Nguyên lai là làm như vậy không có tác dụng a?"
Hạ Trừng vỗ vỗ vai anh, an ủi nói: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng."
Tiểu Tô Hằng ngửa mặt lên trời thở dài, có điều ít nhất cô không có cự tuyệt anh theo đuổi cô, anh hẳn là nên cảm thấy may mắn.
Buổi tối, bọn họ ra ngoài đến một nhà hàng ăn cơm.
Tô Hằng trẻ hiểu rõ sở thích của Hạ Trừng, cô là người món chính thì ăn chẳng bao nhiêu nhưng lại đặc biết thích món ăn kèm hay khai vị đa dạng các loại. Nếu như không phải người quen biết cô lâu thì sẽ chắc chắn sẽ không biết.
Phụ vụ giới thiệu cho họ món ăn nổi bật của nhà hàng, nhưng sau khi Tô Hằng trẻ nghe xong lại không để cho người ta chút mặt mũi nào, gọi một bbafn đầy món ăn kèm và khai vị.
Hạ Trừng cười nói với anh: "Làm gì có ai gọi đồ ăn như cậu."
Tô Hằng trẻ: "Cậu thích mới là quan trọng nhất, hơn nữa, có phải tớ không trả tiền đâu."
Hạ Trừng không nói nhưng trong lòng cũng có chút cảm động.
Cách chung sống giữa người với người, cảm thấy thoải mái hay không, nói cho cùng chính ở sự khác biệt có được quan tâm hay không.
Được quam tâm, có thể tùy ý làm bậy, còn không, đành buộc phải đối đãi cẩn thận dè dặt.
Ăn cơm xong, khi rời phòng bao, vừa hay hai người tình cờ bạn làm ăn trước đây của Tô Hằng trẻ.
Hàn huyên vài câu, Tô Hằng trẻ ghé vào tai Hạ Trừng nói nhỏ: "Phải phiền cậu vào trong đi xã giao với tớ một chút rồi"
"Không sao, cậu cứ bận việc của mình đi, không cần lo cho tớ."
Trong phòng bao tràn đầy không khí ca hát nhảy múa ăn mừng, nhưng may mà chưa đến mức quá hỗn loạn.
Hai người họ vừa đi vào phòng, người bên trong liền lần lượt đứng lên mời rượu Tô Hằng trẻ.
Địa vị cao hay thấy chỉ cần liếc mắt có thể phân biệt được rõ ràng.
Loại tình huống cấp bậc như thế này trong kinh doanh vô cùng nổi bật, ai có bản lĩnh thật sự, người đó có tiếng nói.
Nhiệt tình chiêu đãi, không ngừng có người có người cầm ly rượu mời người khác phải nể mặt uống rượu.
Chẳng trách đám người theo đuổi danh lợi này không màng tất cả cũng phải bắt buộc mở ra một con đường máu cho sự nghiệp.
Hạ Trừng yên lặng đứng sau Tô Hằng trẻ, cô đối với mấy chủ đề của bọn họ không có hứng thú.
Lúc này, bên ngoài có thêm người mở cửa bước vào, cô phát hiện hóa ra lại là Thẩm Tử Tuyên, người cùng mình lần trước nói chuyện trong nhà vệ sinh.
Một khoảng thời gian không gặp, Thẩm Tử Tuyên vẫn có bộ dạng phong tình vạn chủng như trước, tràn đầy sức sống, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tràn ngập sự quyến rũ, cô ta chính là loại phụ nữ có thể dùng hai từ "Tuyệt phẩm" để hình dung.
"Đã lâu không gặp. gần đây ổn chứ?" Thẩm Tử Tuyên hỏi.
"Cũng tạm."
"Ở đây ồn quá, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Hạ Trừng gật nhẹ đầu, nói với Tô Hằng trẻ một tiếng rồi cùng Thẩm Tử Tuyên ra ngoài ban công.
Thẩm Tử Tuyên rút một điếu thuốc lá đưa cho cô: "Hút một điếu chứ?"
Hạ Trừng: "Tôi không hút thuốc."
"Ồ, tôi vậy mà đoán sai, nhìn dáng vẻ của cô hẳn là người biết hút thuốc mới phải."
"Đã cai thuốc rất lâu rồi." Hạ Trừng lạnh nhạt nói: "Cũng không thể nói là cai, chỉ là hồi trẻ muốn trông ngầu nên đã từng hút một thời gian."
Thẩm Tử Tuyền cười: "Không nhìn ra đó, Tôi còn tưởng cô là học sinh tốt toàn diện trong mắt bạn bè thầy cô."
Hạ Trừng cười theo: "Cô đang chế giễu tôi à."
"Tôi cảm thấy cô rất thú vị, đặc biệt là cảm giác cô đem lại cho tôi, giống như hai cực của nam châm."
Hạ Trừng im lặng.
Thẩm Tử Tuyên tiếp tục nói: "Tôi sắp kết hôn rồi, đối phương không phải người lần trước. Anh ấy bây giờ đang ngồi trong kia." Cô ta nhìn lướt qua chỗ người đàn ông ở gần cửa sổ sát đất.
Hạ Trừng hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn kết hôn? Cô không giống người muốn bước chân vào con đường hôn nhân."
"Lăn lộn mãi cũng nên tìm một bến đỗ, hơn nữa, thành ý của anh ấy tôi có thể cảm nhận được."
"Đơn giản như vậy?" Hạ Trừng đùa cô nàng: "Để tôi đoán xem, người đàn ông may mắn kia dùng cách kinh thiên động địa gì mới có thể lừa được cô gật đầu đồng ý lời cầu hôn của anh ta."
"Hoa tươi, châu báu, xe, bất động sản cùng tài sản, anh ấy đương nhiên chắc chắn cho tôi. so sánh với thành ý những thứ này một thứ thiếu cũng không được." Thẩm Tử Tuyên dừng một chút: "Anh ấy kiếm được nhiều hay ít mặc dù quan trọng nhưng bằng lòng cho bao nhiêu mới là vấn đề. Anh ấy đồng ý ký hiệp nghi trước đính hôn, nếu như làm ra việc gì có lỗi với tôi, tôi có thể lấy được quyền nuôi dưỡng con, không chỉ một nửa tài sản mà còn có cả phí sinh hoạt."
Hạ Trừng cười cười: "Cô đúng là có bản lĩnh."
"Cô cũng không kém, chưa được bao lâu mà bên cạnh đã đổi người khác rồi."
Hạ Trừng nhíu mày: "Nếu tôi mà là người nhỏ nhen, nghe được câu này của cô nhất định sẽ mất hứng."
"Cô không phải nên tôi mới có thể nói chuyện tử tế với cô." Thẩm Tử Tuyên nói: "Nói thật, đối tượng lần này của cô so với trước tốt hơn nhiều."
Hạ Trừng ngạc nhiên: "Sao cô nhìn ra được?"
Thẩm Tử Tuyên hướng cô nháy nháy mắt: " Lúc tôi lăn lộn xã hội, cô vẫn còn đang bận thi cử đó."
"Đừng có dùng mị lực với tôi."
"Không có tác dụng à?"
"Ai bảo không, tôi chỉ sợ quá có tác dụng, bản thân nhịn không được."
Thẩm Tử Tuyên cười to: "Cô là người đầu tiên không xa lánh tôi, lại còn dám nói đùa với tôi như vậy."
"Cô thật sự rất xinh đẹp, ai nhìn gặp cũng phải động lòng thôi."
Thẩm Tử Tuyên: "Người kia của cô sẽ không."
Hạ Trừng nghi hoặc: "Gì cơ?"
Thẩm Tử Tuyền giải thích: "Trên thương trường, tôi đã gặp qua rất nhiều đàn ông, hiếm có ai như người đàn ông của cô, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại ủa tôi."
Hạ Trừng cười cười: "Cô mới quen cậu ấy bao lâu?"
"Trước đây tôi từng gặp qua cậu ta vài lần." Thẩm Tử Tuyền nói rõ: "Giám đốc Lục không tồi nhưng tim của anh ta còn chưa định, hơn nữa đợi khi anh ta làm chủ gia đình thì không biết phải đợi mười mấy năm nữa. Giám đốc Tô tính cách chính trực, tôi chưa từng nghe nói hắn trăng hoa, nếu như muốn tìm chồng thì giám đốc Tô có lẽ là một sự lựa chọn khá tốt."
Hạ Trừng từ chối cho ý kiến: "Sao đột nhiên lại muốn nói mấy lời này với tôi.?"
"Có qua có lại, cô không khinh thường tôi, tôi liền coi cô như bạn bè, hi vọng cô đừng nghĩ tôi tự cho mình là đúng."
Hạ Trừng mỉm cười: "Thẩm Tử Tuyên, thiệp mời cưới của cô nhất định phải nhớ gửi cho tôi một tấm."
"Chúng tôi du lịch kết hôn, không mở tiệc đãi khách."
"Vậy có nhận quà không?"
"Cô chúc mừng tôi là được rồi."
Hạ Trừng thật tâm nói: "Chúc cô hôn nhân hạnh phúc."