Nguyệt Nhiễm xoay người nhìn y, chỉ thấy trong tay Dạ Tiêu Vũ chẳng biết lúc nào đã cầm một đôi hài màu trắng.
"Mang hài vào hãy đi."
Nguyệt Nhiễm bẹp bẹp miệng, ngoan ngoãn nhượng y mang hài vào cho mình. Mặc dù không thích mang, nhưng vẫn là nên vì chân mình mà suy nghĩ.
Hạ nhân xung quanh đều ngạc nhiên nhìn đại hoàng tử tự mình vì đứa bé mang hài. Đương nhiên bọn họ cũng không biết đến thân phận của Nguyệt Nhiễm, mà cho dù biết rõ, cũng nhất định kinh ngạc vì chủ tử sẽ cưng chiều một đứa bé như vậy, ngay cả Lục điện hạ thường đến đây cũng không có được loại đãi ngộ này.
"Ở đây vì sao có hài của tiểu hài tử?" Nguyệt Nhiễm hỏi.
Dạ Tiêu Vũ nói: "Đây là của Đãi Tiêu."
"Đãi Tiêu?" Lục hoàng tử?
"Phải, hắn thường xuyên tới Trúc viên chơi, liền để một đôi ở chỗ ta."
Nguyêt Nhiễm nhớ tới khi đó ở Thư quán nhìn thấy hài tử ở bên người Dạ Tiêu Vũ, một đôi mắt cảnh giác nhìn hắn. Mà lúc hắn cùng Dạ Tiêu Vũ đối diện, hai mắt của y trong nháy mắt lóe ra địch ý mặc dù không quá rõ ràng như vậy, nhưng Nguyệt Nhiễm vẫn dễ dàng bắt được.
Khẽ cau mày, vì sao hắn cái gì cũng không làm liền nhận người ghen ghét?
"Đã về rồi?"
Bước vào Càn Thanh cung, đã thấy hoàng thượng đang nằm trên nhuyễn tháp đọc tấu chương.
Nguyệt Nhiễm hiếm khi thấy Dạ Khuynh Thiên như vậy, việc này y thông thường đều xử lý ở Ngự thư phòng, nhưng có một lần Nguyệt Nhiễm trùng hợp nhìn thấy, cũng biết được lý do vì sao y luôn có thời gian rãnh cùng mình một chỗ, không thể không nói, Dạ Khuynh Thiên có một đám cố mệnh đại thần rất cần mẫn.
Chỉ cần xem tấu chương, phân công xử lý, truyền cho các đại thần, y thế là một thân nhẹ nhàng vô sự. Đương nhiên, cũng vì hiện nay Thương Lan quốc thái dân an. Mà Dạ Khuynh Thiên cũng vì thế được coi là một minh quân.
"Ân." Nguyệt Nhiễm đơn giản đáp.
Dạ Khuynh Thiên đem tầm mắt đang xem tấu chương chuyển dời đến trên người Nguyệt Nhiễm, "Chân của ngươi là thế nào?"
Nguyệt Nhiễm nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận bị ngã." trong lòng lại oán thầm, rõ ràng chuyện gì y đều biết còn cần làm điều thừa mà hỏi hắn.
Dạ Khuynh Thiên buông tấu chương, Nguyệt Nhiễm chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể liền rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc.
Dạ Khuynh Thiên nhẹ nhàng xoa đầu gối hắn, "Đau không?" theo ám vệ báo cáo, tuy vô ý té một chút nhưng có vẻ ngã cũng không nhẹ.
Nguyệt Nhiễm lắc đầu.
Đột nhiên ".. A" một tiếng đầu gối bị một lực mạnh xoa nắn, mặc dù cách một tầng vải nhưng lực tay Dạ Khuynh Thiên đột ngột tăng thêm, Nguyệt Nhiễm đau đến mức kinh hô.
"Đau nhức sao?" thanh âm trầm thấp nặng nề, mang theo chút từ tính, chậm rãi nhưng Nguyệt Nhiễm vẫn cảm nhận được y dường như đang tức giận.
Ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt thâm trầm như vực sâu không đáy, u ám kinh người. Đôi mắt kia híp lại, không phải dường như, là thật đang tức giận.
Tại sao?
"Đau." Nguyệt Nhiễm thành thật đáp. Hắn cũng không muốn bị đau lần nữa. Loại cảm thụ đó, một lần là đủ. Cho dù là lúc té ngã khi nãy, hắn cũng cố nén đau đớn, nhưng không đại biểu rằng hắn có thể hưởng thụ loại cảm giác này. Hắn chỉ là không muốn để ý đến. Chết nhiều lần lắm rồi, cái loại tiểu thương này còn muốn đi bận tâm, đời này hắn còn không vội đến chết.
Bất quá, luân hồi nhiều lần như thế, đến cùng thế giới nào mới là điểm cuối đây?
Cuộc đời hắn rốt cuộc kéo dài bao lâu?
Dạ Khuynh Thiên thanh âm phảng phất như kiềm nén thứ gì đó: "Đau thì phải nói ra." chẳng biết tại sao, nhìn thấy hắn thụ thương lại đối bản thân không hề để ý, hơn nữa lại còn hời hợt che dấu y, y đã cảm thấy rất tức giận, trong sự tức giận còn bao hàm một chút.. thương tiếc.
Nguyệt Nhiễm nhìn y rất lâu, trừng mắt nhìn, cuối cùng nói: "Ân."