Không biết đã qua bao lâu, Nguyệt Nhiễm nói: "Nên trở về."
Thiếu niên bạch y nhảy xuống khỏi tảng đá, lại thấy hài tử đột nhiên cau mày khẽ rên một tiếng.
"Làm sao vậy?"
Nguyệt Nhiễm lắc đầu.
"..."
Thiếu niên chăm chú nhìn hắn, chẳng biết tại sao trong mắt y hiện lên sự cố chấp, hắn không thể làm gì khác hơn là nói: "Té ngã, đầu gối bị thương."
Dạ Tiêu Vũ nhượng hắn tiếp tục ngồi xuống, lúc vén lên ống quần, phát hiện hơn phân nửa đã dính vết máu, nhíu mày kiểm tra đầu gối thấy máu đã nhuộm cả bắp đùi trắn noãn, tuy máu không còn tiếp tục chảy nhưng liếc mắt liền có thể nhìn ra đây không chỉ đơn giản là bị rách da, nơi đầu gồi mềm mại ngay cả đầu khớp xương đều lộ ra.
Nhìn thấy tình cảnh này, Dạ Tiêu Vũ chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn. Sự nhẫn nại của đứa nhỏ này không phải chỉ nhìn bề ngoài là có thể thấy được.
Nhớ tới ngày đó sau một lần hài tử đến Thái học viện, tất cả mọi người đều cho rằng vị Thất điện hạ thần bí này được sủng ái, nuông chiều đến tùy hứng, y lúc đó nghe xong lời đồn chỉ cười trừ, thế nhưng lúc này chứng kiến hắn bị thương lại làm bộ mặt không đổi sắc, kỳ thực khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã hoàn toàn trắng bệch, môi dưới đỏ tươi bị hàm răng cắn đến tái nhợt, trong lòng y dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ.
Loại vết thương này đối với người tập võ như y là chuyện nhỏ, nhưng đối với một tiểu hài tử như vậy mà nói là rất nghiêm trọng.
"Có phải đã đập vào vật sắc bén gì không? Nếu không đến chỗ của ta đi!" thiếu niên ôn hòa đề nghị, lại làm cho người khác bất giác muốn nghe theo lời nói của y, không hề nảy sinh ý muốn phản đối.
"Ân." Nguyệt Nhiễm ngoan ngoãn giang hai tay, tùy ý y nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Ngực của y không dày rộng như Dạ Khuynh Thiên, nhưng cũng phi thường thoải mái, chóp mũi truyền đến hương hoa lan nhàn nhạt, không như Dạ Khuynh Thiên bá đạo, đem hơi thở của y khóa hắn lại, làm cho hắn có cảm giác giống như bị giam cầm. Có đôi khi hắn rất tự hoài nghi chính mình, rõ ràng bản thân cũng không thích loại cảm giác bị trói buộc đó, nhưng với Dạ Khuynh Thiên lại có thể.
Trúc viên của Dạ Tiêu Vũ rất thanh nhã, tựa như con người của y. Cả gian phòng đều là màu xanh, tọa lạc trong rừng trúc như thế ngoại đào nguyên. Gió thổi qua, tiếng xào xạt truyền đến, ôn nhu rót vào lòng người.
Nơi đây rất yên tĩnh, hầu như không nhìn thấy hạ nhân.
Đáng tiếc rằng đây cuối cùng vẫn là hoàng cung. Cho dù là một nơi thanh tĩnh nhưng vẫn là nằm trong cung không thể thoát ra ngoài.
Như là một con thú bị vây khốn.
Dạ Tiêu Vũ đem hắn thả lên giường, mang ra nước thuốc cùng vải trắng, thay hắn nhẹ nhàng xoa nắn.
"Có đau không?" hắn ngẩng đầu, dịu dàng hỏi.
Nguyệt Nhiễm lắc đầu.
Là có chút đau, nhưng còn chưa đến mức không thể chịu được.
"Vì sao không nói?"
"?"
Xem Nguyệt Nhiễm thần sắc khó hiểu, Dạ Tiêu Vũ lại một lần nữa hỏi: "Vì sao khi đó không nói ra?"
"Lúc đó quên mất." thanh âm trong trẻo như dòng suối chảy vào lòng Dạ Tiêu Vũ, lại cũng là nguyên nhân làm cho y đau lòng.
Quên sao..
Rõ ràng lúc đó rất đau.
Dạ Tiêu Vũ cũng không vạch trần lời nói dối của hắn mà trầm mặc thay hắn bôi thuốc.
Tay Dạ Tiêu Vũ rất mát mẻ, ngón tay thon dài, ôn nhu giúp hắn bôi thuốc. Nước thuốc thoa lên đầu gối, lành lạnh, hơi cay mũi. Y phát hiện, ngoại trừ trật khớp, lòng bàn chân của hắn cũng có rất nhiều vết thương khác nhau. Đứa nhỏ này, đi đường thường không mang hài sao.
Nhìn bộ dạng thiếu niên ngồi xổm vì mình cẩn thận bôi thuốc, Nguyệt Nhiễm không tự chủ được nở một nụ cười.
Giật giật chân bị thương của mình được băng bó chặt chẽ như cái màn thầu.
"Cảm ơn ngươi, đại hoàng huynh." Nguyệt Nhiễm ngẩng đầu cười nói.
Ánh mắt Dạ Tiêu Vũ có chút ảm đạm, thản nhiên nói: "Không có gì, nhấc tay chi lao mà thôi."
Nhiều năm về sau, Nguyệt Nhiễm mỗi lần nhớ đến y, đều sẽ phát hiện thiếu niên này vĩnh viễn chỉ đứng phía sau nhìn hắn, yên lặng trợ giúp hắn không để hắn biết đến. Còn hắn mỗi khi hồi tưởng mọi chuyện muốn nói lời cảm tạ với y, lại phát hiện điều đó chỉ là đang xem nhẹ tâm ý của y, nhìn ánh mắt y mỗi lần đều ảm đảm, trong lòng liền nổi lên áy náy khó diễn tả được. Mà y cũng sẽ chỉ nói với hắn một câu: Nhấc tay chi lao.
Dạ Tiêu Vũ nhượng hắn ngồi kiệu trở về, đang lúc Nguyệt Nhiễm muốn đi, thanh âm Dạ Tiêu Vũ phía sau vang lên: "Khoan đã, ngươi cứ như vậy đi trở về?" lời nói lại mang theo bất đắc dĩ.