Trở lại nhà trọ đang thuê, Tần Nhược lê tấm thân mỏi mệt, choáng váng vùi người vào trong bồn tắm đầy bọt xà phòng.
“Phù!”
Đạt ca cũng thật là, khi không lại đi cảm khái như thế làm gì, gợi cái vấn đề mà mình luôn không dám nghĩ tới, không dám đối mặt ấy lên, đến nỗi khi gặp Hân Vũ rồi, cả người cứ như bay trên mây, thậm chí không biết đã về nhà như thế nào nữa...
Nghĩ lại, quãng thời gian khi mình mới ly biệt quê hương, đến thành phố này, nếu không nhờ có cô bé tốt bụng ấy đã cho mình mướn một căn phòng với giá rẻ, chỉ sợ mình đã phải ngủ lại qua đêm dưới chân cầu chung với những người vô gia cư rồi, và nếu không có cô bé, mình cũng không có khả năng chỉ trong vòng nửa tháng đã tìm được công việc không tệ bây giờ.
Trịnh Hiểu Hiểu cũng là một cô gái tốt, nếu không có cô ấy, có lẽ mình vẫn còn phải ngơ ngác chạy qua chạy lại trong phiên chợ việc làm, tiếp tục vòng tuần hoàn nộp hồ sơ, chờ đợi trong vô vọng rồi. Mà sau khi vào công ty rồi, cô ấy cũng là người đã trợ giúp mình một cách tỉ mỉ chu đáo nhất, thậm chí còn thỉnh thoảng lo liệu một ít vấn đề trong cuộc sống, khiến mình càng nhanh chóng hòa nhập vào nhịp sống nơi thành thị nữa...
Có lẽ, nếu không phải vì Hân Vũ đột nhiên bị chẩn đoán là mắc bệnh máu trắng ngay tháng thứ hai mình đi làm, tình cảm giữa mình với Hiểu Hiểu đã chậm rãi sâu sắc thêm, sau đó chính thức quen nhau, trở thành người yêu rồi...
“Bụp!”
Tần Nhược vỗ một nhát, khiến nước trong bồn tắm vung tung tóe.
“Còn nghĩ những chuyện đó làm gì nữa? Cũng đã không còn khả năng nữa rồi.”
Tần Nhược cười tự giễu mình, lẩm bẩm một câu, sau đó mới mạnh mẽ quăng đi suy nghĩ hoang đường trong đầu, rồi hít sâu một hơi, hụp đầu vào trong bồn.
Vừa online không lâu, Tần Nhược đã trông thấy mình có một tin nhắn, có một người lạ tên là Hắc Thị Nhân Khẩu nói rằng chấp nhận dùng thuốc phép dạng thành phẩm trao đổi với những dược liệu bậc cao trong tay hắn, số lượng bao nhiêu cũng có thể tìm tới y, còn phần giá cả thì có thể tùy cơ mà cao hơn giá thị trường từ mười đến mười lăm phần trăm.
Tần Nhược rất nhanh nhớ lại, người này chính là cái tên trông rất đáng khinh đã mua thất bại đám băng tuyết liên của mình, bèn lạnh lùng cười một tiếng. Mười lăm phần trăm, hừ, thế mới giống tiếng người chứ.
Bán qua tay là sẽ được một trăm đồng vàng, cũng bằng với tiền lương một ngày rồi. Tần Nhược không phải là kẻ đứng núi này trông núi nọ, cho nên muốn tranh thủ bất cứ cơ hội kiếm tiền nào, nhằm gom đủ phí giải phẫu cho Hân Vũ trong thời gian ngắn nhất.
Thế là Tần Nhược không so đo thái độ trêu cợt của tên kia với mình lúc trước nữa. Hắn nhắn qua:
“Cho một cái giá chính xác nào, một cây băng tuyết liên có thể đổi bao nhiêu bình thuốc cỡ lớn?”
Hắc Thị Nhân Khẩu cũng vừa lúc đang online, nên rất nhanh trả lời, lần này không còn dùng ngữ khí đáng ăn đòn lúc trước nữa:
“Mười một bình... Được rồi, lời cho tên nhãi nhà mi, một tá đổi một cây đấy, mi mà còn nói không vừa lòng nữa thì ta bỏ ngay, thế nào?”
“Chấp nhận!”
Tần Nhược đương nhiên sẽ không phải dạng lòng tham không đáy, được đằng chân lân đằng đầu rồi. Giá thị trường của băng tuyết liên không xê xích lắm với thổ linh ma tinh, mười bình thuốc cỡ lớn là đủ đổi, chênh lệch hai bình tức là %, đã vượt trên giá mà hắn nghĩ lúc trước rồi.
Bàn bạc thành công xong, tên Hắc Thị Nhân Khẩu đáng khinh nọ không ngờ lại chui ra từ trong cửa hàng của ông chủ nơi đây, mà ông chủ hàng cũng đi ra cùng với y. Nhìn thấy người đang chờ nơi này là Tần Nhược, ông chủ hàng hé hé miệng, giữ chặt Hắc Thị Nhân Khẩu rồi dùng một thần sắc quái dị chỉ vào người Tần Nhược:
“Người cậu định đợi là cậu ta à?”
“A.” Hắc Thị Nhân Khẩu gật gật đầu: “Hai người biết nhau à?”
Ông chủ cửa hàng trợn trừng mắt, lắc lắc đầu, sau đó chui trở lại vào trong cửa hàng...
Bây giờ lại đến phiên Tần Nhược không hiểu gì, hắn mờ mịt nhìn qua kẻ sắp giao dịch với mình là Hắc Thị Nhân Khẩu.
Tên này là bạn với ông chủ cửa hàng, vì sao còn ngăn mình bán băng tuyết liên cho cửa hàng này chứ? Vì sao không chờ mình bán băng tuyết liên xong rồi hẵng tìm tìm ông chủ mua lại? Dùng thuốc cỡ lớn, là một loại vật phẩm có giá ổn định đi đổi thì tuyệt đối không thành vấn đề mới đúng.
Tần Nhược đem những câu ấy ra hỏi, Hắc Thị Nhân Khẩu vê vê mấy sợi râu mép rồi trả lời một cách tường tận cho hắn:
Thực ra Hắc Thị Nhân Khẩu không quen biết gì với ông chủ nơi này, chỉ là ngày hôm qua y biết được có một cửa hàng do người chơi thương nhân nọ mở rất nổi danh, thu thập nguyên liệu vô cùng đa dạng, cho nên mới nghĩ tới chuyện hợp tác...
Hai người vừa mới bàn bạc xong, rất là nhanh chóng vì cực kỳ hợp ý, rằng một người chịu trách nhiệm cung cấp nguyên liệu bậc cao, một người chịu trách nhiệm chế thuốc, cuối cùng lợi ích sẽ chia đôi.
Nhưng nào ngờ vừa mới bàn xong thì Tần Nhược đã online nhắn tin cho y, bởi vậy giống như biến tướng mang đến cho Tần Nhược một cơ hội ‘cướp thịt trước miệng sói’ vậy, ít nhất thì về sau Tần Nhược có dược liệu bậc cao, có thể đổi với giá cao ngay cho Hắc Thị Nhân Khẩu rồi...
Nghĩ như thế, Hắc Thị Nhân Khẩu hối hận lắm lắm.
Nhưng đã nói ra khỏi miệng rồi, cũng chỉ đành đáp ứng thôi...
Tần Nhược thoáng nhìn thấy bộ dạng không cam lòng của đối phương thì biết được sau này có muốn lấy được giá ưu đãi như vừa rồi từ y là không thể nữa, mà đã có cửa hàng này làm hậu thuẫn rồi, về sau y có vừa mắt với chút dược liệu này của mình hay không cũng là một cái vấn đề...
Nghĩ thế, Tần Nhược tức thì gợi lên sự hứng thú của Hắc Thị Nhân Khẩu ngay: hắn hơi nhắc tới quả Tử Quỳnh - một dạng dược liệu bậc ba!
Hắc Thị Nhân Khẩu không hổ là một ma dược sư cấp cao, vừa nghe đến ba chữ ‘quả Tử Quỳnh’ là đôi mắt đáng khinh lớn bằng hạt đậu xanh kia đã lóe lên thần sắc vô cùng kích động liền, tựa như đang nhìn thấy một mỹ nữ không mặc đồ vậy. Y gấp giọng truy hỏi:
“Làm sao mi biết được loại dược liệu này vậy? Nhìn thấy nó ở đâu, hay là bạn của mi có thứ này thế? Hả?”
Thông thường thì chỉ có chính mắt nhìn thấy một loại dược liệu được giám định ra, người chơi mới có thể biết được tên của nó. Hắc Thị Nhân Khẩu tuy là ma dược sư cấp cao, nhưng cũng chưa thực sự nhìn thấy quả Tử Quỳnh bao giờ, chỉ mới nghe một tên bạn cũng là ma dược sư cấp cao kia nói rằng có người dùng dược liệu bậc ba để chế tạo thuốc phép, một lần là tăng được năm mươi điểm thuần thục kỹ năng mà thôi.
Năm mươi điểm thuần thục kỹ năng đó!
Đối với các ma dược sư mà nói, thứ cần thiết không chỉ là của cải, mà còn có thời gian: loại dược liệu bậc năm như băng tuyết liên, mỗi lần luyện chế chỉ có thể tăng lên một điểm thuần thục, dược liệu dưới bậc năm thì thường thường phải luyện chế mười lần, thậm chí mấy chục lần mới tăng được một điểm thuần thục; kỹ năng chế thuốc cấp cao, muốn đạt tới cấp chuyên nghiệp thì phải cần . điểm thuần thục... Vậy là dược liệu bậc năm thì cần . cây, dược liệu thấp hơn, cần vô số, nhưng nếu dùng dược phẩm bậc ba để luyện chế thì chỉ cần sáu mươi cây là xong!
Chẳng trách gì Hắc Thị Nhân Khẩu lại kích động như vậy!
Hiện giờ trong cả Vinh Quang, chưa có bao nhiêu người chơi có được năng lực chế thuốc cấp chuyên nghiệp cả - một khi thuật chế thuốc đạt tới cấp chuyên nghiệp, không những có thể tăng lên số lượng và tỷ lệ thành công khi chế thuốc, mà còn có thể luyện chế thuốc phép ở bậc càng cao hơn nữa.
Một ít kiến thức mà ngày thường Vương Đạt nhồi cho Tần Nhược bây giờ phát huy hiệu quả tức thì, hắn cười một cách thần bí: “Hiện giờ trong tay tôi đang có một cây, anh cứ báo giá đi. Có điều... Nếu không thể khiến tôi vừa lòng, vậy anh biết tôi sẽ làm thế nào rồi đó.”
Nghe nửa câu trước, Hắc Thị Nhân Khẩu kích động đến muốn điên lên, nhưng nghe tới nửa câu sau, y đột nhiên nhớ tới hành động logout ngay trực tiếp của Tần Nhược, mấy sợi râu tí tí chợt không nhịn được mà hơi run...