Tần Nhược vẫn cứ là bị thuyết phục!
Dưới ánh mắt “mạnh mẽ” của hơn hai mươi tên đồng sự, hắn đành bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp, xuôi theo hành vi quấy rối của họ (với tính chất là tòng phạm)...
Có điều điều kiện tiên quyết để hắn đáp ứng chính là tất cả mọi người phải thuận theo sự an bài của “hai người bạn” mà hắn mang tới, ví dụ như kế hoạch di chuyển, phương pháp ứng đối khi đụng độ địch nhân, v.v...
Đối với chuyện này, những người biết chuyện đều thầm khinh bỉ trong lòng, có điều hai người bọn Tiểu Miêu, MM Hoa Tiễn thì biết rõ sự quan trọng của thuật Hóa Thủy cho nên chỉ dùng sắc mặt là lạ liếc nhìn “tên kia” một cái, rồi đưa ánh mắt trở về như trước thôi.
Còn Vương Đạt lại không như thế, kể từ khi Tần Nhược bắt đầu đưa ra các điều kiện, y cứ ôm trán rồi gục gặc đầu, thỉnh thoảng lại ló nửa mặt lên, dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Tần Nhược...
Cuối cùng là người phải nhờ việc dung hợp với sói bạc mới phát hiện được Tần Nhược - Khủng Long Pháp Sư thì chỉ bĩu bĩu môi chứ không bóc trần bí mật của hắn.
Có điều sau đó, Tần Nhược đã bằng vào khả năng cảm giác nguyên tố nước xuất chúng, thể hiện ra một năng lực chỉ huy kinh người, khiến cả bọn mặc dù phải đi đường vòng không ít, nhưng đã tránh được rất nhiều những phiền phức không đáng có. Sau khi tránh khỏi một số đám cá sấu khá dày đặc, đội của Tần Nhược thoải mái đến được nơi sâu nhất của đầm lầy Ma Quỷ.
Trong đội vốn có năm người chơi bậc bốn mới được hồi sinh kia ban đầu vốn không phục lắm với Tần Nhược và “hai người bạn” của hắn, nhưng theo đà đi tới, trong lòng họ càng lúc càng sửng sốt hơn!
Tần Nhược thậm chí ngay cả những hố bẫy trên đường đi cũng đều chỉ ra được hết, khiến người ta không thể nào dùng ánh mắt nhìn “tên gà con nhất của Căn Cứ Địa” để nhìn hắn được nữa.
Đặc biệt là, trên đường đi, đến cả kẻ có tính cách cao ngạo như Khủng Long Pháp Sư cũng chịu khuất phục dưới sự chỉ huy của Tần Nhược, gần như là nói sao nghe vậy, bảo sao họ không dần biết điều, hoàn toàn tin phục được chứ...
Càng đến gần địa điểm đích, càng có nhiều đoàn đội người chơi tiến vào phạm vi cảm giác của Tần Nhược hơn.
“Khủng Long.”
Tần Nhược ngừng lại, xoay người đối mặt với người duy nhất bị đỏ tên trong đội - Khủng Long Pháp Sư, nói: “Phía trước có nhiều người lắm, anh vẫn nên trở về đi là hơn.”
Lúc bắt đầu, Khủng Long Pháp Sư vốn đề nghị mọi người quay về, nhưng vì thấy mọi người không ai chịu, cho nên y cũng không chịu bỏ đi, cứ nhất quyết phải đi tiếp với mọi người, giúp mọi người giết những kẻ tên đỏ bên Bát Thần Chúng.
“Không cần phải khuyên tôi, mọi người cứ đi đi, tôi sẽ ở chỗ này chờ mọi người.”
Khủng Long Pháp Sư kiên quyết lắc đầu. Y thực sự không thể nào một mình rời đi trong khi bọn huynh đệ còn phải chiến đấu được.
Lúc này, Tần Nhược cũng vừa lúc thông qua cảm giác nguyên tố nước cảm nhận được rằng trận chiến phía trước đã bùng nổ, cho nên không dây dưa với Khủng Long Pháp Sư mà chỉ thở dài một tiếng, dặn “Cẩn thận” rồi dẫn mọi người vòng qua mặt phải, tiến vào chiến trường.
Biết được tin có viện quân chạy tới, rất nhiều các đồng sự Căn Cứ Địa vui mừng khôn xiết, nhao nhao bảo phải đi qua hội hợp. Nhưng đều bị Tần Nhược bác bỏ...
Lý do rất đơn giản.
Bát Thần Chúng mặc dù đã triển khai tổng tiến công, nhưng vẫn lưu lại hơn trăm tên người chơi bậc bốn để giám sát nhất cử nhất động của những người bên ngoài. Lúc này mà hội hợp thì không những không được lợi gì, mà còn bị áp chế ráo riết nữa.
Thay vì hội hợp rồi bị đám Bát Thần Chúng giám sát thì chẳng thà để mấy tên đồng sự kia tiếp tục thu hút ánh mắt của chúng, còn người bên này cứ lặng lẽ ẩn nấp, sau đó chờ đến thời khắc mấu chốt sẽ đi ra quấy rối sự bố trí của Bát Thần Chúng thì hơn.
Mọi người nhao nhao tán đồng, đồng thời cũng âm thầm dặn dò cho các huynh đệ tỷ muội khác, bảo họ lần đến hướng đối diện, chuẩn bị quấy rối...
Dưới sự dẫn dắt của Tần Nhược, cả đám lặng lẽ tiến sát nơi tận cùng của đầm lầy Ma Quỷ - đó là một nơi liền kề với một vách núi phẳng như bị dao gọt, ẩn nấp vào trong vùng tối, sau lưng một đội kia của Bát Thần Chúng. Sau khi an bài xong xuôi, Tần Nhược cũng cùng lúc nhận được tin báo: đối phương đã bắt đầu tiến vào giai đoạn chiến đấu kịch liệt!
Hơn trăm con cá sấu khổng lồ tuân theo sự chỉ huy của Ma Quỷ Cự Ngạc chia thành hai nhóm, tấn công những kẻ dám xông vào địa bàn của chúng một cách mãnh liệt.
Đại Địa Phù Động!
Lạc Thạch Oanh Minh!
Phép thuật của đủ mọi hệ cùng đánh xuống đám quái vật và cả người chơi...
Những khu vực bị nhiều phép thuật bậc bốn hệ nước, hệ đất bao trùm thì dù những nguyên tố sư có mở hết phép thuật phòng ngự ra chăng nữa cũng không thể nào đỡ nổi.
Lượt phép thuật đầu tiên qua đi, hơn hai mươi nguyên tố sư ngã xuống!
Mà đám cuồng chiến máu thú ở hai bên cũng không khá giả hơn gì: mặt đất đầm lầy dưới chân chúng tựa như có linh hồn vậy, cùng uốn éo như thế có rắn bò bên dưới, rồi sau đó quấn quanh người những tên này, kéo xuống phía dưới. Kế hoạch dùng cuồng chiến tấn công nhanh của Bát Thần Chúng đã hoàn toàn thất bại.
Nhưng như thế vẫn còn chưa xong, song song với việc bị giới hạn tốc độ, một số người trong đám cuồng chiến này còn bị hiện lên một quầng sáng màu vàng đất nữa. Nếu có người nào quen thuộc với đầm lầy Ma Quỷ ắt sẽ biết, đây chính là phép thuật bậc năm hệ đất của Ma Quỷ Cự Ngạc - thuật Quần Thể Trọng Lực.
Thuộc tính của nó là gia tăng thể trọng của mọi mục tiêu trong phạm vi tác động lên thêm lần.
“Món quà” siêu lớn này của đám cá sấu nhất thời đã khiến lũ chiến sĩ bên Bát Thần Chúng khổ không cách nào tả nổi - chúng tựa như đang đeo mấy tảng đá nặng trăm cân trên lưng vậy, ở trong môi trường đầm lầy này, chúng không thể nào nhúc nhích nổi, chỉ có thể gắng gượng giương mấy tấm thuẫn lên, lợi dụng tấm thân cứng chắc và những tấm thuẫn này để đỡ lấy vô số những viên sao băng đang rơi từ trên trời xuống kia thôi.
Thuật Quần Thể Lạc Thạch!
Dưới tình huống bình thường, lũ cá sấu bậc bốn này sẽ không bao giờ dùng đến nó.
Nhưng dưới sự chỉ huy của Ma Quỷ Cự Ngạc, phép thuật này được sử dụng, hơn nữa cũng tạo nên lực sát thương kinh người!
Đám sao băng rơi từ trong mười mấy vòng xoáy đang xoay tròn trên bầu trời kia mang theo sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, cứ hết lượt này lại đến lượt khác nện vào những người chơi trong phạm vi tác động.
Đám nguyên tố sư bị mất mạng ngay!
Một bộ phận dày máu trong đám cuồng chiến cũng kêu khổ không thôi. Nếu không nhờ có mấy chục tên mục sư sau lưng kia gắng sức tăng máu thì chúng đã phải “anh dũng hy sinh” hết rồi - ai bảo mỗi đợt tấn công kia đều là mười mấy lần bắn sao băng ra chứ... Cho dù mỗi lần sao băng bắn ra cũng không gây bao nhiêu tổn thương cả, nhưng nhân với số lần thì lại sẽ là một con số cực kỳ khủng khiếp! Sự vững chắc mà bên phe quái vật thể hiện ra đã khiến đám người chơi vây xem phải vừa kinh hãi lại vừa mừng rỡ, đồng thời cũng có chút hoảng sợ...
Chỉ là một con BOSS vương giả bậc ba thôi mà đã lợi hại đến mức mới trong nửa phút diệt gọn hơn hai trăm tên người chơi bậc bốn rồi... Có thể nói, những đoàn đội nơi đây đều không thể nào có cơ hội chiến thắng cả.
“Đây là BOSS vương giả sao? Mẹ nó, thật là mạnh quá đi mất...”
“Đúng đấy, chỉ dựa vào năng lực chỉ huy là đã mạnh hơn BOSS bậc ba dạng tinh anh rồi!!!”
“... Chẳng trách gì có thể rớt ra trang bị chữ cam đấy. Cứ theo đà này, những đội nào thực lực hơi yếu chút chắc chắn sẽ chết sạch cho xem.”
Trong khi đám người chơi vây xem còn đang bàn luận thì thành viên của Bát Thần Chúng cũng chặc lưỡi, nhìn chiến trận mà xấu hổ không thôi:
Độ khó của con BOSS vương giả bậc ba này cũng sắp vượt hơn BOSS bình thường bậc năm rồi!
Bát Thần cũng cảm thấy lành lạnh sau lưng. Y thầm cảm thấy mình may mắn: cũng may là có dẫn theo nhiều mục sư lắm, nếu không trận này sẽ khiến nhiều huynh đệ bên mình mất cấp một cách oan uổng chứ không chơi...
Tức thì y không còn do dự nữa, bèn cấp tốc hạ lệnh cho thêm hai nhóm người nữa bước ra.
Mắt thấy có thêm hai trăm người tiến vào chiến trường, nháy mắt tiêu diệt được mấy chục con cá sấu, khiến phe Bát Thần Chúng chiếm ưu thế, có không ít người đang thầm cầu nguyện cho người của Bát Thần Chúng chết nhiều nhiều một chút đều cùng mở miệng ra:
“Mẹ! Thật là vô sỉ mà!”
“Giờ ông đây hiểu vì sao tạo nên chiến minh xong lại còn phải tạo tiếp gia tộc, với lại tạo xong gia tộc còn phải xin lên cấp chiến minh rồi! Tổ cha, người nhiều mà, cho dù BOSS có mạnh hơn nữa cũng có ăn thua gì đâu?”
“Đúng đấy, hơn hai trăm con người mà còn không liệu nổi một con BOSS, cái gia tộc gì thế này, cái thực lực gì thế này...”
Người của Bát Thần Chúng giờ này có nghe cũng chỉ đành trợn mắt ra mà thôi, chứ không dám trêu chọc đến ai - có chừng hai trăm tên quấy rối mà đã khiến chúng phải đau đầu suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, bây giờ lại còn muốn trêu thêm nhiều kẻ địch hơn nữa sao? Đầu bị cửa kẹp trúng rồi à?
Tần Nhược vẫn luôn quan sát một cách cẩn thận chiến trường, nhưng khi hắn thấy phe Ma Quỷ Cự Ngạc chiếm ưu thế thì cũng không lộ ra vẻ gì là vui sướng cho lắm.
Đến khi nhóm thứ ba, thứ tư của Bát Thần Chúng được điều vào chiến trường, đám đồng sự chung quanh bắt đầu nhỏ giọng nhắc nhở hắn, dò hỏi xem có nên lập tức ra tay hay không thì Tần Nhược lại như phát hiện ra chuyện gì đó thú vị lắm, ánh mắt toát ra vẻ vui mừng, đồng thời tay cũng xua xua rất mạnh:
“Khoan đã!”
Nói xong, phát hiện thấy hành động của mình có phần quá khích, thanh âm cũng có chút lớn, hắn bèn đỏ đỏ mặt, rồi quay đầu lại vội vàng nói: “Không nên. Ma Quỷ Cự Ngạc vẫn còn chưa ra tay, cho nên bây giờ còn chưa phải lúc...”
“Tần ca, phát hiện gì rồi?” Ánh mắt rất sắc bén, MM Hoa Tiễn đã bắt được sự hưng phấn khác thường lóe qua trong mắt Tần Nhược, cho nên mới âm thầm truyền âm.
Tần Nhược cười một cái, sau đó không truyền âm lại mà nói thẳng luôn, đó chính là hắn vừa mới phát hiện ra một đám dây leo Ma Quỷ và một số ít dược liệu khác nữa ở nơi giao giữa đầm lầy và vách núi thẳng đứng đằng kia.
“Dây leo Ma Quỷ?”
Đám người bên cạnh Tần Nhược cùng sáng rực mắt lên.
Sau đó, đột nhiên lại có một người thì thầm một câu: “Chắc là gạt người thôi, cách xa như vậy làm sao nhìn thấy được.” A a, Tần Nhược đột nhiên phát hiện ra rằng vừa rồi dưới sự kích động, mình đã miêu tả có phần hơi cặn kẽ mất rồi! Bây giờ cho dù có đổ hết công lao cho “hai người bạn” kia của mình, chỉ sợ cũng không cách gì chối hết được.
Ngay chính lúc này, Tần Nhược đột nhiên chấn động trong lòng, sau đó chĩa ngón trỏ lên trước miệng:
“Suỵt... Đừng có lên tiếng, có người đến rồi!”