~~Một ngày nào đó trong Tháng Một, Năm Chín Tư của Lịch Chiến Quỷ~~
Sau khi gửi vài lời nhắn với giọng nói thô tục của Tūs cho Melchi, Pochi và tôi tiếp tục lên đường tới Beilanea.
Hướng về phía nam của Thủ đô Hoàng Gia Regalia trong hai ngày, đầu tiên chúng tôi tới Radeata nằm ở giữa Regalia và Beilanea.
Chúng tôi nghỉ lại Radeata trong một tối, nên chúng tôi chắc sẽ đến Beilanea vào tối ngày mười lăm… phải, chắc thế.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, chỉ ngay khi tôi nghĩ rằng chúng tôi chỉ còn cách vài tiếng nữa là tới Beilanea, mũi của Pochi phát hiện ra sự bất thường trong không khí.
“Chủ nhân, đó là Rina-san!”
“Ngươi có thể ngửi được em ấy à?”
“Vâng, và còn cả… mùi máu nữa…”
“…Chỉ của Rina à?”
“Bruce-san nữa. Có khả năng là, cả Betty-san và Blazer-san cũng đang ở với anh ấy.”
Có nghĩa là họ hẳn đã bị thương nặng trong khi đi săn rồi. Chúng ta phải nhanh lên!
“Tiến lên, Pochi! Ta chọn ngươi!”
“AWOOOO!!”
Tôi nhảy lên lưng của Pochi và cố gắng liên lạc với Rina, nhưng vì lý do nào đó, tôi không thể thi triển được ma thuật nguyên bản Thần Giao Cách Cảm.
“Huh? Tại sao lại không kết nối cuộc gọi được vậy?”
“Ngài quên rồi sao, Chủ nhân? Ngài đã đặt một hiệu ứng nguyên bản lên các dây thần kinh cảm giác của mình để cản trở giao tiếp qua thần giao cách cảm!”
Ah, cô ấy nhắc mới nhớ… Vậy ra đó là lý do tại sao gần đây không có ai gọi cho tôi cả.
“…Ngài thực sự quên điều đó sao?”
“Ừ, có lẽ ta đã quên mất chuyện đó!”
“Hah, giờ thì tôi cảm thấy có lỗi với Rina rồi đấy…”
“Hmm? Ngươi nói gì à?”
“Ngài nhanh chóng gọi em ấy đi! Đừng cứ ngồi đấy như một tên ngốc như thế chứ!”
Bah, tại sao cô ấy lại giận giữ vào lúc này vậy?
“Hoi no hoi, Hủy Bỏ Hạn Chế!”
[“Rina! Rina! Em có nghe thấy anh không?!”]
“Chủ nhân! Thế nào rồi?!”
“Chết tiệt, thật tồi tệ! Ta chắc chắn là giọng của ta đã đến được với em ấy, nhưng vì lý do nào đó, em ấy không thể trả lời được! Pochi, kích hoạt tăng tốc!”
“Đợi đã, có thứ gì đó như vậy được cài đặt trên người tôi sao?! Nhanh bật nó lên đi nào!”
“Không có! Chỉ gọi cho có thôi!”
“Đồ lừa lọc!”
Ngay khi Pochi nguyền rủa tôi, tốc độ chạy của cô ấy giảm mạnh.
“Huh, hiệu ứng đã hết mất rồi. Hoi no hoi, Tăng Cường Toàn Bộ! Nhanh lên, Pochi!”
“AWOOOOO!!”
Tôi thi triển một trong những ma thuật hỗ trợ độc nhất của Tūs lên Pochi.
Lúc này đã trở lại tốc độ xé gió của mình, Pochi hùng hồ hét lên khi cô ấy chạy về hướng có mùi hương của Rina.
Không lâu sau đó, Pochi đã phát hiện ra mùi của một vài người khác – lần này là của những người bạn cùng lớp đáng nhớ của tôi.
“Hornel cũng ở đây à?”
“Phải – Idéa và Midors cũng ở cùng cậu ta! Và tôi nghĩ là cả một người quen khác của chúng ta… nhưng tôi không nhận ra được mùi! Ôi không…!”
“Sao vậy?!”
“Mọi người đang gặp rắc rối!”
“Ngươi có thể đến kịp không!”
“Tất nhiên! Phá vỡ những giới hạn của tôi!”
“…Ta thấy họ rồi!”
“Chúng ta sẽ cần đến đó càng nhanh càng tốt! Tôi sẽ bung hết sức đây!”
Nói vậy, Pochi nghiến răng và nín thở khi cô ấy gần như ngay lập tức tăng lên tốc độ tối đa.
Những gì đập vào mắt tôi là Hornel và nhóm của cậu ta, đều đã gục trên mặt đất. Bao quanh họ là… những tên cướp!”
“Hoi no hoi no hoi-“
Nhưng sau đó Pochi quyết định giải quyết bức tường đất được tạo thành từ ma thuật trước khi chúng tôi chạm trán.
Tôi bám vào Pochi khi bức tường vỡ ra, và bị bụi đất phủ từ đầu đến chân.
Vị đắng thế! - Oops, giờ không phải lúc. Tôi phải xử lý đám đang bao vây nhóm của Hornel trước đã. Vậy nên tôi bắn những quả cầu ma lực vào bốn người đàn ông, ngay lập tức làm cạn kiệt MP của họ.
Đó là một ma thuật Cạn Kiệt Ma Lực buộc phải tiêu thụ ma lực. Với phép thuật xuất sắc này, có thể đối phó với các kẻ thù là chiến binh khá tốt nếu sử dụng vào thời điểm thích hợp.
Bốn người đàn ông, với lượng MP của họ đã hoàn toàn cạn kiệt, bất tỉnh và ngã xuống tại chỗ. Đó là một triệu chứng đắc biệt xuất hiện khi mất một lượng lớn MP ngay tức khắc, trái ngược với việc từ từ sử dụng trong suốt cả ngày. Sau khi thi triển xong, tôi có thể nói rằng đã bớt đi một điều cần phải lo lắng.
Pochi không dừng lại ở đó, tiếp tục lao về phía trước… và vượt qua vô số kẻ thù trước mặt.
-Đợi đã,
“Này, ngươi chạy qua anh ta rồi!”
“Chà, đó không phải lỗi của tôi! Không phải đó là ý tưởng khoe khoang của ngài sao, Chủ nhân?!”
“Ý ta là, ta không phủ nhận việc đó, nhưng mọi người đang gặp rắc rối, nên ta muốn làm… việc đó!”
“Làm cái gì cơ?!”
Không phải đó là Maüs sao? Oh, tôi hiểu, vậy là lại là đám Tếu Hồ à…
Betty, khuôn mặt của cô ấy vô cùng nhợt nhạt. Hẳn là do chất độc thần kinh… và xét từ các triệu chứng đặc trưng, thì nó hẳn được tạo ra từ chất độc của Easter Frog, một con quái vật được tìm thấy ở các vùng phía đông.
Blazer và Bruce… thì trông khá ổn. Bong bóng máu của họ phồng lên và vỡ ra, trông như một trò đùa thông thường vậy.
Và Rina thực sự khóc rất nhiều. Đùi của em ấy đang bị chảy máu, và gương mặt… thì cũng vô cùng nhợt nhạt giống như Betty.
Chết tiệt, hắn ta dám động tay với người học trò xuất sắc của tôi… Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn ta!
“Cẩn thận đấy, các ngươi… bọn ta sẽ làm việc đó!”
“Phải, việc đó!”
“M-mày… là tên lúc đó!”
“Maüs, nếu ta không lầm nhỉ? Ta thấy ngươi vẫn chưa thay đổi gì nhỉ! Không biết xấu hổ à?!”
“Ngươi thậm chí còn đáng thương hơn của Chủ nhân của ta!... Oh, giờ thì tôi cảm thấy rất tiếc cho hắn ta, Chủ nhân!”
Ah, Pochi, ngươi hiểu ta quá mà…
“Câm đi! Bước thêm một bước nữa thì đầu của đám bạn của mày sẽ đứt lìa đấy!”
“Sao ngươi nói nghe rẻ mạt quá vậy hả?! Ta biết ngươi khá mạnh, vậy nên hãy cố gắng trang bị một vốn từ vựng kha khá cùng luôn đi nhé!”
“Ta cảm thấy tiếc cho các ngươi đấy, đám cướp ạ!”
“…Ugh, có vẻ như bọn mày sẽ không bao giờ chịu im miệng trừ khi có ai đó thực sự chết nhỉ. Này!”
Maüs ra lệnh xử tử Bruce, và tên trộm đứng sau Bruce nhanh chóng vung lưỡi kiếm của hắn.
“Ngay lúc này, Chủ nhân!”
Pochi cười nhếch mép, ra hiệu cho tôi hành động.
“Gì?!”
Tất cả thành viên của băng Tếu Hồ đều đồng loạt ngạc nhiên.
“Uh – nhưng ta chưa chuẩn bị nó mà?!”
“Ngài đang đùa đấy à?!”
“Ừ, ta đang đùa đấy! Hoi! Khóa Danh Hiệu! Mã: Tếu Hồ!”
Vào chính thời điểm đó, Maüs thả Rina xuống mặt đất, sau đó là lần lượt các tên cướp khác thả vũ khí xuống và đứng như phỗng tại chỗ.
Biểu cảm của Maüs biến sắc khi hắn ta đấu tranh để chống lại việc bị hóa đá như vậy.
“Gah-?! C-Cái… quái…?”
“Ta gọi nó là một ma thuật kết giới. Ta đã xác nhận trước rằng tất cả các ngươi đều là thành viên của băng Tếu Hồ, nên ta đã thi triển ma thuật chỉ nhắm vào những kẻ có danh hiệu đó.”
“Cái quái… gì… thật vô lý…!”
“Và ta đã lên kế hoạch để Pochi có thể giúp đỡ mọi người trong lúc ta đang nói chuyện với ngươi ở đây.”
“Đúng vậy đó!... Chờ đã, tôi phải mang tất cả mọi người luôn à?!”
Nhưng ngươi đâu có làm gì ngoài việc võ chân hả! Chết tiệt!
“”Không, chúng tôi vẫn ổn.””
“Ooh, bộ đôi mùi thò lò đẫm máu kìa!”
“Ngươi vừa gọi ta là cái quái gì vậy hả?!”
Tôi sẽ gọi họ là Mũi Thò Lò Đẫm Máu A và Mũi Thò Lò Đẫm Máu B, nhắc họ lau mũi và lấy lại hình ảnh Blazer và Bruce đáng kính.
Bruce dường như không bị thương, nhưng Blazer dường như bị dình đòn khá nặng. Rất có thể là chất độc thần kinh. Chấn thương sẽ không kéo dài, nhưng sao mà anh ta có thể phản ứng lại nhanh chóng như vậy?
“Thuốc giải độc mà tôi giấu trong má hẳn đã có ích vào lần này.”
“Này, cậu chuẩn bị cả cái như vậy luôn ấy à?!”
“Chuẩn bị tốt thì sẽ không phải lo lắng.”
…Blazer vẫn nghiêm túc như mọi khi nhỉ. Tôi vẫn có thể học được vài thứ từ anh ấy, nhưng việc giấu thuốc giải độc bên trong cơ thể mình thì có hơi quá mạo hiểm. Rốt cuộc thì tôi có thể sử bị ngộ độc nếu tôi vô tình nuốt phải nó.
Oh, tôi phải giúp nhóm của Rina! Xem nào, họ đều bị dính độc cả… Rina, Betty, Hornel, Idéa, Midors… đợi đã, đó là Egd?! Được rồi, tổng là sáu người.
“Hoi, Tái Tạo – Tổng 6 & Điều Khiển Từ Xa!”
Với cả năm ngón tay phải và một ngón tay trái, tôi gửi sáu vòng phép bay đi.
Điều khiển chuyển động của chúng, đầu tiên tôi gửi hai cái cho Rina và Betty, dừng chúng phía trên đầu của họ.
“Lại một trong những ma thuật quái dị của cậu nữa à?”
“Nó gọi là thi triển phân tách. Với nó, tôi có thể thi triển cùng lúc những ma thuật khác nhau. Và – Hoi!”
Sau khi gửi vòng phép cuối cùng cho Hornel, người ở xa tôi nhất, tôi cung câp ma lực cần thiết để chúng được thi triển.
Ánh sáng màu vàng bao phủ mọi người, rồi nhanh chóng biến mất. Bruce và Blazer bắt đầu kết liễu các thành viên của băng Tếu Hồ, giống như họ đã làm ở Mê cung Không Trở Lại. Tôi sẽ không bao giờ quen được với việc chứng kiến cảnh người khác chết nhỉ…
Đột nhiên, hai bàn tay dịu dàng ấm áp níu lấy lưng tôi.
Giọng nói thổn thức ngay dưới vai tôi là giọng nói mà tôi và Pochi quen thuộc nhất.
“A…Ah… Asley-san…”
“C-chào em, Rina. Rất tốt khi thấy em vẫn an toàn.”
“Em… Em… đã nghe được giọng nói của anh…”
Giọng của Rina trở nên khàn khàn khi em ấy bám vào tấm áo choàng trên lưng tôi, lấy nó để che mặt. Em ấy không siết chặt lấy tôi, nhưng có cảm giác như thể một phép hạn chế chuyển động còn mạnh hơn nhiều so với Khóa Danh Hiệu đã được đặt lên tôi vậy.
Tìm kiếm sự trợ giúp, tôi liếc nhìn Pochi, nhưng tất cả những gì co ấy làm là nháy mắt trước khi chạy lại chỗ Betty. Bruce và Blazer dường như cũng không có tâm trạng để tham gia vào.
Lúc này thì, tôi chỉ có thể hồi phục của Rina thêm một chút với ma thuật hồi phục đã được kích hoạt dưới chân em ấy.
“Uh – ban đầu anh đã không nhận ra em ấy. Em đã trở nên thật xinh đẹp rồi nhỉ, Rina.”
“…Vâng ạ.”
“Và anh nghe nói rằng em đã trở thành Chủ tịch Hội Học Sinh nữa. Chúc mừng nhé.”
“…Vâng ạ.”
“Đúng như mong đợi từ Phù Thủy Im Lặng nhỉ. Gaston-san đã đặt cho em biệt danh đó phải không?”
“Vâng.”
“Uh, anh nghĩ đã đến lúc em tách ra rồi nhỉ, Rina?”
Giờ thì em ấy còn nắm chặt áo choàng của tôi hơn nữa.
Ngay khi tôi nghĩ rằng em ấy sẽ không chịu buông tay trong một thời gian, thì tiếng hét của một người đàn ông trẻ nào đó đã gợi ý cho tôi một điều khác.
“AAAAAHHHHH?! Rina-san đang khóc ư???!!!”
Chà, khá gần giống với một tiếng hét rồi đấy.
“Tên khốn! Ngươi đã làm gì- guh!!”
Và xem cậu ta kìa, được nhấc lên bởi Bruce và Blazer… đó chắc chắn là Egd. Cậu ta đúng là đã to cao hơn rất nhiều rồi nhỉ. Nhìn sơ qua, thì chỉ số của cậu ta cũng không cách quá xa so
với cấp độ của Betty nữa?
Ngay từ khoảng cách xa, tôi thấy Hornel và Midors cũng đã thay đổi khá nhiều. Trông khá sáng sủa ngay cả khi trời tối.
Theo cách này hay cách khác, thì Idéa trông cũng đẹp hơn nữa.
…Yeah, mọi người đều đã trưởng thành hơn rồi.
Và giờ thì, quay trở lại vấn đề chính… Khi nào thì Rina sẽ chịu thả tôi ra vậy?
Chính vì em ấy không chịu cho tôi đi, nên tôi đã phải sử dụng Khóa Danh Hiệu lên Maüs và băng cướp của hắn ta… vài lần nữa.
------------------------------
Trans: ĐM
Có hơi đường đột, cơ mà đây sẽ là chap cuối cùng mình dịch trong khoảng thời gian tới. Hiện tại mình đang bắt đầu bận công việc và cũng phải nghĩ chuyện học gì để kiếm thêm xiền rồi. Nên không còn dư dả thời gian để tiếp tục dịch truyện như ngày trước nữa.
Có thể sau này mình sẽ trở lại khi công việc đã ổn thỏa~
Mình chính thức ngưng dịch truyện này từ chap này, và bất kỳ ai mong muốn dịch tiếp có thể bắt tay vào đăng truyện ngay lập tức nhé. Không cần phải hỏi ý kiến của mình hay chờ 3 tháng nữa đâu.
Cảm ơn các bạn đã đọc và bình luận truyện của mình! Thân ái và quyết thắng!