~~Trường Đại học Ma thuật, Ngày Mười Lăm của Tháng Một, Năm Chín Mươi Tư của Lịch Chiến Quỷ~~
Mặt trời ở phía đằng xa chiếu ánh sáng lên bề mặt hành tinh, nhưng lớp tuyết dày do trận bão tuyết đêm qua vẫn không hề tan chảy.
Hiện đang là mười giờ sáng, thời điểm mà Rina thực hiện các nhiệm vụ thường lệ của mình trong Văn phòng Hội Học Sinh.
Có lẽ bởi vì không có ai khác trong phòng, sau khi Rina dọn đống giấy tờ của mình lại, em ấy giữ cây bút viết bằng miệng và suy nghĩ vài thứ. Trong lúc chiếc bút vẫy lên và xuống, em gần như không nhận thức được những tiếng bước chân đang đến gần từ bên ngoài văn phòng.
Đó là Irene, người sau đó đã mở cửa văn phòng Hội Học Sinh, và nhìn Rina với vẻ mặt ngờ vực.
“…Em đang làm gì vậy?”
“…oh?”
“Em đang trông khá luộm thuộm nhỉ… khi giữa cây bút như vậy.”
Rina, đỏ bừng mặt khi nhận ra mình vẫn chưa sửa những thói quen đáng ra đã phải đổi từ lâu, nhanh chóng sửa lại tư thế của mình.
Irene tìm một chiếc ghế phù hợp và tự ngồi xuống, và bắt chéo chân. Như thường lệ, chân của cô ấy không chạm đất.
“Cuối cùng thì em cũng có một ngày rảnh rỗi, tại sao em lại không lấy ít nhất một ngày nghỉ vậy? Hay em cần phải chăm lo cho việc gì à?”
“Ah, thì, cô biết đấy… Tối nay sẽ có việc, nên là em sẽ ở đây hôm nay và thay vào đó ngày mai mới là ngày nghỉ ạ.”
“Oh, tôi hiểu. Nếu tôi nhớ không nhầm thì không phải ngày mai sẽ có một cuộc họp Hội Học Sinh sao? Em sẽ đi săn đêm nay à?”
“Vâng, một nhóm Elemental Reaper đã được phát hiện trong khu vực, nên là em sẽ đi săn với vai trò hỗ trợ ạ.”
“Nhớ tới Elemental Reaper, ý em là những con quái vật dạng khí hạng A đúng không? Ai sẽ đi cùng em vậy?”
Rina mỉm cười và nhìn Irene, gương mặt của Irene thực tế nói lên rằng “tùy thuộc vào thành viên, cô ấy có thể sẽ đi cùng em ấy”.
“Em sẽ đi cùng với nhóm Bạc… và một vị khách ạ.”
“Nhóm Bạc à… Nhưng mục tiêu đó lại là một đối thủ tệ với các chiến binh. Vị khách nào sẽ đi cùng em vậy?”
“..Egd-san ạ.”
Trước câu trả lời có vẻ rắc rối của Lina, Irene phản ứng với vẻ mặt bực tức.
“Bah, em lại tự mình vướng vào cậu nhóc khoe mẽ đó nữa à? Dragan thực sự đã phát ngán nếu anh ta gửi cậu nhóc đến Hội Mạo Hiểm Giả…”
“Ahaha… công bằng mà nói, thì cậu ấy cũng sẽ thăng lên hạng A sớm thôi ạ. Lần này, chúng em đăng ký tạm thời cùng với cậu ấy, nhưng cậu ấy đã ở cấp độ để thường xuyên có mặt trên tuyến đầu rồi.”
“Nhưng đây là Elemental Reaper đấy, em biết chứ? Em nên để các chiến binh câu giờ cho em xử lý mọi việc. Nhắc mới nhớ, đây có phải là lần đi săn đầu tiên của em sau khi được thăng lên hạng A đúng không?”
“Đúng vậy ạ… Em có cảm giác rằng cuối cùng mình cũng đã bắt kịp được với cái bóng của Asley-san… Thì, không, có lẽ không phải.”
Lina hào hứng nhắc đến tên của Asley, nhưng Irene dường như không thích nghe nó, rõ ràng là miệng cô ấy đang dần dần mím lại.
“Thực sự đấy, cậu ta thật tốt bụng khi cắt đứt mọi liên lạc với chúng ta. Tôi chỉ có thể kết nối được trong lần đầu tiên, nhưng sau đó cậu ta nói nói vài thứ vô nghĩa rồi ngắt lời – vài thứ về ‘phải chiến đấu với cơ nhị đầu và cơ tam đầu’? Gah, thật khó chịu mà!”
“Việc liên lạc cũng bị gián đoạn mỗi lần em cố gắng kết nối với anh ấy nữa…”
“Đó là bởi vì cậu ta đã làm để cho chúng ta chỉ có thể giao tiếp với cậu ta thông qua ‘cái tờ giấy đó’, tôi dám cá như vậy luôn đấy. Thật là độc đoán.”
Lina lấy cuộn giấy da trên bàn và mở nó ra. Đó là tờ giấy trống trơn, mà Asley đã gửi cho cô ấy hai năm trước.
“Dùng một công thức ma thuật khiến các ký tự biến mất sau vài ngày kể từ khi chúng xuất hiện… Thật lố bịch như mọi khi…”
“Ahahaha… cái đó được gọi là ‘nhìn từ một góc nhìn khác’, Irene-sensei.”
Rina mỉm cười khi nói vậy, và Irene nghiêng đầu để hỏi rằng điều đó có nghĩa là gì.
“Đó là lý do tại sao thay vào đó em lại bí mật giữ liên lạc với Pochi-san ạ.”
Rina tự hào giải thích, thể hiện rõ rằng việc em ấy đã trưởng thành như thế nào trong khoảng thời gian hai năm. Chiếc áo choàng vừa vặn khiến ngực của em ấy nảy một cách tinh tế, khiến gương mặt của Irene nhăn lại khi nhìn thấy điều đó. Tuy nhiên, cô vẫn ấn tượng với ý tưởng của Rina và khen ngợi nó, và sau đó cô tự sờ ngực mình để xác định kích thước, cùng lúc đảm bảo rằng Rina sẽ không để ý việc ấy.
Sau đó cô kéo cổ áo sơ mi ra trước và nhìn vào trong. Cách cô ấy nhìn ngực của chính mình đã khiến lần này Rina là người nghiêng đầu.
“Irene-sensei… Cô đang làm gì vậy ạ?”
“…Fuh-? A, không, không có gì đâu.”
“N-nếu cô đã nói vậy…”
Bỏ mặc câu hỏi, và thậm chí không nghĩ đến câu trả lời, Irene đứng dậy từ ghế ngồi của mình và rời khỏi Văn phòng Hội Học Sinh.
Rina nghiêng đầu nghi ngờ lần cuối. Em đợi đến lúc không còn nghe thấy tiếng bước chân của Irene nữa trước khi ngả lưng vào chế ghế mà Warren đã từng ngồi.
Sau đó em cầm lên cuộn giấy da và mở nó ra, cầm nó hướng lên ánh sáng mặt trời và thở dài khó chịu trước bức thư sẽ không hiện lại.
“Ngh-… Chữ trên bề mặt!”
Nhưng tất nhiên, các chữ cái không xuất hiện.
“…Thật không công bằng, Asley-san…”
***
~~Hội Mạo Hiểm Giả Beilanea~~
Đêm đó lại là một đêm hối hả và nhộn nhịp khác trong Hội Mạo Hiểm Giả.
Các mạo hiểm giả cầm cốc và cốc bia của họ, uống để ăn mừng và để chữa khỏi sự mệt mỏi tích tụ từ những chuyến phiêu lưu của họ.
Trong số họ có một cô gái vị thành niên ngồi lặng lẽ một cách cô đơn.
Cô gái có mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa, và có gương mặt mà ai nhìn vào cũng sẽ nhận xét là xinh đẹp. Cô ấy có vẻ là một chiến binh, nhưng có lẽ do trang phục có vài điểm đặc biệt, cô ấy tạo ra một ấn tượng hoàn toàn khác biệt so với các mạo hiểm giả khác.
Cô ấy trông khá mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào cốc nước nho trước mặt.
“Oh, ở đây một mình à, Haruhana-chan? Hôm nay em không đi với Betty à~~?”
“Xin chào, Duncan-san. Mọi người đang trong một chuyến đi săn hạng A ạ. Em vẫn chưa đủ mạnh mẽ để tham gia cùng họ, nên phải tự đi săn một nhiệm vụ khác một mình và vừa mới quay trở lại.”
“Ah~~ nhắc mới nhớ… Tối nay sẽ thấy thật cô đơn, đúng không?... Oh, nhưng mấy người đó sẽ sớm quay lại thôi chứ? Tôi sẽ báo lại với họ khi thấy họ về nhé♪”
Duncan nháy mắt và xoay cái khay trong tay, giờ đã trống rơn vì tất cả chỗ bia đã được dọn ra, rồi quay lại quầy.
Haruhana, không hiểu rõ ý của Duncan, nghiêng đầu nghi ngờ giống như Rina đã làm hôm nay. Đột nhiên, giọng nói của Duncan vang vọng khắp Hội, chào mừng sự trở lại của một nhóm người.
Câu trả lời cho câu hỏi của Haruhana nằm ở những người đang được nhắc tới, những người vừa mới bước qua cổng vào.
“Hornel-san.”
“Chào đằng ấy, Haruhana. Có vẻ như cậu có chút thời gian rảnh nhỉ.”
Hornel, người đã có một diện mạo đáng ngưỡng mộ và không sợ hãi trong vòng hai năm vừa qua, đứng trước mặt Haruhana, đặt đầu cây trượng của mình trên sàn.
Haruhana mỉnh cười, và cũng chào hai người đứng bên cạnh cậu ấy – Midors đã trưởng thành một cách khá mạnh mẽ, và Idéa thì không thay đổi gì mấy.
“Trời ạ, hôm nay đúng là không phải một ngày may mắn của chúng ta mà. Suýt chút nữa thì chúng ta cũng đã bắt được con Lizard General đó rồi…”
“Và đó là lỗi của ai hả? Chà, chúng ta đã hoàn thành mục tiêu Lizard Knight của mình rồi, nên dù sao thì tôi muốn nói rằng tất cả đều ổn.”
“Heh, tất nhiên là lỗi của Midors cũng đã nằm trong tính toán của tôi rồi.”
“Gah, xin lỗi vì cứ gây chuyện suốt nhé.”
Nói chuyện xong, Midors ngồi xuống chiếc ghế đối diện Haruhana. Theo sau cậu, Hornel ngồi xuống chiếc ghế bên phải của Haruhana, và Idéa là chiếc bên trái.
“Xét theo hướng đi, thì con Lizard General đó hẳn sẽ tiến tới Sa Mạc Khát.”
“Đúng như tên gọi của nó, cơ thể ta sẽ nhanh chóng bị rút cạn nước nếu như ở đó… nên hẳn sẽ không có vấn đề gì, phải không?”
“Đúng.”
Idéa gật đầu, và cùng lúc đó Duncan tới để phục vụ đồ uống mà họ đã gọi ở cửa ra vào.
Idéa và Midors có bia, và Hornel có nước nho giống với của Haruhana. Họ cụng ly sau đó uống hết tất cả chất lỏng trong cốc tương ứng của mình.
“Thế thì, Haruhana, tối nay Rina và nhóm của Blazer-san đang đi săn à?”
“Phải. Bạn ấy nói rằng sẽ thật nguy hiểm nếu như để mục tiêu đó tiến lại gần thị trấn hơn nữa.”
“Tôi biết cô ấy sẽ nói vậy mà… Nếu như cô ấy mời chúng ta, thì chúng ta cũng sẽ tham gia rồi…”
“Nhưng lần này số lượng bọn chúng không nhiều đến như vậy, phải chứ? Chỉ bọn họ thôi cũng đủ rồi.”
“Yeah, với Blazer-san trong đội, thì tôi chắc chắn rằng họ sẽ chẳng gặp vấn đề nào đâu.”
“Tôi biết, nhưng mà… tôi có cảm giác xấu về chuyến đi săn lần này. Thật tốt nên như chỉ là tôi tưởng tượng ra…”
Hornel có vẻ như khá lo lắng, khiến cho gương mặt của Haruhana cũng trở nên mờ mịt. Idéa đá vào chân Hornel dưới bàn, khiến cậu ta phải hành động.
“Ah – nhưng Egd cũng đi cùng, đúng không? Tuy có hơi nóng nảy, nhưng cậu ta thực sự khá giỏi đấy. Ít nhất thì có thể mong đợi được điều đó từ học trò của Dragan-sama. Ngoài ra, Rina đã tự mình trở nên mạnh mẽ hơn rồi. Và cô ấy có cả Baladd đi cùng nữa, nên tôi chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Có lẽ bởi vì nói quá nhanh, Hornel càng bị những ánh nhìn lạnh lùng của Idéa và Midors tấn công. Nhưng rồi một lần nữa, Haruhana mỉm cười khi nhận ra rằng Hornel đang cố để khiến cô thấy vui hơn. Bản thân Hornel cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy điều đó, và Midors đã nhanh chóng đưa ra một chủ đề khác, để ngăn mọi thứ đi theo hướng khó xử.
“Nhân tiện thì, Haruhana, không phải đã đến lúc cô thăng lên hạng C rồi sao? Với kỹ năng hiện tại của mình, cô cũng có thể gia nhập vào Đại học Chiến binh, nhưng không có ý định đó sao?”
“Phải, sau khi cân nhắc rất nhiều, tôi quyết định rằng mình sẽ gia nhập vào nhóm Bạc.”
“Phải rồi… Blazer-san có khả năng thu hút người khác đến với mình một cách tự nhiên. Cũng nhờ phần lớn là ảnh hưởng của anh ấy mà chúng tôi mới tiến bộ được đến như thế này.”
“Vậy là đã hai năm rồi à… Nếu tôi nhớ đúng thì chỉ một thời gian ngắn trước khi Asley đã gây ra tất cả mọi sự ồn ào đó.”
Haruhana cười khúc khích trước vẻ hoài niệm của Idéa khi cô ấy nhớ lại câu chuyện nào đó. Cử chỉ đó khiến Idéa bối rối, khiến cô hỏi liệu có gì không phải à.
“Idéa-san, cuộc trò chuyện của chúng ta luôn luôn có vẻ là cuối cùng sẽ nhắc tới Asley-san theo cách nào đó, phải không?”
“Cái – k-không phải! Đó không phải là ý của tôi!”
“Hmph, ban đầu khoảng cách giữa tôi và cậu ta lớn đến nhường nào, thì chắc hẳn đã được rút ngắn trong hai năm qua ròi.”
“Hahahaha, có vẻ như chúng ta có thêm một người nữa lo lắng về Asley ở đây này.”
“Cứ nói những gì mình muốn đi.”
Honrel đứng dậy và hướng về phía lối ra vào của Hội, khiến Idéa và Midors tự hỏi cậu ta có quay trở về nhà trong ngày hôm nay không.
“Xin lỗi, nhưng chỉ là tôi không thể rũ bỏ cảm xúc này được… Tôi sẽ ra ngoài một lúc.”
Hornel bước qua Duncan để mở cửa và rời đi, sau đó Idéa và Midors lặng lẽ đứng dậy.”
“”Tái Tạo.””
Sắc đỏ trên khuôn mặt của hai người bắt đầu mờ đi khi họ được bao bọc trong một thứ ánh sáng vàng mờ ảo.
Việc đó để giảm bớt ảnh hưởng của việc vận động quá sức lên cơ thể của họ.
“Ôi trời… thật là một người lãnh đạo đáng tin cậy.”
“Kahahaha, cứ cho là vậy đi.”
“Mọi người bảo trọng nhé…”
Haruhana cụp mắt xuống. Đáp lại điều đó, Idéa mỉm cười, và Midors trả lời với một cái gật đầu tràn đầy năng lượng.
Khi cả hai rời khỏi Hội, người chủ của chi nhánh, Duncan, nheo mắt và càu nhàu.
“Họ thật dũng cảm khi cứ dùng bữa và lao đi một cách thật thoải mái…”
Cảm thấy xương sống của mình gần như lạnh buốt, Haruhana vội vàng lấy ví ra. Duncan trông như thể sẽ giết ai đó, nhưng khi thấy vậy, anh ta ngay lập trức quay trở lại bản tính dịu dàng và quan tâm của mình.
“Ufufufu, không phiền nếu như trả hóa đơn của họ chứ, Haruhana~ ♪?”
“V-vâng ạ!”
Haruhana đứng dậy và trả lời, và sau đó, Duncan quay lại làm việc với một nụ cười.
[“Mọi người… hãy bình an nhé…!”]
------------------------------
Trans: ĐM