Nguyên tắc của một Triết gia, được viết bởi Kẻ Ngốc Vĩnh Cửu "Asley"

chương 51. nghi can

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Pochi! Hãy nghe và ngạc nhiên này! Cuối cùng chúng đã xuất hiện rồi!”

“Bah… một lần nữa à, Chủ nhân? Chúng sẽ xuất hiện vào mỗi sáng nếu như ngài sửa cái thói quen ăn uống của mình và tập thể dục nhiều hơn…” [note29532]

Tôi chắc chắn là vì tôi là con người nên tôi thấy khó chịu trước cử chỉ ôm mũi của Pochi.

“Không phải cái đó! Chúng cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Nước mắt của ta ấy!”

“Chúng sẽ xuất hiện một cách tự nhiên khi ngài ngáp ngủ mà…”

Và tôi muốn trừng phạt Pochi vì không hiểu được tại sao tôi lại xúc động đến như vậy… Tôi chắc chắn đó là sự thôi thúc của con người để thực hiện khao khát tình cảm của một người.

“Này thì này thì này thì này thì này thì-!”

“Cái?! Sao lại thế - Aha, ahahahahahaha! Dừng lại, Chủ nhân!!”

“-Mm-hm, ‘con người có xu hướng cảm thấy khó chịu khi họ không thể truyền đạt cảm xúc của mình một cách chính xác được’… Đó.”

“Hah… hah… hah… Có chuyện gì xảy ra sao, Chủ nhân? Hah…”

“Hmm? Thực sự thì chẳng có gì đâu.”

“Nhưng ngài trông có vẻ khá sảng khoái với việc chẳng có gì xảy ra với ngài cả?”

“Hahahaha, nó đã đè nặng lên ta quá lâu, đó là lý do tại sao đấy!”

“Huh… Oh, ngài đã nhận được lời nhắn từ Irene-san chưa?”

“Rồi, đó là lý do tại sao ta nhanh chóng quay về. Và có vẻ như mọi người đều đã ở đây rồi, nên đi gọi họ đến phòng ăn đi.”

“Đã hiểu!”

Để Pochi ra khỏi phòng trước, sau đó tôi cầm lấy cây trượng của mình và đứng dậy.

“…Hoi no hoi no hoi no hoi-“

***

~~Phòng ăn của Đại lý Pochisley~~

Buổi tối, đã quá 17 giờ rưỡi… Haruhana, Natsu và Fuyu đã bắt đầu nấu bữa tối trong nhà bếp.

Như lời yêu cầu tôi đã sai Pochi nhắn cho họ, bộ ba nhóm Bạc tập trung tại phòng ăn.

“Xin lỗi vì gọi muộn thế này. Tôi cho rằng mọi người đã nghe lại từ Pochi về lời nhắn của Irene-san rồi. Mọi người thấy sao?”

“Với tôi thì không có gì khác thường, nhưng có vẻ như Blazer đã thấy được điều gì đó chăng?”

“Có thật vậy không, Blazer-san?”

“Yeah, tôi có ghé lại Quận trên đường trở về, và thấy an ninh được thắt chặt quá mức. Đặc biệt là xung quanh Kanchou Fuugetsu. Không thấy gì kỳ lạ với chủ tiệm và những cô gái, nhưng từ bầu không khí ở nơi đó, tôi nghĩ chúng ta phải tránh đi một thời gian.”

“Ý anh về bầu không khí là sao?”

Betty hỏi, và Blazer tiếp tục với tông giọng nặng trịch.

“Ông chủ đã giao tiếp bằng ánh mắt với tôi, và nếu tôi giải thích đùng thì, nó có nghĩa là tôi nên ‘chạy trốn đi’.”

“Chạy trốn đi… theo nghĩa nào?”

“Từ địa điểm đó… hay là khỏi nơi này?”

Cũng khá đáng lo ngại đấy. Haruhana, Natsu và Fuyu không thể cứ bỏ chạy và để các cô gái khác ở lại được. Phải tìm ra tất cả chuyện này là sao.

“…Betty-san.”

“Gì vậy?”

“Vẫn chưa rõ tại sao việc này lại xảy ra, nhưng chúng ta phải không được bỏ rơi Ông chủ của Kanchou Fuugetsu. Tôi đề xuất rằng chúng ta sẽ tạm thời lùi bước trong khoảng thời gian này.”

“Hãy lấy một phần quỹ kinh doanh của chúng ta và rời khỏi đây. Có thể coi kế hoạch là để cô phụ trách phần còn lại.”

“Đã hiểu. Chúng tôi sẽ tìm cách ẩn mình tại một trong những quán trọ của thị trấn.”

“Nhưng còn Haruhana và các cô gái gì sao? Nếu như đám cảnh vệ thực sự hành động, thì chúng ta sẽ không thể đi lung tung với một số lượng lớn người được, phải chứ?”

“Haruhana, bọn anh cần nhờ em một chút!”

Tôi gọi Haruhana, và em ấy nhanh chóng chạy đến chỗ chúng tôi với chiếc váy xộc xệch. Em ấy hẳn nhận ra ngay lập tức rằng đây là một vấn đề khẩn cấp.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Điều này rất quan trọng – nên hãy lắng nghe cẩn thận những lời anh sẽ nói với em, được chứ?”

“Vâng, em hiểu.”

***

“Được rồi, vậy thì… của anh đây, Bruce-san.”

Tôi chuyển một cuộn giấy da cho Bruce.

“Được. Và cậu sẽ làm gì, Asley?”

“Pochi và tôi sẽ chờ đợi xem mọi chuyện diễn ra như thế nào. Trên lý thuyết thì chúng tôi là chủ của cơ sở này mà.”

“Đúng vậy!”

Ngươi có nhớ rằng ta không thể ký các văn bản đăng ký với tên của một Sử Ma được, phải không Pochi?

Tất nhiên việc đó không làm thay đổi sự thật rằng Pochi đã làm rất nhiều thứ trong đại lý này. Đó chính xác là lý do tại sao, sau một cuộc tranh cãi khá găy gắt, tên của đại lý đã được đặt như vậy. [note29533]

“Đã hiểu. Đừng cố gắng quá sức nhé!”

“Hãy cẩn thận, được chứ?”

“Mm-hm, giờ thì, đến lúc chúng tôi lên đường rồi.”

“”Cẩn thận nhé!””

Sau khi nhìn bộ ba nhóm Bạc và các cô gái rời đi, Pochi và tôi ngồi xuống những cái ghế tại quầy tiếp tân tầng 1.

Đồng hồ sớm báo 19 giờ. Bên ngoài đã tối mịt rồi, và hướng của những đám mây báo hiệu rằng trời sẽ mưa.

Giờ nghĩ lại thì, hôm nay khá là bận rộn. Hòa giải cuộc tranh cãi của nhóm Rina, sau đó giúp đỡ em ấy cùng với Melchi, và sau đó được giúp đỡ bởi học trò của một nhà hiền triết mà tôi vừa mới quen.

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Pochi trong lúc cân nhắc mọi chuyện, cho đến thời điểm tôi nghe thấy tiếng sấm ở đằng xa. Ngay lúc đó, có một tiếng gõ cửa dù cho việc kinh doanh trong ngày đã kết thúc.

“Đây là Strug, nhân viên an ninh! Mở cửa ra!”

“Pochi.”

“Đến đây.”

Pochi đứng dậy và hướng tới cảnh cửa. Cô ấy khéo léo mở chốt cửa và vặn nắm cửa. Cảnh cửa bật mở với một lực mạnh đến mức có vẻ như đang cố đánh bật Pochi ra.

Vài lính canh xông vào ngay lập tức. Họ đóng tất cả các lối ra của tòa nhà, và ba trong số họ vây quanh tôi.

Hơn nữa, họ chĩa múi giáo vào cả tôi và Pochi.

“C-các người đang làm gì vậy?!”

“Ta không có chuyện gì với một Sử ma! Ngươi là Asley, đúng không?!”

“Đúng, chuyện gì vậy?”

“Kẻ buôn người Asley! Bọn ta sẽ bắt giữ ngươi với tội danh sử dụng tiền giả trong giao dịch giữa người với người! Đi nào!”

…Ra là vậy à.

Các cơ sở của Sắc Thực Quận đã cố gắng hết sức để ngăn cản hoạt động của chúng tôi, đã liên kết lại với nhau để cố gắng tiêu diệt tôi.

Chẳng phải một phương pháp đáng tôn trọng theo bất kỳ nghĩa nào, nhưng chắc chắn là một cách mà các doanh nghiệp mập mờ về mặt pháp lý sẽ sử dụng.

“Chủ nhân của tôi không có làm như vậy! Điều mà ngài ấy muốn làm nhấy là vẽ bản đồ mê cùng bằng nước bọt của chính mình!”

Chi tiết đằng sau thật sự chẳng cần thiết đâu.

“Cư xử cho cẩn thận – vì sự an toàn của chính ngươi, hiểu chứ?”

Người đàn ông nghiêm nghị này được gọi là Strug, nổi bật với bộ râu rậm dài đến tận tóc mai, hất cằm lên như một cử chỉ với cấp dưới của mình, và họ dùng giáo chọc vào cổ Pochi.

Pochi đã phá hỏng khoảnh khắc, theo nhiều cách, với tiếng rên rỉ khêu gợi của cô khi tiếp xúc với những ngọn giáo, có lẽ vì thấy lạnh khi chúng chạm vào.

Và người đàn ông này… Tôi hẳn đã hối lộ anh ta một thời gian trước. Mặc dù vậy, anh ta vẫn đến để bắt tôi, điều đó có nghĩa là đám người ở Quận hẳn đã trả cho anh ta một số tiền cao hơn. Tôi cho là đó là thể hiện của việc nguồn tài chính có thể tạo ra sự khác biệt như thế nào.

Ahh, điều đó không vui chút nào.

“Pochi, có vẻ như chúng ta không nên chống cự và nên đi theo… Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy?”

“Chẳng có gì cả. Bọn ta chỉ được lệnh bắt ngươi. Này, đưa hắn ta đi!”

Cây trượng của tôi bị tước đi, sau đó tôi bị đẩy ra ngoài trong khi bị bao vây bởi một số linh gác, ngay lúc trời bắt đầu đổ mưa.

Người dân thị trấn, trong một cuộc náo động khá đông đúc tập trung bên ngoài. Trong số họ có Irene, và tôi cũng có thể nhìn thấy Bruce và Blazer từ đằng xa nữa.

Oh, thôi nào, Irene… Không cần phải nhìn tôi với sự lo lắng quá mức vậy đâu, được chứ? Tôi sẽ để lại Pochi cho cô nhé… Ah, giờ thì cô ấy đang làm vẻ mặt bất đồng.

“Chủ nhân!”

Tôi nghe thấy tiếng gọi của Sử Ma của tôi từ đằng sau khi tôi bị mang đi.

Khi tiếng la hét của đám đông đổ lên tôi, tôi ngày càng trở nên khó chịu hơn trước những cái nắm tay hống hách của lính canh trên cánh tay tôi.

Và vậy là tôi bị đưa tới đồn trú.

Trên lý thuyết, lực lượng an ninh của mọi thị trấn, bất kể là ở đâu, đều có thể được Quốc Gia điều động trực tiếp. Nghe thì có vẻ như sẽ hoạt động tốt, nhưng thực tế thì tôi sẽ không cho rằng việc đó khả thi đâu.

Các nhân viên an ninh ở đây đã thực hiện các hành vi phạm tội một cách trắng trợn, một sự thật mà người dân thị trấn đã bắt gặp từ lâu. Tất nhiên có thể tìm thấy một vài người tử tế trong số đó, nhưng tôi đã nghe nói khá thường xuyên rằng nó không đúng với trường hợp của đại đa số.

Giả thuyết có khả năng nhất của tôi là những người đảm nhận công việc trị an thị trấn là những người thất bại trong việc thăng chức trong hệ thống cấp bậc của Quốc Gia. Không mạnh hơn những người lính bình thường, nhưng lại sở hữu tính cách tồi tệ hơn cả những tên cướp thông thường. Quả thực là một khái niệm khá rắc rối, nhưng vì mọi việc được thực hiện theo lệnh của cấp trên, nên có vẻ như QUốc Gia biết mình đang làm gì, ít nhất là ở một mức độ nào đó.

Giới hạn phạm vi chỉ ở Beilanea, vẫn có các trường Đại học Ma thuật và Chiến binh ở đây, cùng với ít nhất vài người trong số Lục Đại Pháp Sư.

Hầu hết các lính canh sẽ không muốn tham gia vào bất kỳ vụ việc lớn nào, vì vậy không nhiều người trong số họ sẽ thực hiện các hành vi phạm tội một cách công khai. Hơn nữa, những nhà thám hiểm ở đây khá đáng tin cậy.

Sau đó, họ còng tay tôi và đưa tôi đến một trại giam ở quận phía đông của Beilanea. Nơi này đã được phân bổ để dành cho những tên tội phạm đặc biệt mạnh mẽ.

Các bức tường bao quanh khá đồ sộ và cao. Và khi xem xét cơ hội để vượt qua, tôi phát hiện ra rằng các thanh chắn được làm từ hợp kim đặc biệt – tôi không nghĩ là ngay cả các chiến binh hạng S cũng có thể vượt qua được chúng đâu.

Nhưng tất nhiên, các pháp sư không phải là không có phương pháp nào để trốn thoát. Phép thuật có thể được sử dụng để biến đổi các hợp kim hoặc đào các lỗ trên trái đất, và tôi thậm chí có thể tạo chìa khóa từ đất nếu tôi muốn.

Đó là tất cả những lý do để họ còng tay tôi.

Chúng là một kiểu Tạo tác sẽ thi triển những vòng phép đặc biệt đối với hai tay mà chúng đang còng vào. Chúng ngăn chặn dòng ma lực, khiến tôi khá bất tiện khi sử dụng ma thuật.

“Vào trong đó!”

Căn phòng có một cấu trúc bằng đá và lạnh kinh khủng. Có lẽ họ biết tôi được xếp hạng A, nên đây là mức độ an ninh nhẹ hơn mức tôi tưởng tượng – nhưng cùng lúc đó, họ hoàn toàn biết rằng tôi là một pháp sư.

Rất có thể, xem xét thể lực của tôi, họ nghĩ rằng tôi sẽ không thể làm được gì ở đây cả.

Thậm chí còn chẳng có một cái ghế, căn phòng chỉ có một cái giường thô sơ và một cái chăn. Cũng không có cửa sổ, nên nguồn sáng duy nhất ở đây là từ ngọn lửa ở phía cuối hàng lang, nơi mà tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện thường xuyên của con người.

Mọi chuyện có lẽ vẫn ổn ngay cả khi tên quản ngục đi lang thang trong khi làm nhiệm vụ.

Nhưng vấn đề đầu tiên và quan trọng nhất tôi gặp phải là-

“Xin lỗi.”

“Gì?”

“Khi nào thì có thức ăn vậy?”

“Ngươi nghĩ mình sẽ có à?”

Đợi đã, vậy là anh ta sẽ được trả tiền để giết mình luôn à?

------------------------------

Trans: ĐM

Truyện Chữ Hay