Nguyên tắc của một Triết gia, được viết bởi Kẻ Ngốc Vĩnh Cửu "Asley"

chương 50. người tên melchi. người tên asley

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Với tất cả lũ Murder Tiger nằm trong phạm vi của phép của tôi đã được gom nhóm từ trước với Tường Lửa, tôi thi triển Dừng Trọng Lực, một phép giống với cái tôi đã sử dụng khi đối đầu với băng cướp Tếu Hồ.

Được báo hiệu bằng một tín hiệu âm thanh ngắn gọn, ánh sáng xanh và đỏ lần lượt quấn quanh chúng tôi và đám quái vật. Ngay sau đó, cơ thể của đám Murder Tiger bị lực hấp dẫn kéo mạnh xuống đất.

“””CÁI GÌ CƠ?!”””

“T-thật là tuyệt vời, Asley-san…”

“Heh, cậu có ma thuật thú vị đấy nhỉ…”

Nhắc mới nhớ, tôi không nghĩ là tôi đã từng dùng thứ này trước mặt Rina.

Và từ phản ứng của Melchi, tôi sẽ giả định rằng ma thuật này cũng mới đối với cô ấy nữa… Whoops, không có thời gian để lộn xộn đâu.

“Giờ thì xử lý chúng đi!”

“Y-yeah!”

“Rõ!”

“Sấm sét!”

Hornel lựa chọn phép tốt, thi triển một ma thuật sấm sét ngay lập tức. Rõ ràng là từ bẩm sinh cậu ta đã sở hữu tố chất lãnh đạo cao.

Sau cú mở đầu đó, không tốn quá nhiều thời gian để dọn dẹp phần còn lại.

Midors và Idéa xử lý nốt đám Murder Tiger đã bị yếu đi bởi đòn Sấm Sét của Hornel.

Baladd vặn cổ con Murder Tiger của em ấy như thể vắt nước từ tấm vải bị bẩn, sau đó quay lại với chúng tôi với nụ cười trên môi. Như dự đoán, Rina nở một nụ cười gượng gạo đáp lại việc đó.

Cái đó đáng sợ đấy.

“Heh… C-chúng ta làm được rồi…”

“……Gah.”

“Thực sự cứu bọn tôi đấy, Asley. Cậu biết là dù sao thì chúng tôi cũng sẽ đến đây, đúng không?”

Tôi đã đoán trước rằng các cô cậu sẽ làm điều như vậy ngay khi mấy người bị Duncan từ chối rồi.

“Nah, thực ra chỉ là linh cảm ngẫu nhiên thôi.”

“Cảm ơn anh đã cứu chúng em, Asley-san!”

“Không có gì đâu. Em đã thể hiện vài pha khá tốt đấy nhỉ, Rina.”

“Ashley-shama, ngài có muốn thứ này không?”

Không, anh muốn em đừng có ném xác con quái vật vào người anh như thể đó là một búp bê hơn.

“Cảm ơn, nhưng anh không muốn nó.”

“Dâng ạ~~!”

Giờ thì, có vẻ như sự cảnh giác của họ đã bị hạ khá thấp.

Mặc dù tôi không hoàn toàn coi cuộc đụng độ đó là đủ để cướp đi tám mạng trong số chín mạng của một con mèo, nhưng tôi cho rằng họ không có nhiều

cơ hội để đối đầu với những kẻ thù đáng gờm như vậy.

“Cậu định giữ im lặng à, Ash-kun?”

“Không, như vậy thì sẽ thật nguy hiểm. Cô phát hiện ra gì à?”

“90 mét về phía nam. Tôi cảm nhận được điều gì đó ‘thảm họa’ ở đó.”

“Tôi hiểu… vậy thì tốt hơn hết là không nên dính vào.”

Trong lúc Melchi và tôi nói chuyện, Hornel cắt ngang lời chúng tôi, cuộc trao đổi của chúng tôi có lẽ đã khiến cậu ta bị hiểu nhầm.

“Cậu đang nói về cái gì vậy, Asley? Cái gì nguy hiểm cơ?”

Dường như không phải là như vậy. Tôi cho rằng đó chỉ đơn giản là sự tò mò và một chút cảnh giác.

“Hahaha, cậu thậm chí còn chấp nhận yêu cầu đi săn với ý định hoàn thành nó à? Không phải chúng ta nên đếm số lượng Murder Tiger mà chúng ta đã hạ sao?”

“Yeah, như cô ấy đã nói.”

“Vậy là… số lượng mục tiêu là sáu – hy vọng cậu nhớ điều đó.”

“Wah – đúng vậy! Tôi hoàn toàn quên mất!”

“Yeah, phải đấy – việc đó chỉ ra rằng đám các cô cậu vẫn thiếu kinh nghiệm đến thế nào. Sự thật rằng các cô cậu chưa hoàn toàn thấy cảnh giác khi ra khỏi thị trấn, tự bản thân việc đó đã là một vấn đề rồi.”

Mọi người đều cau mày trước những gì mà Melchi đã chỉ ra.

Mặc dù là hạng B sẽ khiến cho người đó nằm trong số những mạo hiểm giả cấp cao hơn, nhưng tuổi tác và sự trưởng thành cũng là những nhân tố quan trọng. Chỉ ra rằng việc giáo dục phổ thông quan trọng đến nhường nào.

Và một lần nữa, tôi đoán là Hornel có vẻ như có khả năng thích nghi đủ tốt, nên cậu ta sẽ sớm có thể chiến đấu trên tiền tuyến thôi nhỉ?

“Asley…”

“Gì vậy, Hornel-san?”

“Thì, tôi… Tôi đang đưa Rina tới một tình huống nguy hiểm, nên là… Xin lỗi. Và cám ơn.”

Bất ngờ ghê.

Cậu ta đã ít nhiều trưởng thành về mặt cảm xúc. Chỉ mong cậu ta xin lỗi, vì tôi là người giám hộ của Rina hay kiểu vậy, nhưng cậu chắc chắn cũng đã bày tỏ lời cảm ơn đến cá nhân tôi.

Măc dù cậu ta quay mặt đi ngay lập tức sau khi nói xong – tôi không thể ngưng việc nở một nụ cười được.

Và Rina, quan sát chúng tôi cách đó một khoảng, đang mỉm cười khá thích thú. Thật không công bằng.

“Vậy thì lên đường thôi nhỉ.”

Nhưng khi tôi nói vậy, một bóng dáng nhỏ bé tiến đến chỗ chúng tôi từ trên bầu trời cao.

Đó có phải là… Hawk? Có lẽ được Irene sai việc vặt chăng?

“Oh, mấy cô cậu đây rồi, lũ sâu bọ này! Ta có lời nhắn từ ane-san! Nghe đây!”

Giọng nói khàn khàn của chim sẻ vang lên trong đầu tôi, gửi đến những lời mắng mỏ gay gắt trong nhóm bốn người phía sau tôi.

“Bốn cô cậu sẽ bị cấm túc một tuần, lũ ngu ngốc này! Oh, nhân tiện thì cô ấy không có nói ‘lũ ngu ngốc này’. Hãy coi như là ta thêm vào đi! Rồi, một lời nhắn đã xong! Tiếp theo, là cậu!”

“Gì vậy?”

“Có rắc rối tại Sắc Thực Quận! Lần sau cậu định chuộc một cô gái ra thì cẩn thận hơn đi! Đồ ngốc!”

“Rắc rối… Được rồi, hãy nói lại với cô ấy là tôi đã nhận được lời nhắn.”

“Được rồi! Gặp lại sau nhé, lũ sâu bọ!”

Như mọi khi, đúng là một con chim sẻ ồn ào.

Giờ thì, rắc rối trong Sắc Thực Quận à… Vậy là sao nhỉ? Có phải Irene nghe ngóng được gì đó không ổn chăng? Tôi sẽ phải kiểm tra sau vậy.

Đầu tiên tôi đưa nhóm Hornel quay trở lại đường về thị trấn và sau đó đi cùng với Melchi để xử lý nốt con Murder Tiger cuối cùng trong chỉ tiêu của chúng tôi. Ghi nhớ lấy lời của Duncan rằng số lượng của Murder Tiger vẫn chưa rõ, chúng tôi tìm kiếm khu vực trong một lúc lâu hơn, nhưng không bắt gặp bất kỳ con nào cả.

Trên đường trở về, tôi làm phiền Melchi với cùng một câu hỏi mà tôi đã hỏi lúc này.

“Melchi-san… Thực sự thì cô là ai vậy?”

“Phải rồi – chắc là bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi, những người khác đều đã về hết. Nhưng đổi lại, tôi muốn cậu trả lời vài câu hỏi của tôi, được? Đồng ý không, Ash-kun?”

“Nhiều nhất có thể, thì đồng ý…”

“Fufufu, được rồi được rồi~~ Giờ thì, hãy bắt đầu với danh tính của tôi. Tôi kiểu như một kẻ xâm nhập, được cử đến từ một phe không liên kết với Quốc Gia – phải rồi, là một điệp viên.”

“Nhưng mà trông có vẻ quá cởi mở cho một điệp viên nhỉ.”

“Chà chà~~ Cậu biết đấy, tôi không nhất thiết phải có thái độ thù địch đâu~~ Nhiệm vụ chính của tôi là điều tra ma thuật dịch chuyển vật kể xuyên không gian đã được phát triển gần đây ở Beilanea. Trên lý thuyết thì tôi vẫn đang trong quá trình đào tạo giống như cậu trai giàu có đó và đám bạn của cậu ta, nhưng được gửi tới đây theo lệnh của người cố vấn của tôi.”

Thật khó để tưởng tượng ra một người cố vấn của người đã mạnh mẽ đến mức này.

Ý tôi là, tôi dám nói rằng Melchi đây có lẽ đang ở cấp độ của các Lục Đại Pháp Sư rồi ấy chứ…

“Và do đó, vì ở gần Thủ Đô Hoàng Gia, tôi đến Beilanea để bắt gặp một số cá nhân lành nghề tại Hội, và đó là khi cậu chen vào công chuyện của tôi. Tôi đến đấy vì nghe nói rằng người sáng tạo ra ma thuật đó, Irene ấy, thường xuyên lui tới nơi này? Nhưng có vẻ như tôi đã bắt trúng mục tiêu rồi~~”

“Trúng… mục tiêu?”

“Có vẻ như cậu là mục tiêu mà tôi phải điều tra, Ash-kun. Một Ứng viên Hiền giả với cuộc sống vĩnh cửu, phải chứ?”

Câu nói đó khiến tôi ớn lạnh sống lưng. Đôi mắt xanh của Melchi bừng lên, vặn vẹo và hấp háy khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn bóp nghẹt trái tim của tôi vậy.

Có vẻ như đã nhìn thấy được gì đó từ danh hiệu của tôi, Melchi trưng cho tôi thấy một nụ cười khá ngây thơ.

Ánh nhìn của cô ấy không nặng nề hay hung dữ gì cả, nhưng đôi mắt đó nhìn thấu mọi thứ, tiết lộ cho cô ấy tất cả danh tính thực sự của tôi… Có lẽ nào…

“M-Ma Nhãn…?” [note29531]

“Đúng rồi ♪ Nhưng chính xác hơn thì là Ma Nhãn nhân tạo. Tôi đã được cấy ghép chúng sau khi mắt tôi bị bỏ đi. Ôi trời, cố vấn của tôi thật sự tức giận với tôi lúc đó."

Tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng được hệ thống thần kinh của cô ấy phức tạp đến mức nào.

“Cặp Kính Thẩm Định của cậu đúng là hàng tốt đấy, nhưng chúng chẳng là gì so với việc kích hoạt Ma Nhãn với ma thuật nguyên bản Tiết Lộ Thông Tin. Oh, nhân tiện, bảng chỉ số mà cậu thấy ở tôi là được tạo ra bằng ma thuật nguyên bản Phong Tỏa Thông Tin tạm thời đó.”

“Cô có thể sử dụng ma thuật nguyên bản… những loại rất cổ xưa… vậy là cô đang sống với một Dark Elf ư?”

“Yup, tôi là con người, nhưng người cố vấn của tôi là một Dark Elf. Cố vấn của tôi cực kỳ tuyệt vời. Được gọi là ‘Nhà Hiền Triết Vùng Viễn Đông’ đó – nhưng giờ lại đang ẩn dật vì lý do nào đó.”

“Một Nhà Hiền Triết… Có nghĩa cô là…”

“Fufufu, đúng đấy, tôi là học trò của Nhà Hiền Triết! Eh-hem!”

Melchi công khai khoe khoang về những gì cô ấy tự hào, phù hợp với độ tuổi của cô ấy, nhưng cô gái này nói cho tôi một thông tin vô lý.

‘Nhà Hiền Triết Vùng Viễn Đông’… Tôi đã nghe thấy cái tên đó trước đây. Nhưng không phải gần đây – không phải không thời kỳ này, đó mới là vấn đề.

Chúng là những lời đồn đoán ngẫu nhiên khoảng 4,000 năm về trước, rất lâu trước khi tôi gặp Pochi. Về một cá nhân đã vượt qua mọi thứ.

“Được rồi, giờ thì đã nắm được những điểm đó rồi chứ? Thế thì nói về tôi đủ rồi. Phải tôn trọng điểm kết thúc của thỏa thuận của mình, đúng chứ, Ash-kun?”

“……”

“Cậu là người đã tạo ra ma thuật Dịch Chuyển loại cố định vị trí, phải chứ? Tôi thực sự không nghĩ ai đó như Irene có thể làm được đến mức như vậy. Nhưng một Ứng viên Hiền Giả thì có thể làm được, phải không? Heheh…”

“Có vẻ như che giấu cũng chẳng ích gì nhỉ…”

“Fufufu, hãy coi như là tôi muốn kiểm chứng phán đoán của mình. Oh, nhưng nếu tôi sai, nhớ chỉ ra đó nhé, được chứ? Vậy là cậu, người đã sống rất lâu, giờ muốn điều tra điều gì đó – điều liên quan tới cấu trúc của thế giới… nói cách khác, Quốc Gia, phải chứ? Mm-hm, tốt – đó là biểu cảm tôi đang tìm kiếm đó. Gương mặt của cậu đang trả lời khá tốt đấy. Nhắc mới nhớ, có vẻ cậu là chủ đề của thị trấn gần đây. Tôi rất kinh ngạc khi nghe những câu nói về Sắc Thực Quận. Cậu có ý định tốt nhưng hơi đáng thất vọng. Cậu có nhận ra rằng các đường nối sẽ bắt đầu lộ ra sớm thôi, phải không?”

“…Ý cô là sao?”

“Đừng có đánh giá thấp con người – ý tôi là thế.”

…Việc này thực sự đáng sợ đấy. Tôi nên nhanh lên và quay về thôi.

“Giờ thì, thấy cậu vội vàng như vậy, nên tôi sẽ hỏi cậu một câu hỏi cuối.”

“……”

“Tôi thực sự tò mò về điều này. Tôi đảm bảo là không phải nghi ngờ hay gì đó tương tự. Ash-kun, tại sao cậu lại đăng ký vào Đại học Ma thuật? Ngay cả khi đã đến Thủ đô Hoàng Gia, cậu vẫn có rất nhiều cách khác để thu thập thông tin, phải chứ? Vậy thì tại sao lại vậy?”

“…Tôi không biết.”

“Có một cách đơn giản để trả lời cho câu hỏi đó. Điều đó, hoặc là cậu coi đó là vì lợi ích của Rina. Cậu có thể xin rút sau khi đưa Rina vào, nhưng cậu lại không làm vậy. Chính việc đó – nó là do cậu muốn nhập học.”

“Tôi muốn… nhập học?”

“Cậu muốn thử sức mình. Để tự trấn an vị trí của mình bằng cách so sánh nó với người khác. Được Rina đối xử tử tế và coi cô ấy như một hình tượng đáng tin cậy để dựa vào.”

“K-không phải!”

“Oh, nhưng đúng đấy. Tất cả đều được lược bỏ bớt đi một cách khách quan và được phân tích từ tính cách của cậu – Cậu có phủ nhận bất kỳ điều nào không? Không có, phải không?”

“Cô thì biết gì về tôi?”

“Hahahaha, tôi không cần phải biết bất kỳ điều gì từ cậu, Ash-kun. ‘Kết quả’ luôn đưa ra câu trả lời. Cứ nghĩ là – những thứ gì đã xuất hiện xung quanh cậu như là kết quả của hành động của cậu? Cậu trai giàu có đó – Hornel, phải không? Cậu nghĩ lý do mà cậu ta ghen tị với cậu là gì? Đó là bởi vì cậu ta cảm thấy rằng mình đang bị so sánh với cậu. Tất nhiên, sự tự tôn của mình đã tự khiến cậu ta như vậy. Nhưng vấn đề không nằm ở quá trình này. Như tôi đã nói trước đó, cậu được hình thành bởi ‘kết quả’ xung quanh cậu. Tất cả những gì tôi làm là lấy câu trả lời từ họ thôi.”

“C-cô đang định nói với tôi điều gì…?”

“Chẳng có gì cả? Có vẻ như cậu đang đang khổ nên tôi mới tự mình nói thay cho cậu thôi?”

“Nói thay cho tôi…?”

“Ash-kun… Cậu từng nghĩ bản thân mình không phải là con người. Không lâu, nhưng cảm giác đó là thật – và rất mạnh mẽ.”

Đúng… Hồi ở Faltown, tôi đã cảm thấy rằng mình không còn cảm xúc gì cả. Đúng vậy, chính là nó-

“Nhưng đừng lo. Có rất nhiều người như vậy – đó là bản chất của con người. Tất cả những gì tôi nói lúc trước đều là ‘kết quả’ mà chỉ có thể hình thành nên con người.”

Đó là điều mà tôi đã luôn muốn-

“Đúng vậy – không cần biết cậu đã sống bao lâu… Cậu vẫn sẽ luôn là con người. Đó là một sự thật không thể chối cãi – một sự thật được thiết lập ngay từ khi cậu được sinh ra trên thế giới này.”

- rằng ai đó sẽ nói với tôi rằng tôi là con người.

“…Đúng.”

“Chà, nếu cậu nhìn vào điều đó… rốt cuộc thì cậu đã rơi nước mắt rồi.”

“…Đúng vậy…”

------------------------------

Trans: ĐM

Truyện Chữ Hay