“Anh đang đùa phải không?”
“Đợi đã nào, Asley – cậu chưa bao giờ có gì đó với một người phụ nữ trong suốt cuộc đời của mình sao? Là một trinh nam trong 5,000 năm thì có hơi…”
“Nhưng đúng là vậy mà.”
“Thật vậy luôn?!”
Tôi đã không có tiến triển nào với Rina mặc dù em ấy đã trở nên quyển rũ đến mức này, vậy mà cho đến tận vừa nãy Bruce vẫn nghĩ rằng tôi có kinh nghiệm trong chuyện đó à?
Ngh – Giờ thì xem cái cách anh ấy đang nhìn tôi kìa. Như thể anh ấy đang nhìn vào một giống loài đang có nguy cơ bị tuyệt chủng vậy. Tại sao việc đó lại khiến tôi thấy tổn thương vậy nhỉ?
“Keh… heh heh heh, đừng có lo, bạn của tôi. Những lúc như thế này thì tôi sẽ tham gia và lột da giúp cậu!” [note28426]
“Ohh, thế thì tôi sẽ nhờ anh vậy! Tôi đã muốn làm nghiên cứu về da người từ lâu rồi.”
“Này này! Đôi lúc cậu thật kỳ quặc đấy, biết không hả?! Một người sẽ chết nếu cậu lột da của họ đi đấy! Tôi đang nói là tôi sẽ giúp cậu xóa bỏ đi trinh tiết của mình!”
Bah, nhìn tôi mà xem, mong chờ anh ta giúp tôi với phương pháp nghiên cứu bị cấm của mình. Tuy nhiên, ngay cả khi chúng tôi đã cách khá xa Hội, anh ta vẫn nói từ ‘trinh tiết’ quá nhiều lần rồi đấy.
“Chà, tôi vẫn ổn. Từ lâu tôi đã quyết định để dành lần đầu của mình cho người phụ nữ lý tượng mà tôi chắc chắn sẽ gặp vào một ngày nào đó rồi.”
“Cậu nói là người phụ nữ lý tưởng à… Vì thời gian không thành vấn đề nên tôi đoán điều đó không phải bất khả thi với cậu đâu nhỉ [note28427]. Nhưng trong lúc chúng ta đang nói về chủ đề đó, thì sao cậu không nói cho tôi biết về sở thích của cậu nhỉ?”
“Hả, hôm nay anh đang hướng ngoại một cách ghê gớm đấy à?”
“Thì, ý tôi là, Bạc là một nhóm rất tuyệt vời, nhưng tôi vẫn vui khi đôi lúc tìm được ai đó nói về mấy kiểu chuyện này. Blazer quá nghiêm túc, và Betty là một cô gái xinh đẹp, nhưng em ấy lại là em gái của tôi, nên không có vẻ gì là tôi có thể trò chuyện với em ấy về mấy cái chuyện này được. Dù sao thì tôi cũng sẽ đi đến đó, nhưng nói chuyện phiếm trên đường đi cũng tốt mà. Cũng có thể có chút niềm vui khi tôi ở đó, kiểu kiểu vậy.”
Hử, sao nghe có vẻ kỳ lạ vậy? Dù sao thì anh ta cũng sẽ đến đó… điều đó có nghĩa là anh ta có công chuyện khác ở đó nữa à? Nhưng mà, về sở thích của tôi hử… Nó thường là một chủ đề quá xấu hổ để thảo luận, nhưng theo một cách nào đó, người đang hỏi lại có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống hơn so với tôi. Tôi sẽ thật ngu ngốc nên từ chối trả lời anh ấy.
“Xem nào… Đầu tiên, ít nhất thì tôi muốn người đó là một pháp sư hoặc nhà giả kim.”
“Aha, vậy sao? Cùng nhau làm việc trong cùng dự án à?”
“Đúng. Và nếu cô ấy có thể chăm sóc được cho Pochi-“
“Với tôi, thì trông giống là cậu đang là người được chăm sóc thì đúng hơn đấy.”
GIờ thì điều đó hoàn toàn bất ngờ đấy. Có phải là điều mà Pochi đã nói tại một lúc nào đó, rằng cái cách tôi ‘chăm sóc cho cô ấy như thể cô ấy là người chăm sóc tôi’ không?
“Thế còn điều gì khác không?”
“Chăm chỉ thì thật là tốt. Và xinh đẹp nữa, nếu tôi được tham lam một chút.”
“Đợi đã, chỉ vậy thôi sao?”
“Eh – Nhưng tôi nghĩ đó đã là khá nhiều yêu cầu rồi đấy chứ? Đặc biệt là phần chăm chỉ.”
“Phải rồi… cậu đã làm công việc nghiên cứu và phát triển trong 5,000 năm nhỉ, nên định nghĩa ‘chăm chỉ’ của cậu sẽ khá là khó để đạt được đấy… Nhưng điểm mấu chốt là, người phụ nữ lý tưởng của cậu phải là một pháp sư hoặc một nhà giả kim, dễ thương, có tính cách tốt đẹp, không dễ dàng bỏ cuộc, và là một người chăm chỉ, phải không?” [note28428]
Yup, tất cả đều được tóm lược một cách chính xác. Nếu cô ấy có một tính cách tốt, có lẽ cô ấy cũng sẽ chăm sóc cho cả Pochi nữa.
“…Thực sự thì nghe không có vẻ khó khăn trong việc tìm kiếm đến vậy đâu.”
Bruce nói trong khi đặt tay ở sau gáy. Có vẻ là anh ấy đang nghĩ đến ai đó trong quá khứ của mình, nhưng tôi không thể biết người đó là ai được.
Hmm, khu này của thị trấn có vẻ có nhiều ánh đèn hào nhoáng hơn thường lệ. Có thể nào-
“Một Quận Đèn Đỏ à?”
“Agh – Nói như thể cậu là người của thế kỷ trước vậy [note28429]. Chỉ để cho cậu biết thôi, giờ đây nó được gọi là ‘Sắc Thực Quận’.”
Tôi hiểu, vậy là họ đặt tên như vậy vì đây là một quận đầy màu sắc, với những người làm việc trong khu vực này và số lượng lớn các quán ăn.
Mặt tiền của các cửa hàng có màu sắc sặc sỡ, với những cặp vợ chồng già quản lý cơ sở của họ đứng ở phía trước. Các chàng trai tụ tập xung quanh những chiếc cửa sổ dạng lồng. Và bên trong đó là những nữ nhân xinh đẹp bắt mắt. [note28430]
Những người phụ nữ được trang điểm mặt trắng trong bộ trang phục ‘kimono’ truyền thống của phương đông và kiểu búi tóc ‘yoko-hyogo’. Những người phụ nữ tao nhã trong bộ trang phục thanh lịch. Ngay cả nữ nhân trong bộ trang phục giản dị, không hề sặc sỡ nhưng vẫn có nét duyên dáng một cách khiêm tốn. Thật là nhiều kiểu thời trang.
Khách hàng cũng có nhiều kiểu: những người mua dịch vụ của nữ nhân để đi ăn cùng họ ở bên ngoài, người kẻ bước vào các cơ sở với nụ cười rộng tới mang tai, và những người liên tục đếm tiền trong túi của họ.
Một quận được chiếu sáng bằng những ánh đèn lung linh kỳ diệu với đủ những màu sắc và hình dáng. Những chiếc đèn với màu hồng, cam, tím và những màu không thường thấy khác. Quả đúng là Sắc Thực Quận.
“Cậu đang lơ ngơ như một tên tỉnh lẻ vậy, Asley! Cùng nhau làm việc nào anh bạn!”
Với một cú đập vào mông, tôi ngay lập tức lấy lại tri giác. Nhưng một lần nữa, mắt của tôi đảo qua vô số thứ mà mình chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Bruce có vẻ khá bực dọc khi đi phía sau tôi, cười với một cái thở dài mệt mỏi.
Nhưng trong lúc mãn nhãn với cảnh tượng này, thay vào đó tôi lại nghĩ về Faltown. Bất chấp sự tồn tại của một cộng đồng lớn như vậy, thị trấn vẫn bị dày vò bởi những thế lực bóng tối cho đến tận ngày hôm nay. Tất nhiên, việc đó không có nghĩa là thị trấn này cũng phải chia sẻ phần nào, nhưng khi nghĩ về việc đó, tôi không thể không cảm thấy thật nực cười và bực bội.
“Đến nơi rồi này. Vào thôi.”
“Eh, đ-đợi đã-?! Chúng ta thực sự vào à?”
Với sức mạnh của một chiến binh hạng A, Bruce kéo tay tôi vào. Nó không đau, nhưng cảm giác như kiểu tôi đang bị xoay như chong chóng vậy.
Tôi dậm chân xuống và lên tiếng từ chối, nhưng sau đó Bruce quay lại với tôi với vẻ mặt thể hiện rằng đó là một công việc làm ăn nghiêm túc.
“Được rồi, không phải là tôi sẽ bắt cậu phải tốt nghiệp nếu như cậu không muốn. Tôi có vài chuyện quan trọng cần phải thảo luận ở bên trong.”
“Chuyện… quan trọng?”
Nhắc mới nhớ, anh ấy có nói là ‘dù sao thì’ cũng sẽ đến đây. Liệu đây có phải là một vấn đề bí mật không? Khoan đã, không – nếu là vậy, anh ấy sẽ không cần phải đến tận đây.
Có nghĩa đó là việc gì đó mà anh ấy không thể nói ở bất kỳ đâu khác ngoài chỗ này.
Cánh tay của tôi cuối cùng cũng được thả ra, tôi bước ngay sau Bruce và bước vào cửa hàng. Bầu không khí bên trong cũng tương tự với Shinra Banshou, nhà hàng phương đông mà gần đây tôi đã ăn tối với Irene, Gaston và Billy. Có thể nói rằng đây là một sản phẩm khác của sự trao đổi văn hóa với các quốc gia phương đông.
Cơ sở này được gọi là Kachou Fuugetsu. Nằm ở một đầu của Sắc Thực Quận và cung cấp một lượng lớn các dịch vụ và là một cơ sở dành cho tầng lớp thượng lưu.
Với vẻ trang trọng mà nó có, nơi này chắc chắn không dành cho những người bình thường. Đối với Bruce thì có thể không quá tầm nhưng tôi cũng không nghĩ anh ấy là khách quen ở đây.
Bruce và tôi đi ngang qua một cánh cửa trượt ‘fusuma’ và được mời tới nơi có vẻ là phòng tiếp khách. Người dẫn đường là một phụ nữ đứng tuổi, hỏi chúng tôi về công việc của mình và Bruce nói với bà ấy rằng chúng tôi muốn dùng bữa ở đây. Người phụ nữ hướng dẫn sau đó đã gọi ‘Haruhana’, và để chúng tôi đợi trong khi tự mình hướng thẳng vào trong cơ sở.
Sau một lúc, một nữ nhân khác tới để dẫn chúng tôi vào một căn phòng với họa tiết màu đỏ nổi bật, và mời chúng tôi ngồi xuống ghế danh dự của căn phòng.
“….Huh.”
“Cậu biết là thông thường họ sẽ không thể ai đó ở ‘độ tuổi của cậu’ vào đâu đấy, Asley?”
Trong lúc tôi đưa mắt nhìn qua đồ nội thất lòe loẹt, Bruce nói về chủ đề độ tuổi chính thức được thừa nhận của tôi với cách nhận xét thẳng thắn của anh ấy.
Thực ra thì, tôi đã vượt quá độ tuổi đấy từ lâu lắm rồi.
“Cuộc hẹn này được sắp xếp như thế nào vậy?”
“Cậu thấy đấy, tôi có chút quen biết với chủ của nơi này. Chỉ nói rằng chúng ta sẽ không đùa giỡn gì và chỉ dùng bữa thôi.”
“Cái gì cơ? Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ vào cuộc và giúp đỡ tôi cơ đấy.”
“Tôi đã nói tất cả mấy cái chuyện đó chỉ để nghe cậu trò chuyện đấy. Nghe này – cậu không thể mua một người phụ nữ được, cậu phải thuyết phục cô ấy.”
Bruce vẫn là Bruce trong những chủ đề cố định của anh ấy nhỉ.
“Hay là sao? Cậu đang mong chờ điều gì đó à?”
“Nếu có gì đó khác lạ từ lúc này, tôi sẽ hoảng loạn và bỏ chạy.”
“Hah, đúng là vậy nhỉ. Đó chắc chắn sẽ là thứ mà cậu sẽ làm.”
“Và nhân tiện thì, anh cần tôi đến tận đây để làm gì vậy?”
“Nào nào, không cần phải vội thế đâu. Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi Haruhana đến đây.”
Aha, vậy là ‘Haruhana’ mà mà tôi đã nghe thấy trước đó là tên của một người. Tôi tin rằng cô ấy sẽ là người mà người ta gọi là một kỹ nữ, một nhân viên sẽ dùng bữa cùng với chúng tôi và thảo luận công việc.
“Oh, cô ấy đến rồi này.”
“Được rồi.”
Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện đang đến gần từ phía bên kia của cánh cửa trượt. Một, hai,… ba?
“Xin thứ lỗi.”
Tôi nghe thấy giọng nói của một người trong số họ, từ một nơi cao hơn một chút, so với tôi đang ngồi trên một cái nệm trên sàn. Đó là một giọng nói trong trẻo, nếu không muốn nói là hơi trầm và chưa trưởng thành, và người đầu tiên bước vào tầm nhìn của tôi là một em gái không cao hơn tầm mắt của tôi. Em ấy mặc một chiếc váy ‘kimono’ màu đỏ với họa tiết màu trắng và một chiếc thắt lưng màu vàng. Nếu ước tính thì em ấy khoảng mười tuổi.
“Chào nhé, Haruhana.”
Với cánh cửa đã được trượt mở hoàn toàn, Bruce quay ra để chào một nữ nhân trẻ tuổi đang ngồi trên đầu gối của mình ở giữa hành lang. Cô gái trong bộ ‘kimono’ màu đỏ ở phía bên trái của cô ấy, và một cô gái khác trong bộ ‘kimono’ màu chàm với thắt lưng trắng ở bên; cả ba đều đang cúi đầu xuống.
Chắc chắn rằng hai em gái này vẫn là trẻ con nhưng họ có vẻ là người phục vụ của cơ sở này. Em gái ở phía bên phải cũng khoảng mười tuổi… để một em gái ở độ tuổi như vậy làm công việc như thế này, có vẻ là một thế lực bóng tối phức tạp đã cắm rễ rất sâu vào trong thị trấn này rồi.
“Đã lâu không gặp, Bruce-sama.”
Người thiếu nữ trẻ ở giữa nói trong khi ngẩng đầu lên. Các món đồ trang sức lấp lánh dưới ánh đèn bên trong phòng. Cô ấy có giọng nói giống với giọng mà tôi đã nghe ở bên ngoài cánh cửa. Gương mặt của cô ấy được trang điểm bằng phấn trắng, và cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ mà tôi không thể ngờ được trong một môi trường kinh doanh cực kỳ nghiêm túc như thế này. Từ những gì mà tôi có thể thấy, thì cô ấy cũng khoảng tầm tuổi của Rina. Nét mặt của cô ấy rất cân đối, mặc dù không đẹp được như Trace, và ánh mắt sắc sảo nhưng dịu dàng có một nét quyến rũ đầy mời gọi, nhưng lại khác với của Dinéya. Đôi mắt của tôi đặc biệt thu hút ở vùng xương quai xanh của cô ấy – điểm mặc định mà tôi sẽ thấy khi nhìn thẳng. Có lẽ thói quen này của tôi là thứ cho thấy tôi đã thực sự già đi rồi.
Cô ấy trông trưởng thành hơn so với Rina, có lẽ là bởi kinh nghiệm. Nhưng kiểu công việc mà những cô gái ở độ tuổi của em ấy lại bán thân mình để kiếm sống, không phải là việc mà tôi đã từng thấy.
“Chàng trai này là Asley. Chà, hãy đối xử nhẹ nhàng với cậu ấy, được chứ?”
“Rất vui được gặp ngài, Asley-sama. Tôi tên là Haruhana.”
“Ah, rất vui được làm quen với cô…”
“Em là Onatsu ạ~~”
“Và em là Ofuyu ạ.”
“X-xin chào.”
Onatsu là em gái trong bộ váy màu đỏ… em ấy giữ im lặng, nhưng có một bầu không khí tràn đầy năng lượng xung quanh. Em gái tự giới thiệu là Ofuyu mặc bộ váy màu chàm… em ấy có vẻ ngoài rắn rỏi, và có gương mặt khá đẹp trai. Cả hai đều đáng yêu, nhưng vì đều là trẻ con, nên tôi không muốn họ làm công việc như này.
“Cả hai em ấy đều được goi là ‘kamuro’… Chà, kiểu như người theo hầu Haruhana.”
“Kamuro? Cái đó nghĩa là sao?”
“Thì, tên và cách đánh vần gọi đều như vậy… Trong ngôn ngữ đó, nó có nghĩa là một người ở độ tuổi mà đầu đang hói.”
“Cả hai sẽ sớm tới độ tuổi thích hợp để tự mình tiếp khách ạ, thưa hai ngài.”
“Cái-! K-không phải họ vẫn còn quá trẻ cho chuyện đó sao?!”
Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Và Haruhana cũng có phản ứng giống như tôi, nhưng với nguyên do khác.
“Lòng tốt của ngài đúng là đáng quý ạ.”
Sau khi cô ấy đã hết ngạc nhiên, Haruhana cười khúc khích trong lúc trả lời lại lời bộc phát ngắn ngủi của tôi. Nụ cười của cô ấy có chút trống rỗng, và do đó, tôi không thể nhìn thằng vào mắt cô ấy được.
“…Và vậy đấy.”
“Quá ngắn ngủi rồi. Vui lòng giải thích cho tôi lần nữa đi, đầy đủ chi tiết vào.”
“…”
Sau khi trấn tĩnh bản thân vào lúc bàn ăn đã được dọn đầy đủ đồ ăn và thức uống, Bruce tiếp tục nói với biểu cảm nặng nề.
“Vậy thì, hãy bắt đầu với những điều cơ bản, Sắc Thực Quận này được tạo ra và duy trì dể thỏa mãn nhu cầu của đàn ông. Nhưng các cô gái tiếp khách cho họ đều bị chia cắt với cha mẹ của họ hoặc bị chính họ bán đi, và thậm chí một số người còn không rõ nguồn gốc. Tất nhiên là có những người có chủ ý làm việc ở đây, nhưng chỉ là thiểu số thôi. Các cô gái dưới mười tuổi phải làm việc từ ngày này qua ngày khác, và những cô gái mười hai hoặc mười ba tuổi sẽ bị bán cho đàn ông. Chà, không, theo như nơi này, ngay cả những cô gái tầm tuổi như Onatsu và Ofuyu ở đây cũng vậy. Đó có thể làm một phong tục cũ nhưng không có nghĩa sẽ luôn được chấp nhận.”
Onatsu và Ofuyu nghe được tất cả những điều đó, siết chặt tay của mình lại.
Có vẻ như hai em ấy hiểu được cách thức hoạt động của công việc kinh doanh này chỉ với việc thường xuyên ở gần nó. Và quả nhiên là… tôi không thể chấp nhận chuyện này được. Bruce không nói giảm đi chút nào, và điều đó đã hằn sâu và đầy đau đớn trong lương tâm của tôi.
“Và anh đang nói rằng anh muốn làm gì đó về chuyện này sao?”
“Tôi muốn mượn chút sự khôn ngoan của cậu. Có ý tưởng nào không?”
Hmm, phải rồi, tôi cũng muốn làm gì đó về chuyện này nữa.
------------------------------
Trans: ĐM